Editor: Yang Hy. Chuông cửa vang lên kính coong lúc Ôn Kỳ Du đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nghe thấy tiếng cậu có nghiêng đầu về phía cửa nhưng lại không chịu đứng dậy. Bố mẹ Ôn đang bận rộn trong phòng bếp, nghe được tiếng chuông thì vui vẻ thấy rõ, "Kỳ Du, mau đi mở cửa đi, chắc chắn là Đông Lâm tới đó, sẵn thì gọi Hoan Hoan ra đây luôn, cả ngày cứ úm ở trong phòng không biết làm gì, nói con bé là Đông Lâm tới rồi..." Ôn Kỳ Du không nghe được phần sau vì đã đứng dậy đi mở cửa, đến chỗ trước cửa thì cậu nhích lại gần nhìn ra ngoài qua mắt mèo, còn ai ngoài Ôn Đông Lâm nữa, dáng đứng của anh ta thẳng tắp, đợi cả một hồi mà nét mặt vẫn chẳng có tí mất kiên nhẫn nào. Ôn Kỳ Du vô thức cào cào lại tóc mình, sau đó mau chóng mở cửa ra để Ôn Đông Lâm đi vào. Ôn Đông Lâm nhìn cánh cửa mở ra, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Ôn Kỳ Du, anh gật đầu mỉm cười, nụ cười ấy lễ phép lại mang vẻ xa lạ. Cửa vừa mở ra thì khí lạnh cũng theo đó mà lùa vào trong, Ôn Kỳ Du vô thức nắm tay…
Chương 14: Phiên ngoại 2 - "Chỉ có thể nhờ ánh trăng gửi lời chào đến người."
Trăng Sáng Ngàn Dặm Gửi Tương TưTác giả: Độ Nhật NguyệtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Sủng Editor: Yang Hy. Chuông cửa vang lên kính coong lúc Ôn Kỳ Du đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nghe thấy tiếng cậu có nghiêng đầu về phía cửa nhưng lại không chịu đứng dậy. Bố mẹ Ôn đang bận rộn trong phòng bếp, nghe được tiếng chuông thì vui vẻ thấy rõ, "Kỳ Du, mau đi mở cửa đi, chắc chắn là Đông Lâm tới đó, sẵn thì gọi Hoan Hoan ra đây luôn, cả ngày cứ úm ở trong phòng không biết làm gì, nói con bé là Đông Lâm tới rồi..." Ôn Kỳ Du không nghe được phần sau vì đã đứng dậy đi mở cửa, đến chỗ trước cửa thì cậu nhích lại gần nhìn ra ngoài qua mắt mèo, còn ai ngoài Ôn Đông Lâm nữa, dáng đứng của anh ta thẳng tắp, đợi cả một hồi mà nét mặt vẫn chẳng có tí mất kiên nhẫn nào. Ôn Kỳ Du vô thức cào cào lại tóc mình, sau đó mau chóng mở cửa ra để Ôn Đông Lâm đi vào. Ôn Đông Lâm nhìn cánh cửa mở ra, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Ôn Kỳ Du, anh gật đầu mỉm cười, nụ cười ấy lễ phép lại mang vẻ xa lạ. Cửa vừa mở ra thì khí lạnh cũng theo đó mà lùa vào trong, Ôn Kỳ Du vô thức nắm tay… Editor:Yang Hy.Trong xe của Ôn Kỳ Du có một con chim cánh cụt nhiều màu được làm bằng gốm, trông nó cực kỳ trẻ con và không hợp với màu sắc đơn điệu xung quanh tí nào, nó là một trong những món quà được bố mẹ Ôn Đông Lâm tặng sau khi họ từ Anh trở về.Nói là quà nhưng nó giống sản phẩm tặng kèm hơn.Ôn Kỳ Du còn nhớ rõ khi đó trong đống đồ xách về đều là những món quà vừa thiết thực lại vừa đẹp mắt, chẳng hạn như trà bá tước được đóng gói kỹ càng, hai chiếc khăn lụa kiểu dáng cổ điển và một bộ đồ dùng khi ăn bằng bạc rất tinh xảo.Bố mẹ Ôn Đông Lâm nói với họ rằng đây đều là quà tặng do Ôn Đông Lâm tự tay chọn lựa và dặn dò hai người mang về.Quý bà Tề Phương tức mẹ của Ôn Kỳ Du cực kỳ yêu thích bộ đồ dùng lộng lẫy này và liên tục khen ngợi sự chu đáo cũng như con mắt thẩm mỹ của Ôn Đông Lâm.Sau khi lấy đống đồ lớn ra, phía dưới cùng nhất là mấy chiếc đĩa CD cổ, Ôn Kỳ Hoan hưng phấn nhận lấy, lật ngược cái túi đựng lại, đồ đạc bên trong đều rơi xuống hết. "Cách" một tiếng, một con chim cánh cụt nhiều màu nằm giữa một đống CD cổ, Ôn Kỳ Hoan "A" một tiếng rồi nhặt con chim cánh cụt lên xem, không thấy hứng thú mấy nên lại để nó sang một bên.Bố mẹ Ôn Đông Lâm nói đùa: "Ui cha, sao lại có món đồ chơi trẻ con ở đây nhỉ."Chim cánh cụt nhiều màu trông không hợp với đống quà tặng kia, như bố mẹ Ôn Đông Lâm có nói đó, nó là một món đồ chơi nhỏ thôi.Nhưng Ôn Kỳ Du lại rất thích, không chỉ vì nó là món quà từ Ôn Đông Lâm mà còn vì bản thân Ôn Kỳ Du rất thích chim cánh cụt.Bởi vậy Ôn Kỳ Du cầm lấy con chim cánh cụt, xem kỹ thì thấy nó được làm rất tỉ mỉ, sau đó cậu nói muốn giữ lại món đồ chơi nhỏ này.Ôn Kỳ Du hết sức hài lòng với món quà này, không chỉ vì một số lý do đơn giản kia, quan trọng nhất vẫn là tính tiện lợi của con chim cánh cụt nhỏ này, thêm vào đó nó là một trong số ít những món đồ có liên quan đến Ôn Đông Lâm mà Ôn Kỳ Du có thể thoải mái trưng bày ra.Ban ngày Ôn Kỳ Du đặt chim cánh cụt nhỏ ở trong xe, đến đêm thì mang nó về nhà, ngày qua ngày, chim cánh cụt cùng chìm vào giấc ngủ và di chuyển đến mọi nơi với cậu.Có một thời gian cậu quen đi tìm chim cánh cụt nhỏ đầu tiên sau khi rời giường, sau đó kiểm tra phần đầu của nó.Đôi khi cậu sẽ nhìn chim cánh cụt nhỏ mà nhớ tới Ôn Đông Lâm, cậu sẽ tưởng tượng ra tâm trạng của Ôn Đông Lâm khi chọn con chim nhỏ này, liệu anh có xuyên qua nó mà nhớ đến một người như cậu hay không.Lần đầu tiên Ôn Đông Lâm ngồi xe của cậu thì có cầm con chim cánh cụt nhỏ lên xem, anh không nói gì mà lại đặt nó xuống như không biết đến nó vậy.Trong lòng Ôn Kỳ Du thoáng thấy thất vọng, cậu nhớ lại Ôn Kỳ Hoan thường nói "Mua những thứ này làm quà đi", phản ứng của Ôn Đông Lâm đã cho cậu biết Ôn Kỳ Hoan nói đúng rồi.Mãi về sau, khi mà Ôn Đông Lâm với Ôn Kỳ Du đã thông báo cho phụ huynh hai nhà biết về chuyện của hai người và nhận được sự ủng hộ, Ôn Kỳ Du cho rằng cuộc sống không còn khoảnh khắc nào viên mãn hơn nữa.Ngày hôm đó Ôn Đông Lâm cầm con chim cánh cụt nhỏ gõ vào trán cậu, đau đến nỗi cậu phải nhíu mày lại hỏi Ôn Đông Lâm đang làm gì."Ôn Kỳ Du là đồ ngốc." Ôn Đông Lâm mỉm cười nói.Lúc ấy Ôn Kỳ Du không hiểu Ôn Đông Lâm có ý gì, chỉ nghĩ rằng anh cũng vui mừng quá mức như mình mà thôi.Mãi cho đến một ngày nào đó con chim cánh cụt bị ngã xuống đất vì dừng đột ngột, Ôn Kỳ Du vội vàng cúi xuống nhặt nó lên thì mới phát hiện ra phần giữa của con chim cánh cụt bắt đầu có hơi lỏng lẻo và lắc lư sang hai bên.Ôn Kỳ Du thử vặn nó ra, chim cánh cụt tách ra làm hai, một tờ giấy rơi vào trong tay cậu.Ôn Kỳ Du vặn chặt con chim cánh cụt lại và cất kỹ rồi mới mở tờ giấy hình vuông gấp gọn này ra và nhìn thấy nét chữ bay bổng quen thuộc trên đó."Chưa xa xôi mấy mà lòng đã sầu trăm mối, chỉ có thể nhờ ánh trăng gửi lời chào đến người."---Vài lời của editor:Đến đây là kết thúc của câu chuyện ngắn nhẹ nhàng này rùi. Bộ này là món quà Noel mà tui gửi tặng các tình ew. Chúc mọi người Giáng sinh an lành nhé
Editor:
Yang Hy.
Trong xe của Ôn Kỳ Du có một con chim cánh cụt nhiều màu được làm bằng gốm, trông nó cực kỳ trẻ con và không hợp với màu sắc đơn điệu xung quanh tí nào, nó là một trong những món quà được bố mẹ Ôn Đông Lâm tặng sau khi họ từ Anh trở về.
Nói là quà nhưng nó giống sản phẩm tặng kèm hơn.
Ôn Kỳ Du còn nhớ rõ khi đó trong đống đồ xách về đều là những món quà vừa thiết thực lại vừa đẹp mắt, chẳng hạn như trà bá tước được đóng gói kỹ càng, hai chiếc khăn lụa kiểu dáng cổ điển và một bộ đồ dùng khi ăn bằng bạc rất tinh xảo.
Bố mẹ Ôn Đông Lâm nói với họ rằng đây đều là quà tặng do Ôn Đông Lâm tự tay chọn lựa và dặn dò hai người mang về.
Quý bà Tề Phương tức mẹ của Ôn Kỳ Du cực kỳ yêu thích bộ đồ dùng lộng lẫy này và liên tục khen ngợi sự chu đáo cũng như con mắt thẩm mỹ của Ôn Đông Lâm.
Sau khi lấy đống đồ lớn ra, phía dưới cùng nhất là mấy chiếc đĩa CD cổ, Ôn Kỳ Hoan hưng phấn nhận lấy, lật ngược cái túi đựng lại, đồ đạc bên trong đều rơi xuống hết. "Cách" một tiếng, một con chim cánh cụt nhiều màu nằm giữa một đống CD cổ, Ôn Kỳ Hoan "A" một tiếng rồi nhặt con chim cánh cụt lên xem, không thấy hứng thú mấy nên lại để nó sang một bên.
Bố mẹ Ôn Đông Lâm nói đùa: "Ui cha, sao lại có món đồ chơi trẻ con ở đây nhỉ."
Chim cánh cụt nhiều màu trông không hợp với đống quà tặng kia, như bố mẹ Ôn Đông Lâm có nói đó, nó là một món đồ chơi nhỏ thôi.
Nhưng Ôn Kỳ Du lại rất thích, không chỉ vì nó là món quà từ Ôn Đông Lâm mà còn vì bản thân Ôn Kỳ Du rất thích chim cánh cụt.
Bởi vậy Ôn Kỳ Du cầm lấy con chim cánh cụt, xem kỹ thì thấy nó được làm rất tỉ mỉ, sau đó cậu nói muốn giữ lại món đồ chơi nhỏ này.
Ôn Kỳ Du hết sức hài lòng với món quà này, không chỉ vì một số lý do đơn giản kia, quan trọng nhất vẫn là tính tiện lợi của con chim cánh cụt nhỏ này, thêm vào đó nó là một trong số ít những món đồ có liên quan đến Ôn Đông Lâm mà Ôn Kỳ Du có thể thoải mái trưng bày ra.
Ban ngày Ôn Kỳ Du đặt chim cánh cụt nhỏ ở trong xe, đến đêm thì mang nó về nhà, ngày qua ngày, chim cánh cụt cùng chìm vào giấc ngủ và di chuyển đến mọi nơi với cậu.
Có một thời gian cậu quen đi tìm chim cánh cụt nhỏ đầu tiên sau khi rời giường, sau đó kiểm tra phần đầu của nó.
Đôi khi cậu sẽ nhìn chim cánh cụt nhỏ mà nhớ tới Ôn Đông Lâm, cậu sẽ tưởng tượng ra tâm trạng của Ôn Đông Lâm khi chọn con chim nhỏ này, liệu anh có xuyên qua nó mà nhớ đến một người như cậu hay không.
Lần đầu tiên Ôn Đông Lâm ngồi xe của cậu thì có cầm con chim cánh cụt nhỏ lên xem, anh không nói gì mà lại đặt nó xuống như không biết đến nó vậy.
Trong lòng Ôn Kỳ Du thoáng thấy thất vọng, cậu nhớ lại Ôn Kỳ Hoan thường nói "Mua những thứ này làm quà đi", phản ứng của Ôn Đông Lâm đã cho cậu biết Ôn Kỳ Hoan nói đúng rồi.
Mãi về sau, khi mà Ôn Đông Lâm với Ôn Kỳ Du đã thông báo cho phụ huynh hai nhà biết về chuyện của hai người và nhận được sự ủng hộ, Ôn Kỳ Du cho rằng cuộc sống không còn khoảnh khắc nào viên mãn hơn nữa.
Ngày hôm đó Ôn Đông Lâm cầm con chim cánh cụt nhỏ gõ vào trán cậu, đau đến nỗi cậu phải nhíu mày lại hỏi Ôn Đông Lâm đang làm gì.
"Ôn Kỳ Du là đồ ngốc." Ôn Đông Lâm mỉm cười nói.
Lúc ấy Ôn Kỳ Du không hiểu Ôn Đông Lâm có ý gì, chỉ nghĩ rằng anh cũng vui mừng quá mức như mình mà thôi.
Mãi cho đến một ngày nào đó con chim cánh cụt bị ngã xuống đất vì dừng đột ngột, Ôn Kỳ Du vội vàng cúi xuống nhặt nó lên thì mới phát hiện ra phần giữa của con chim cánh cụt bắt đầu có hơi lỏng lẻo và lắc lư sang hai bên.
Ôn Kỳ Du thử vặn nó ra, chim cánh cụt tách ra làm hai, một tờ giấy rơi vào trong tay cậu.
Ôn Kỳ Du vặn chặt con chim cánh cụt lại và cất kỹ rồi mới mở tờ giấy hình vuông gấp gọn này ra và nhìn thấy nét chữ bay bổng quen thuộc trên đó.
"Chưa xa xôi mấy mà lòng đã sầu trăm mối, chỉ có thể nhờ ánh trăng gửi lời chào đến người."
---
Vài lời của editor:
Đến đây là kết thúc của câu chuyện ngắn nhẹ nhàng này rùi. Bộ này là món quà Noel mà tui gửi tặng các tình ew. Chúc mọi người Giáng sinh an lành nhé <3
P/s: Dòng chữ ở cuối là lời của bài hát Ánh trăng sáng ngàn dặm gửi nỗi tương tư. Tui đặt lại cái tên theo bài hát này đó:3
Updated - 25/12/23
Trăng Sáng Ngàn Dặm Gửi Tương TưTác giả: Độ Nhật NguyệtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Sủng Editor: Yang Hy. Chuông cửa vang lên kính coong lúc Ôn Kỳ Du đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nghe thấy tiếng cậu có nghiêng đầu về phía cửa nhưng lại không chịu đứng dậy. Bố mẹ Ôn đang bận rộn trong phòng bếp, nghe được tiếng chuông thì vui vẻ thấy rõ, "Kỳ Du, mau đi mở cửa đi, chắc chắn là Đông Lâm tới đó, sẵn thì gọi Hoan Hoan ra đây luôn, cả ngày cứ úm ở trong phòng không biết làm gì, nói con bé là Đông Lâm tới rồi..." Ôn Kỳ Du không nghe được phần sau vì đã đứng dậy đi mở cửa, đến chỗ trước cửa thì cậu nhích lại gần nhìn ra ngoài qua mắt mèo, còn ai ngoài Ôn Đông Lâm nữa, dáng đứng của anh ta thẳng tắp, đợi cả một hồi mà nét mặt vẫn chẳng có tí mất kiên nhẫn nào. Ôn Kỳ Du vô thức cào cào lại tóc mình, sau đó mau chóng mở cửa ra để Ôn Đông Lâm đi vào. Ôn Đông Lâm nhìn cánh cửa mở ra, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Ôn Kỳ Du, anh gật đầu mỉm cười, nụ cười ấy lễ phép lại mang vẻ xa lạ. Cửa vừa mở ra thì khí lạnh cũng theo đó mà lùa vào trong, Ôn Kỳ Du vô thức nắm tay… Editor:Yang Hy.Trong xe của Ôn Kỳ Du có một con chim cánh cụt nhiều màu được làm bằng gốm, trông nó cực kỳ trẻ con và không hợp với màu sắc đơn điệu xung quanh tí nào, nó là một trong những món quà được bố mẹ Ôn Đông Lâm tặng sau khi họ từ Anh trở về.Nói là quà nhưng nó giống sản phẩm tặng kèm hơn.Ôn Kỳ Du còn nhớ rõ khi đó trong đống đồ xách về đều là những món quà vừa thiết thực lại vừa đẹp mắt, chẳng hạn như trà bá tước được đóng gói kỹ càng, hai chiếc khăn lụa kiểu dáng cổ điển và một bộ đồ dùng khi ăn bằng bạc rất tinh xảo.Bố mẹ Ôn Đông Lâm nói với họ rằng đây đều là quà tặng do Ôn Đông Lâm tự tay chọn lựa và dặn dò hai người mang về.Quý bà Tề Phương tức mẹ của Ôn Kỳ Du cực kỳ yêu thích bộ đồ dùng lộng lẫy này và liên tục khen ngợi sự chu đáo cũng như con mắt thẩm mỹ của Ôn Đông Lâm.Sau khi lấy đống đồ lớn ra, phía dưới cùng nhất là mấy chiếc đĩa CD cổ, Ôn Kỳ Hoan hưng phấn nhận lấy, lật ngược cái túi đựng lại, đồ đạc bên trong đều rơi xuống hết. "Cách" một tiếng, một con chim cánh cụt nhiều màu nằm giữa một đống CD cổ, Ôn Kỳ Hoan "A" một tiếng rồi nhặt con chim cánh cụt lên xem, không thấy hứng thú mấy nên lại để nó sang một bên.Bố mẹ Ôn Đông Lâm nói đùa: "Ui cha, sao lại có món đồ chơi trẻ con ở đây nhỉ."Chim cánh cụt nhiều màu trông không hợp với đống quà tặng kia, như bố mẹ Ôn Đông Lâm có nói đó, nó là một món đồ chơi nhỏ thôi.Nhưng Ôn Kỳ Du lại rất thích, không chỉ vì nó là món quà từ Ôn Đông Lâm mà còn vì bản thân Ôn Kỳ Du rất thích chim cánh cụt.Bởi vậy Ôn Kỳ Du cầm lấy con chim cánh cụt, xem kỹ thì thấy nó được làm rất tỉ mỉ, sau đó cậu nói muốn giữ lại món đồ chơi nhỏ này.Ôn Kỳ Du hết sức hài lòng với món quà này, không chỉ vì một số lý do đơn giản kia, quan trọng nhất vẫn là tính tiện lợi của con chim cánh cụt nhỏ này, thêm vào đó nó là một trong số ít những món đồ có liên quan đến Ôn Đông Lâm mà Ôn Kỳ Du có thể thoải mái trưng bày ra.Ban ngày Ôn Kỳ Du đặt chim cánh cụt nhỏ ở trong xe, đến đêm thì mang nó về nhà, ngày qua ngày, chim cánh cụt cùng chìm vào giấc ngủ và di chuyển đến mọi nơi với cậu.Có một thời gian cậu quen đi tìm chim cánh cụt nhỏ đầu tiên sau khi rời giường, sau đó kiểm tra phần đầu của nó.Đôi khi cậu sẽ nhìn chim cánh cụt nhỏ mà nhớ tới Ôn Đông Lâm, cậu sẽ tưởng tượng ra tâm trạng của Ôn Đông Lâm khi chọn con chim nhỏ này, liệu anh có xuyên qua nó mà nhớ đến một người như cậu hay không.Lần đầu tiên Ôn Đông Lâm ngồi xe của cậu thì có cầm con chim cánh cụt nhỏ lên xem, anh không nói gì mà lại đặt nó xuống như không biết đến nó vậy.Trong lòng Ôn Kỳ Du thoáng thấy thất vọng, cậu nhớ lại Ôn Kỳ Hoan thường nói "Mua những thứ này làm quà đi", phản ứng của Ôn Đông Lâm đã cho cậu biết Ôn Kỳ Hoan nói đúng rồi.Mãi về sau, khi mà Ôn Đông Lâm với Ôn Kỳ Du đã thông báo cho phụ huynh hai nhà biết về chuyện của hai người và nhận được sự ủng hộ, Ôn Kỳ Du cho rằng cuộc sống không còn khoảnh khắc nào viên mãn hơn nữa.Ngày hôm đó Ôn Đông Lâm cầm con chim cánh cụt nhỏ gõ vào trán cậu, đau đến nỗi cậu phải nhíu mày lại hỏi Ôn Đông Lâm đang làm gì."Ôn Kỳ Du là đồ ngốc." Ôn Đông Lâm mỉm cười nói.Lúc ấy Ôn Kỳ Du không hiểu Ôn Đông Lâm có ý gì, chỉ nghĩ rằng anh cũng vui mừng quá mức như mình mà thôi.Mãi cho đến một ngày nào đó con chim cánh cụt bị ngã xuống đất vì dừng đột ngột, Ôn Kỳ Du vội vàng cúi xuống nhặt nó lên thì mới phát hiện ra phần giữa của con chim cánh cụt bắt đầu có hơi lỏng lẻo và lắc lư sang hai bên.Ôn Kỳ Du thử vặn nó ra, chim cánh cụt tách ra làm hai, một tờ giấy rơi vào trong tay cậu.Ôn Kỳ Du vặn chặt con chim cánh cụt lại và cất kỹ rồi mới mở tờ giấy hình vuông gấp gọn này ra và nhìn thấy nét chữ bay bổng quen thuộc trên đó."Chưa xa xôi mấy mà lòng đã sầu trăm mối, chỉ có thể nhờ ánh trăng gửi lời chào đến người."---Vài lời của editor:Đến đây là kết thúc của câu chuyện ngắn nhẹ nhàng này rùi. Bộ này là món quà Noel mà tui gửi tặng các tình ew. Chúc mọi người Giáng sinh an lành nhé