Lần Trọng Sinh Thứ BaChương 1: Cái đuôi nhỏ đầu tiênEdit: KemBeta: Phong ———— Ai cũng có thể kể lại giai đoạn lịch sử năm đó. Năm 2037, thiên tai càn quét thế giới. Vòng tròn sinh tồn của con người liên tục bị thu hẹp. Năm 2042, chỉ trong vòng năm năm, nhân loại– chủng tộc đạt đến giới hạn sinh tồn và phải bắt đầu tìm kiếm một đường ra mới. Năm 2047, mười một người mang theo hy vọng của loài người bước vào vũ trụ rộng lớn. Hy vọng tìm được một hành tinh thích hợp có thể sinh sống được. Những người còn lại đang chờ đợi hi vọng xa vời, bắt đầu cố gắng vượt qua mọi khó khăn gian khổ. Vào năm 2050, khoa học và công nghệ phát triển mạnh trên toàn thế giới, khởi động "Dự án Trái đất" Vào năm 2055, Liên Hiệp Quốc đã đưa ra một thông báo trên toàn thế giới, họ đã xây dựng một cảng trú ẩn an toàn tạm thời cho nhân loại—— tên là hệ thống Noah. Vào năm 2060, bốn tỷ nhân loại chìm xuống lòng đất, vào kho duy sinh và kết nối sóng não của họ với hệ thống của Noah, sống ở một trạng thái khác trên…
Chương 79
Lần Trọng Sinh Thứ BaTác giả: Tô Cảnh NhànTruyện Đam Mỹ, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhLần Trọng Sinh Thứ BaChương 1: Cái đuôi nhỏ đầu tiênEdit: KemBeta: Phong ———— Ai cũng có thể kể lại giai đoạn lịch sử năm đó. Năm 2037, thiên tai càn quét thế giới. Vòng tròn sinh tồn của con người liên tục bị thu hẹp. Năm 2042, chỉ trong vòng năm năm, nhân loại– chủng tộc đạt đến giới hạn sinh tồn và phải bắt đầu tìm kiếm một đường ra mới. Năm 2047, mười một người mang theo hy vọng của loài người bước vào vũ trụ rộng lớn. Hy vọng tìm được một hành tinh thích hợp có thể sinh sống được. Những người còn lại đang chờ đợi hi vọng xa vời, bắt đầu cố gắng vượt qua mọi khó khăn gian khổ. Vào năm 2050, khoa học và công nghệ phát triển mạnh trên toàn thế giới, khởi động "Dự án Trái đất" Vào năm 2055, Liên Hiệp Quốc đã đưa ra một thông báo trên toàn thế giới, họ đã xây dựng một cảng trú ẩn an toàn tạm thời cho nhân loại—— tên là hệ thống Noah. Vào năm 2060, bốn tỷ nhân loại chìm xuống lòng đất, vào kho duy sinh và kết nối sóng não của họ với hệ thống của Noah, sống ở một trạng thái khác trên… [Diệp Tiêu không chê hắn già.]Edit: KallyBeta: PhongSáng sớm ngày hôm sau, Diệp Tiêu luyện đao xong thì lại đi theo thành viên đội Du Long huấn luyện thể năng hai tiếng. Quay về phòng ăn, cậu nhón chân rồi tìm thấy một gói sữa bột trong tủ, cậu rót nước nóng, múc nửa thìa đường rồi khuấy đều với vẻ mặt hài lòng khi ngửi được mùi sữa ngọt.Khi cậu bưng sữa ngọt bàn, cậu phát hiện A Cửu cũng ở đó. Cậu mỉm cười chào buổi sáng, một tay cầm trường đao, tay kia cẩn thận cầm chiếc cốc rồi ngồi xuống cạnh gã.Trước mặt A Cửu là một ống bổ sung dinh dưỡng, nhìn cậu cầm ly sữa ngọt nóng hổi bước đến thì cười nói, "Trong căn cứ nhiều người như vậy hình như chỉ có mình cậu thích uống sữa.""Đúng, bọn họ đều nói chỉ có trẻ con mới uống sữa." Diệp Tiêu hơi xấu hổ, ánh mắt rơi vào ống thuốc bổ sung dinh dưỡng của A Cửu, "Anh có muốn uống cái khác không? Tôi thấy trong tủ có một túi trà đen có nhiều calo."Cầm ống bổ sung dinh dưỡng trong tay, xoay xoay một vòng, A Cửu nhẹ lắc đầu, "Không cần đâu, dạ dày và thực quản đã gần như co lại rồi. Thức ăn bình thường không thể nuốt hay tiêu hóa được, chỉ cần uống một ống bổ sung dinh dưỡng là được." Nhìn thấy đôi mắt tròng trắng đen rõ ràng của Diệp Tiêu nhìn mình, nụ cười của A Cửu càng tươi hơn, vẻ mặt u ám cũng tiêu tan đi một chút, "Cậu uống của cậu đi, nhìn cậu uống, tôi cũng coi như mình đang uống."Gã mặc một chiếc áo thun đã sờn cũ, trống rỗng đủ để cho thấy gã gầy đến mức nào. Trên cánh tay và cổ lộ ra ngoài có những mạch máu đỏ sậm, giống như mặt đất nứt nẻ.Diệp Tiêu cầm cúc, hạ mi mắt, nhấp một ngụm, nghiêm túc miêu tả, "Hơi nóng, rất ngọt, cũng rất thơm." Rồi lại bổ sung, "Uống vào sẽ cao lên, chân cũng dài hơn."A Cửu ngồi thả lòng, "Cậu còn nhỏ, vẫn còn có thể cao hơn." Gã nhớ lại, "Khi chúng ta còn nhỏ, đông như vậy hình như cậu là người thấp nhất, nhưng lại giỏi đánh nhau nhất. Cậu thường ngồi xổm một mình lặng lẽ trong góc, một khi đối mặt với kẻ thù, cậu sẽ rất hung dữ. Tôi nhớ có lần xương bắp chân của cậu bị gãy, xương chọc ra khỏi da, nhưng cậu vẫn thắng trận và không hề ngã xuống. ""Tôi muốn sống sót." Diệp Tiêu nhấp một ngụm sữa, cẩn thận không để một vệt bọt sữa dính trên môi "Bây giờ nghĩ lại căn cứ huấn luyện hình như không có gì khác biệt giữa ngày và đêm. Đêm nào tôi cũng chỉ nghĩ về nó mỗi ngày, nhất định phải sống sót.""Tôi cũng thế" A Cửu uống dịch dinh dưỡng không có mùi vị, nụ cười trên môi vẫn không biến mất, gã hỏi Diệp Tiêu, "Chỉ huy Lăng đâu?""Trời chưa sáng anh ấy đã đến văn phòng, dạo gần đây anh ấy rất bận, tối qua chỉ ngủ được ba tiếng."Thật ra tối qua Lăng Thần đã được ngủ sớm hơn thường ngày, chẳng qua lại không nhịn được, hai người náo loạn trên giường gần một tiếng, đến lúc ngủ đã là nửa đêm.A Cửu chỉ vào vị trí cổ mình, hài hước nhỏ giọng nói, "Có vết."Link full chương 79 dưới cmt
Lần Trọng Sinh Thứ BaTác giả: Tô Cảnh NhànTruyện Đam Mỹ, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhLần Trọng Sinh Thứ BaChương 1: Cái đuôi nhỏ đầu tiênEdit: KemBeta: Phong ———— Ai cũng có thể kể lại giai đoạn lịch sử năm đó. Năm 2037, thiên tai càn quét thế giới. Vòng tròn sinh tồn của con người liên tục bị thu hẹp. Năm 2042, chỉ trong vòng năm năm, nhân loại– chủng tộc đạt đến giới hạn sinh tồn và phải bắt đầu tìm kiếm một đường ra mới. Năm 2047, mười một người mang theo hy vọng của loài người bước vào vũ trụ rộng lớn. Hy vọng tìm được một hành tinh thích hợp có thể sinh sống được. Những người còn lại đang chờ đợi hi vọng xa vời, bắt đầu cố gắng vượt qua mọi khó khăn gian khổ. Vào năm 2050, khoa học và công nghệ phát triển mạnh trên toàn thế giới, khởi động "Dự án Trái đất" Vào năm 2055, Liên Hiệp Quốc đã đưa ra một thông báo trên toàn thế giới, họ đã xây dựng một cảng trú ẩn an toàn tạm thời cho nhân loại—— tên là hệ thống Noah. Vào năm 2060, bốn tỷ nhân loại chìm xuống lòng đất, vào kho duy sinh và kết nối sóng não của họ với hệ thống của Noah, sống ở một trạng thái khác trên… [Diệp Tiêu không chê hắn già.]Edit: KallyBeta: PhongSáng sớm ngày hôm sau, Diệp Tiêu luyện đao xong thì lại đi theo thành viên đội Du Long huấn luyện thể năng hai tiếng. Quay về phòng ăn, cậu nhón chân rồi tìm thấy một gói sữa bột trong tủ, cậu rót nước nóng, múc nửa thìa đường rồi khuấy đều với vẻ mặt hài lòng khi ngửi được mùi sữa ngọt.Khi cậu bưng sữa ngọt bàn, cậu phát hiện A Cửu cũng ở đó. Cậu mỉm cười chào buổi sáng, một tay cầm trường đao, tay kia cẩn thận cầm chiếc cốc rồi ngồi xuống cạnh gã.Trước mặt A Cửu là một ống bổ sung dinh dưỡng, nhìn cậu cầm ly sữa ngọt nóng hổi bước đến thì cười nói, "Trong căn cứ nhiều người như vậy hình như chỉ có mình cậu thích uống sữa.""Đúng, bọn họ đều nói chỉ có trẻ con mới uống sữa." Diệp Tiêu hơi xấu hổ, ánh mắt rơi vào ống thuốc bổ sung dinh dưỡng của A Cửu, "Anh có muốn uống cái khác không? Tôi thấy trong tủ có một túi trà đen có nhiều calo."Cầm ống bổ sung dinh dưỡng trong tay, xoay xoay một vòng, A Cửu nhẹ lắc đầu, "Không cần đâu, dạ dày và thực quản đã gần như co lại rồi. Thức ăn bình thường không thể nuốt hay tiêu hóa được, chỉ cần uống một ống bổ sung dinh dưỡng là được." Nhìn thấy đôi mắt tròng trắng đen rõ ràng của Diệp Tiêu nhìn mình, nụ cười của A Cửu càng tươi hơn, vẻ mặt u ám cũng tiêu tan đi một chút, "Cậu uống của cậu đi, nhìn cậu uống, tôi cũng coi như mình đang uống."Gã mặc một chiếc áo thun đã sờn cũ, trống rỗng đủ để cho thấy gã gầy đến mức nào. Trên cánh tay và cổ lộ ra ngoài có những mạch máu đỏ sậm, giống như mặt đất nứt nẻ.Diệp Tiêu cầm cúc, hạ mi mắt, nhấp một ngụm, nghiêm túc miêu tả, "Hơi nóng, rất ngọt, cũng rất thơm." Rồi lại bổ sung, "Uống vào sẽ cao lên, chân cũng dài hơn."A Cửu ngồi thả lòng, "Cậu còn nhỏ, vẫn còn có thể cao hơn." Gã nhớ lại, "Khi chúng ta còn nhỏ, đông như vậy hình như cậu là người thấp nhất, nhưng lại giỏi đánh nhau nhất. Cậu thường ngồi xổm một mình lặng lẽ trong góc, một khi đối mặt với kẻ thù, cậu sẽ rất hung dữ. Tôi nhớ có lần xương bắp chân của cậu bị gãy, xương chọc ra khỏi da, nhưng cậu vẫn thắng trận và không hề ngã xuống. ""Tôi muốn sống sót." Diệp Tiêu nhấp một ngụm sữa, cẩn thận không để một vệt bọt sữa dính trên môi "Bây giờ nghĩ lại căn cứ huấn luyện hình như không có gì khác biệt giữa ngày và đêm. Đêm nào tôi cũng chỉ nghĩ về nó mỗi ngày, nhất định phải sống sót.""Tôi cũng thế" A Cửu uống dịch dinh dưỡng không có mùi vị, nụ cười trên môi vẫn không biến mất, gã hỏi Diệp Tiêu, "Chỉ huy Lăng đâu?""Trời chưa sáng anh ấy đã đến văn phòng, dạo gần đây anh ấy rất bận, tối qua chỉ ngủ được ba tiếng."Thật ra tối qua Lăng Thần đã được ngủ sớm hơn thường ngày, chẳng qua lại không nhịn được, hai người náo loạn trên giường gần một tiếng, đến lúc ngủ đã là nửa đêm.A Cửu chỉ vào vị trí cổ mình, hài hước nhỏ giọng nói, "Có vết."Link full chương 79 dưới cmt
Lần Trọng Sinh Thứ BaTác giả: Tô Cảnh NhànTruyện Đam Mỹ, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhLần Trọng Sinh Thứ BaChương 1: Cái đuôi nhỏ đầu tiênEdit: KemBeta: Phong ———— Ai cũng có thể kể lại giai đoạn lịch sử năm đó. Năm 2037, thiên tai càn quét thế giới. Vòng tròn sinh tồn của con người liên tục bị thu hẹp. Năm 2042, chỉ trong vòng năm năm, nhân loại– chủng tộc đạt đến giới hạn sinh tồn và phải bắt đầu tìm kiếm một đường ra mới. Năm 2047, mười một người mang theo hy vọng của loài người bước vào vũ trụ rộng lớn. Hy vọng tìm được một hành tinh thích hợp có thể sinh sống được. Những người còn lại đang chờ đợi hi vọng xa vời, bắt đầu cố gắng vượt qua mọi khó khăn gian khổ. Vào năm 2050, khoa học và công nghệ phát triển mạnh trên toàn thế giới, khởi động "Dự án Trái đất" Vào năm 2055, Liên Hiệp Quốc đã đưa ra một thông báo trên toàn thế giới, họ đã xây dựng một cảng trú ẩn an toàn tạm thời cho nhân loại—— tên là hệ thống Noah. Vào năm 2060, bốn tỷ nhân loại chìm xuống lòng đất, vào kho duy sinh và kết nối sóng não của họ với hệ thống của Noah, sống ở một trạng thái khác trên… [Diệp Tiêu không chê hắn già.]Edit: KallyBeta: PhongSáng sớm ngày hôm sau, Diệp Tiêu luyện đao xong thì lại đi theo thành viên đội Du Long huấn luyện thể năng hai tiếng. Quay về phòng ăn, cậu nhón chân rồi tìm thấy một gói sữa bột trong tủ, cậu rót nước nóng, múc nửa thìa đường rồi khuấy đều với vẻ mặt hài lòng khi ngửi được mùi sữa ngọt.Khi cậu bưng sữa ngọt bàn, cậu phát hiện A Cửu cũng ở đó. Cậu mỉm cười chào buổi sáng, một tay cầm trường đao, tay kia cẩn thận cầm chiếc cốc rồi ngồi xuống cạnh gã.Trước mặt A Cửu là một ống bổ sung dinh dưỡng, nhìn cậu cầm ly sữa ngọt nóng hổi bước đến thì cười nói, "Trong căn cứ nhiều người như vậy hình như chỉ có mình cậu thích uống sữa.""Đúng, bọn họ đều nói chỉ có trẻ con mới uống sữa." Diệp Tiêu hơi xấu hổ, ánh mắt rơi vào ống thuốc bổ sung dinh dưỡng của A Cửu, "Anh có muốn uống cái khác không? Tôi thấy trong tủ có một túi trà đen có nhiều calo."Cầm ống bổ sung dinh dưỡng trong tay, xoay xoay một vòng, A Cửu nhẹ lắc đầu, "Không cần đâu, dạ dày và thực quản đã gần như co lại rồi. Thức ăn bình thường không thể nuốt hay tiêu hóa được, chỉ cần uống một ống bổ sung dinh dưỡng là được." Nhìn thấy đôi mắt tròng trắng đen rõ ràng của Diệp Tiêu nhìn mình, nụ cười của A Cửu càng tươi hơn, vẻ mặt u ám cũng tiêu tan đi một chút, "Cậu uống của cậu đi, nhìn cậu uống, tôi cũng coi như mình đang uống."Gã mặc một chiếc áo thun đã sờn cũ, trống rỗng đủ để cho thấy gã gầy đến mức nào. Trên cánh tay và cổ lộ ra ngoài có những mạch máu đỏ sậm, giống như mặt đất nứt nẻ.Diệp Tiêu cầm cúc, hạ mi mắt, nhấp một ngụm, nghiêm túc miêu tả, "Hơi nóng, rất ngọt, cũng rất thơm." Rồi lại bổ sung, "Uống vào sẽ cao lên, chân cũng dài hơn."A Cửu ngồi thả lòng, "Cậu còn nhỏ, vẫn còn có thể cao hơn." Gã nhớ lại, "Khi chúng ta còn nhỏ, đông như vậy hình như cậu là người thấp nhất, nhưng lại giỏi đánh nhau nhất. Cậu thường ngồi xổm một mình lặng lẽ trong góc, một khi đối mặt với kẻ thù, cậu sẽ rất hung dữ. Tôi nhớ có lần xương bắp chân của cậu bị gãy, xương chọc ra khỏi da, nhưng cậu vẫn thắng trận và không hề ngã xuống. ""Tôi muốn sống sót." Diệp Tiêu nhấp một ngụm sữa, cẩn thận không để một vệt bọt sữa dính trên môi "Bây giờ nghĩ lại căn cứ huấn luyện hình như không có gì khác biệt giữa ngày và đêm. Đêm nào tôi cũng chỉ nghĩ về nó mỗi ngày, nhất định phải sống sót.""Tôi cũng thế" A Cửu uống dịch dinh dưỡng không có mùi vị, nụ cười trên môi vẫn không biến mất, gã hỏi Diệp Tiêu, "Chỉ huy Lăng đâu?""Trời chưa sáng anh ấy đã đến văn phòng, dạo gần đây anh ấy rất bận, tối qua chỉ ngủ được ba tiếng."Thật ra tối qua Lăng Thần đã được ngủ sớm hơn thường ngày, chẳng qua lại không nhịn được, hai người náo loạn trên giường gần một tiếng, đến lúc ngủ đã là nửa đêm.A Cửu chỉ vào vị trí cổ mình, hài hước nhỏ giọng nói, "Có vết."Link full chương 79 dưới cmt