Từ Lạc Dương dùng một tư thế kỳ quặc xịt nước hoa vào khuỷu chân, điện thoại di động bật loa ngoài, đặt trên bàn trà ở trước mặt.
“Đã ăn cơm tối chưa?”
Thiên Diễn tiên tông, trên Trụy Nguyệt Phong.
Đỉnh núi không người, chỉ có những phiến đá nằm rải rác trên mặt đất, được ánh trăng phủ lên một tầng ánh xanh.
Minh Diễm một thân hồng y, ngồi trên cây đào, tay cầm bình ngọc, vui sướng uống rượu.
Lúc Dư Niên bước vào thang máy thì bên trong đã có một người đứng rồi. Hai người chạm mắt với nhau, ngừng hai giây, rồi cùng lúc dời đi. Dư Niên quay người, nhấn nút tầng 42, còn đối phương bị tướng mạo cùng khuôn mặt khiến người khác kinh diễm trước mắt khiến hắn dao động vài phần.
Đường Thanh Xuyên là một con đường cũ, kiến trúc lộn xộn, cũ nát, những quảng cáo cáo làm giấy tờ, cho vay, bán thuốc, giống như sinh trưởng trên bức tường xi măng bụi bặm.
“Giới thiệu một chút về bản thân em?”
“Văn Tiêu.”
“Hết rồi?”
Văn Tiêu trả lời, “Hết rồi.”
Đường Thanh Xuyên là một con đường cũ, kiến trúc tạp nham cũ nát, làm chứng nhận, cho vay, bán thuốc, khắc biển quảng cáo, giống như sinh ra ở trên bức tường xi măng bám đầy bụi. Mạng điện chi chít bắc qua đỉnh đầu, bên ngoài xe kéo bọc một lớp bụi dày, không nhìn ra màu sắc vốn có.
【Nội tâm tôi đang đấu tranh】
o
Lần Trọng Sinh Thứ BaChương 1: Cái đuôi nhỏ đầu tiênEdit: KemBeta: Phong
————
Ai cũng có thể kể lại giai đoạn lịch sử năm đó.
Năm 2037, thiên tai càn quét thế giới. Vòng tròn sinh tồn của con người liên tục bị thu hẹp.
Một chiếc tinh hạm đáp xuống tinh cầu thủ đô Leto khi trời đã chạng vạng, mây mỏng bị gió thổi bay đi, hai vệ tinh liền xuất hiện trên bầu trời lam nhạt.
Kỳ Ngôn đi xuyên qua một chiếc cầu nối liền mặt đất cùng tinh hạm.