Ta không ngờ rằng Tạ Lan lại tự mình đến đón ta. Trong khi ta bị hàn độc hành hạ đến nửa sống nửa ch.ết, hình dung tiều tụy. Kiếm tôn cao cao tại thượng đạp tuyết mà đến. Tay nắm tay một tiểu công tử y phục hoa lệ, dáng vẻ tinh xảo như ngọc khắc. Ồ, phía sau còn có một vị tiên tử trang điểm tinh xảo. Họ trông mới giống một gia đình thực sự. “Thẩm Nhứ.” Tạ Lan dừng bước, cúi đầu nhìn ta với vẻ mặt vô cảm: “Ta đến đón nàng về.” Nếu câu này được nói ra trước đây, ta nhất định sẽ vui mừng khôn xiết mà lao vào hắn, rồi lải nhải không ngớt. Nhưng giờ ta chỉ khẽ nhếch môi: “Vậy phiền kiếm tôn đại nhân rồi.” Chân vẫn đứng yên. Tạ Lan khẽ nhíu mày. Hắn vừa định nói gì đó thì bị Kiều Thính Vân cắt ngang: “Thẩm Nhứ vẫn còn trách ta vì hôm đó đã ra tay với tiểu yêu kia sao?” Tiên tử được mọi người ca tụng thở dài, rồi nghiêm nghị nói: “Ta biết cô có tình cảm sâu đậm với tiểu yêu đó. Nhưng nó đã nhập ma, thậm chí còn làm bị thương môn đệ, dù ta không ra tay thì cũng sẽ có người trừ khử nó.” “Huống…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...