Tác giả:

# Mẹ là siêu nhân công bố danh sách tham gia # # Đứa nhỏ của Chu Cảnh Hành Cố Ngải Phỉ khi ẩn hôn # # Cố Ngải Phỉ mang theo cặp sinh đôi trai gái lên show # Thẩm Minh Dữu ngồi trên ghế sô pha tiện tay cầm điện thoại lướt weibo, phát hiện hầu như nội dung hotsearch hôm nay cũng đều khá giống hai ngày trước. Vài ngày trước, tin tức đỉnh lưu Chu Cảnh Hành bị nghi ngờ ẩn hôn có con đã bị cẩu tử chụp được tung ra. Là đỉnh lưu đang hot như mặt trời ban trưa, fan Chu Cảnh Hành đương nhiên sẽ không tin tin đồn thần tượng nhà mình ẩn hôn, vì vậy đám fan hâm mộ trên mạng khắp nơi bác bỏ tin đồn, cùng nhóm anti đại chiến tối mày tối mặt. Nhưng trong lúc fan đang ý chí chiến đấu sục sôi đem anti đ.ấ.m đến không nói nên lời, Chu Cảnh Hành lại đột nhiên cho bọn họ một cái tin sét đánh giữa trời quang, trực tiếp công khai thừa nhận ẩn hôn đã có con là sự thật! Chu Cảnh Hành: 【Một nhà bốn người, có em thật tốt! @Cố Ngải Phỉ】 Đăng kèm hai tấm ảnh ảnh chụp, tấm đầu tiên là ảnh chụp Chu Cảnh Hành cùng…

Chương 134: C134: Chương 134

Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo ĐỏTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng# Mẹ là siêu nhân công bố danh sách tham gia # # Đứa nhỏ của Chu Cảnh Hành Cố Ngải Phỉ khi ẩn hôn # # Cố Ngải Phỉ mang theo cặp sinh đôi trai gái lên show # Thẩm Minh Dữu ngồi trên ghế sô pha tiện tay cầm điện thoại lướt weibo, phát hiện hầu như nội dung hotsearch hôm nay cũng đều khá giống hai ngày trước. Vài ngày trước, tin tức đỉnh lưu Chu Cảnh Hành bị nghi ngờ ẩn hôn có con đã bị cẩu tử chụp được tung ra. Là đỉnh lưu đang hot như mặt trời ban trưa, fan Chu Cảnh Hành đương nhiên sẽ không tin tin đồn thần tượng nhà mình ẩn hôn, vì vậy đám fan hâm mộ trên mạng khắp nơi bác bỏ tin đồn, cùng nhóm anti đại chiến tối mày tối mặt. Nhưng trong lúc fan đang ý chí chiến đấu sục sôi đem anti đ.ấ.m đến không nói nên lời, Chu Cảnh Hành lại đột nhiên cho bọn họ một cái tin sét đánh giữa trời quang, trực tiếp công khai thừa nhận ẩn hôn đã có con là sự thật! Chu Cảnh Hành: 【Một nhà bốn người, có em thật tốt! @Cố Ngải Phỉ】 Đăng kèm hai tấm ảnh ảnh chụp, tấm đầu tiên là ảnh chụp Chu Cảnh Hành cùng… Khương Húc nhìn thấy phía sau nhà cách đó không xa có mấy con ngỗng trắng lớn rất đẹp đi tới, cậu nhóc tò mò chạy tới, ngỗng trắng vừa lớn lại vừa trắng, cổ còn dài nữa, Khương Húc từ nhỏ lớn lên ở thành phố chỉ nhìn qua ngỗng trắng trên TV, cho tới bây giờ chưa từng thấy tận mắt.Khương Húc vươn tay muốn sờ sờ cổ ngỗng trắng lớn, muốn đo xem rốt cục dài bao nhiêu.Nhưng cậu nhóc vừa mới chạm phải cổ con ngỗng trắng lớn, con ngỗng trắng lớn nhìn ngoan ngoãn đột nhiên phát bão tố, cánh hất lên, uy vũ bổ nhào về phía Khương Húc."Quạc, Quạc...""Quạc, quạc, quạc..."Khương Húc đột nhiên bị con ngỗng trắng lớn phấn khởi dọa, còn chưa kịp phản ứng, cái m.ô.n.g nhỏ liền bị một con ngỗng trắng lớn mổ một ngụm."Oa hu hu..." Khương Húc che lấy cái m.ô.n.g xoay người chạy, vừa khóc vừa chạy."Quạc, quạc..." Con ngỗng lớn trắng chỉ mổ một ngụm không từ bỏ ý đồ, bọn chúng vỗ cánh, hướng về phía Khương Húc đuổi theo.Niệm Niệm ở nơi cách Khương Húc gần nhất, Khương Húc quay người chạy mấy bước đã đến Niệm Niệm bên này.Nhìn thấy Niệm Niệm, Khương Húc không nói kéo tay em gái: "Niệm Niệm mau trốn đi, ngỗng trắng lớn đuổi theo anh rồi, đau quá, hu hu."Hai đứa bé chạy điên cuồng về phía trước, người nhân viên công tác bên cạnh tới cứu nhất thời cũng bị con ngỗng trắng lớn dữ dằn đuổi tới chạy tán loạn.Chuyện chỉ phát sinh trong nháy mắt, người xem ở phòng phát sóng trực tiếp có chút lờ mờ, không biết thời gian chỉ trong một nháy mắt, hai đứa trẻ làm sao lại trình diễn thoát khỏi nguy hiểm tính mạng rồi.[Ha ha ha ha ha tại sao lại bị ngỗng trắng lớn đuổi thế kia, Niệm Niệm thật đáng thương!][Động tác Khương Húc quá nhanh, nhân viên công tác cản cũng không cản lại được, cậu nhóc bắt được cổ con ngỗng trắng lớn, không đuổi theo nhóc thì đuổi theo ai, đáng thương Niệm Niệm lại đi chạy theo anh trai bị ngỗng đuổi, ha ha ha không được, tôi c.h.ế.t vì cười mất, mặc dù Niệm Niệm đáng thương, nhưng tôi thật không nhịn được cười!][Ba đâu rồi, ba nhanh mau cứu Niệm Niệm đi, bảo bối nhà anh bị ngỗng trắng lớn đuổi kìa.]Niệm Niệm hít một hơi, lôi kéo tay anh trai chạy nhanh chóng.Niệm Niệm một bên chạy, một bên nghĩ đánh vào lòng bàn tay anh Khương Húc, ai bảo anh trai không có ngoan chút nào!Nhưng bây giờ không phải lúc quan tâm tới đánh, bé nhất định phải chạy nhanh lên, không sẽ bị ngỗng lớn cắn vào mông.Niệm Niệm không muốn bị cắn vào m.ô.n.g đâu."Hu hu..." Khương Húc vừa chạy vừa khóc, "Cứu mạng, ai tới cứu cứu con!""Ba, mau cứu Niệm Niệm!" Niệm Niệm cảm giác quần nhỏ dưới chân của mình bị ngỗng lớn kéo lại, bé trừng to mắt hét to gọi ba.Ba lại không đến, Niệm Niệm liền bị ngỗng lớn kéo đi rồi.Đang lúc hai đứa trẻ sắp bị ngỗng trắng lớn đuổi kịp, thì nghe được động tĩnh Giang Trầm cầm cây gậy chạy tới.Nhìn thấy ba trong nháy mắt, Niệm Niệm cảm giác mình thấy được cứu tinh."Ba!" Giọng sữa hô lên.Giọng kêu ba so với lúc ngủ trưa dậy, lần đầu tiên nhìn thấy ba, còn kích động rất nhiều lần.Giang Trầm cầm cây gậy vung lên trên đất, khí thế hung hăng dọa mấy con ngỗng lớn chạy lui.Niệm Niệm và Khương Húc tránh ở sau lưng của anh, nhìn thấy ngỗng lớn không dám lên trước, nhưng chúng nó cũng không muốn đi, còn đối với bọn họ kêu "Quác, quác, quác" không ngừng.Hình như vẫn còn muốn tìm cơ hội chạy lên tấn công bọn họ.Niệm Niệm tức điên lên, cơ thể bé nhỏ từ phía sau ba nhô ra, cố ngẩng đầu, hai tay nắm lại, nâng cái bụng nhỏ tròn vo lên, tức giận quát đám ngỗng lớn: "Gâu, gâu, gâu..."m thanh non nớt mềm mềm nhỏ nhỏ biến thành âm thanh sữa nhỏ dữ dằn.Ngỗng trắng lớn không cam lòng yếu thế: "Quạc, Quạc, Quạc..."Niệm Niệm hung dữ hơn: "Gâu gâu gâu, gâu gâu, gâu..."Khương Húc cũng học em gái hung dữ lại: "Gâu gâu gâu..."Ngỗng trắng lớn: "..."Giang Trầm: "..."[Ha ha ha ha ha tôi cười c.h.ế.t mất thôi!][Niệm Niệm sao có thể đáng yêu như thế được chứ, tưởng học chó sủa thì có thể dọa ngỗng lớn chạy sao?][Tôi xem trực tiếp bật cười chảy cả nước mắt, mẹ tôi đi qua phòng tôi, nghe được tôi cười ha ha, còn tưởng rằng tôi bị điên rồi ha ha ha ][A a a a con gái ngoan, tiểu bảo bối Niệm Niệm, mẹ cười ngất vì con mất!]

Khương Húc nhìn thấy phía sau nhà cách đó không xa có mấy con ngỗng trắng lớn rất đẹp đi tới, cậu nhóc tò mò chạy tới, ngỗng trắng vừa lớn lại vừa trắng, cổ còn dài nữa, Khương Húc từ nhỏ lớn lên ở thành phố chỉ nhìn qua ngỗng trắng trên TV, cho tới bây giờ chưa từng thấy tận mắt.

Khương Húc vươn tay muốn sờ sờ cổ ngỗng trắng lớn, muốn đo xem rốt cục dài bao nhiêu.

Nhưng cậu nhóc vừa mới chạm phải cổ con ngỗng trắng lớn, con ngỗng trắng lớn nhìn ngoan ngoãn đột nhiên phát bão tố, cánh hất lên, uy vũ bổ nhào về phía Khương Húc.

"Quạc, Quạc..."

"Quạc, quạc, quạc..."

Khương Húc đột nhiên bị con ngỗng trắng lớn phấn khởi dọa, còn chưa kịp phản ứng, cái m.ô.n.g nhỏ liền bị một con ngỗng trắng lớn mổ một ngụm.

"Oa hu hu..." Khương Húc che lấy cái m.ô.n.g xoay người chạy, vừa khóc vừa chạy.

"Quạc, quạc..." Con ngỗng lớn trắng chỉ mổ một ngụm không từ bỏ ý đồ, bọn chúng vỗ cánh, hướng về phía Khương Húc đuổi theo.

Niệm Niệm ở nơi cách Khương Húc gần nhất, Khương Húc quay người chạy mấy bước đã đến Niệm Niệm bên này.

Nhìn thấy Niệm Niệm, Khương Húc không nói kéo tay em gái: "Niệm Niệm mau trốn đi, ngỗng trắng lớn đuổi theo anh rồi, đau quá, hu hu."

Hai đứa bé chạy điên cuồng về phía trước, người nhân viên công tác bên cạnh tới cứu nhất thời cũng bị con ngỗng trắng lớn dữ dằn đuổi tới chạy tán loạn.

Chuyện chỉ phát sinh trong nháy mắt, người xem ở phòng phát sóng trực tiếp có chút lờ mờ, không biết thời gian chỉ trong một nháy mắt, hai đứa trẻ làm sao lại trình diễn thoát khỏi nguy hiểm tính mạng rồi.

[Ha ha ha ha ha tại sao lại bị ngỗng trắng lớn đuổi thế kia, Niệm Niệm thật đáng thương!]

[Động tác Khương Húc quá nhanh, nhân viên công tác cản cũng không cản lại được, cậu nhóc bắt được cổ con ngỗng trắng lớn, không đuổi theo nhóc thì đuổi theo ai, đáng thương Niệm Niệm lại đi chạy theo anh trai bị ngỗng đuổi, ha ha ha không được, tôi c.h.ế.t vì cười mất, mặc dù Niệm Niệm đáng thương, nhưng tôi thật không nhịn được cười!]

[Ba đâu rồi, ba nhanh mau cứu Niệm Niệm đi, bảo bối nhà anh bị ngỗng trắng lớn đuổi kìa.]

Niệm Niệm hít một hơi, lôi kéo tay anh trai chạy nhanh chóng.

Niệm Niệm một bên chạy, một bên nghĩ đánh vào lòng bàn tay anh Khương Húc, ai bảo anh trai không có ngoan chút nào!

Nhưng bây giờ không phải lúc quan tâm tới đánh, bé nhất định phải chạy nhanh lên, không sẽ bị ngỗng lớn cắn vào mông.

Niệm Niệm không muốn bị cắn vào m.ô.n.g đâu.

"Hu hu..." Khương Húc vừa chạy vừa khóc, "Cứu mạng, ai tới cứu cứu con!"

"Ba, mau cứu Niệm Niệm!" Niệm Niệm cảm giác quần nhỏ dưới chân của mình bị ngỗng lớn kéo lại, bé trừng to mắt hét to gọi ba.

Ba lại không đến, Niệm Niệm liền bị ngỗng lớn kéo đi rồi.

Đang lúc hai đứa trẻ sắp bị ngỗng trắng lớn đuổi kịp, thì nghe được động tĩnh Giang Trầm cầm cây gậy chạy tới.

Nhìn thấy ba trong nháy mắt, Niệm Niệm cảm giác mình thấy được cứu tinh.

"Ba!" Giọng sữa hô lên.

Giọng kêu ba so với lúc ngủ trưa dậy, lần đầu tiên nhìn thấy ba, còn kích động rất nhiều lần.

Giang Trầm cầm cây gậy vung lên trên đất, khí thế hung hăng dọa mấy con ngỗng lớn chạy lui.

Niệm Niệm và Khương Húc tránh ở sau lưng của anh, nhìn thấy ngỗng lớn không dám lên trước, nhưng chúng nó cũng không muốn đi, còn đối với bọn họ kêu "Quác, quác, quác" không ngừng.

Hình như vẫn còn muốn tìm cơ hội chạy lên tấn công bọn họ.

Niệm Niệm tức điên lên, cơ thể bé nhỏ từ phía sau ba nhô ra, cố ngẩng đầu, hai tay nắm lại, nâng cái bụng nhỏ tròn vo lên, tức giận quát đám ngỗng lớn: "Gâu, gâu, gâu..."

m thanh non nớt mềm mềm nhỏ nhỏ biến thành âm thanh sữa nhỏ dữ dằn.

Ngỗng trắng lớn không cam lòng yếu thế: "Quạc, Quạc, Quạc..."

Niệm Niệm hung dữ hơn: "Gâu gâu gâu, gâu gâu, gâu..."

Khương Húc cũng học em gái hung dữ lại: "Gâu gâu gâu..."

Ngỗng trắng lớn: "..."

Giang Trầm: "..."

[Ha ha ha ha ha tôi cười c.h.ế.t mất thôi!]

[Niệm Niệm sao có thể đáng yêu như thế được chứ, tưởng học chó sủa thì có thể dọa ngỗng lớn chạy sao?]

[Tôi xem trực tiếp bật cười chảy cả nước mắt, mẹ tôi đi qua phòng tôi, nghe được tôi cười ha ha, còn tưởng rằng tôi bị điên rồi ha ha ha ]

[A a a a con gái ngoan, tiểu bảo bối Niệm Niệm, mẹ cười ngất vì con mất!]

Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo ĐỏTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng# Mẹ là siêu nhân công bố danh sách tham gia # # Đứa nhỏ của Chu Cảnh Hành Cố Ngải Phỉ khi ẩn hôn # # Cố Ngải Phỉ mang theo cặp sinh đôi trai gái lên show # Thẩm Minh Dữu ngồi trên ghế sô pha tiện tay cầm điện thoại lướt weibo, phát hiện hầu như nội dung hotsearch hôm nay cũng đều khá giống hai ngày trước. Vài ngày trước, tin tức đỉnh lưu Chu Cảnh Hành bị nghi ngờ ẩn hôn có con đã bị cẩu tử chụp được tung ra. Là đỉnh lưu đang hot như mặt trời ban trưa, fan Chu Cảnh Hành đương nhiên sẽ không tin tin đồn thần tượng nhà mình ẩn hôn, vì vậy đám fan hâm mộ trên mạng khắp nơi bác bỏ tin đồn, cùng nhóm anti đại chiến tối mày tối mặt. Nhưng trong lúc fan đang ý chí chiến đấu sục sôi đem anti đ.ấ.m đến không nói nên lời, Chu Cảnh Hành lại đột nhiên cho bọn họ một cái tin sét đánh giữa trời quang, trực tiếp công khai thừa nhận ẩn hôn đã có con là sự thật! Chu Cảnh Hành: 【Một nhà bốn người, có em thật tốt! @Cố Ngải Phỉ】 Đăng kèm hai tấm ảnh ảnh chụp, tấm đầu tiên là ảnh chụp Chu Cảnh Hành cùng… Khương Húc nhìn thấy phía sau nhà cách đó không xa có mấy con ngỗng trắng lớn rất đẹp đi tới, cậu nhóc tò mò chạy tới, ngỗng trắng vừa lớn lại vừa trắng, cổ còn dài nữa, Khương Húc từ nhỏ lớn lên ở thành phố chỉ nhìn qua ngỗng trắng trên TV, cho tới bây giờ chưa từng thấy tận mắt.Khương Húc vươn tay muốn sờ sờ cổ ngỗng trắng lớn, muốn đo xem rốt cục dài bao nhiêu.Nhưng cậu nhóc vừa mới chạm phải cổ con ngỗng trắng lớn, con ngỗng trắng lớn nhìn ngoan ngoãn đột nhiên phát bão tố, cánh hất lên, uy vũ bổ nhào về phía Khương Húc."Quạc, Quạc...""Quạc, quạc, quạc..."Khương Húc đột nhiên bị con ngỗng trắng lớn phấn khởi dọa, còn chưa kịp phản ứng, cái m.ô.n.g nhỏ liền bị một con ngỗng trắng lớn mổ một ngụm."Oa hu hu..." Khương Húc che lấy cái m.ô.n.g xoay người chạy, vừa khóc vừa chạy."Quạc, quạc..." Con ngỗng lớn trắng chỉ mổ một ngụm không từ bỏ ý đồ, bọn chúng vỗ cánh, hướng về phía Khương Húc đuổi theo.Niệm Niệm ở nơi cách Khương Húc gần nhất, Khương Húc quay người chạy mấy bước đã đến Niệm Niệm bên này.Nhìn thấy Niệm Niệm, Khương Húc không nói kéo tay em gái: "Niệm Niệm mau trốn đi, ngỗng trắng lớn đuổi theo anh rồi, đau quá, hu hu."Hai đứa bé chạy điên cuồng về phía trước, người nhân viên công tác bên cạnh tới cứu nhất thời cũng bị con ngỗng trắng lớn dữ dằn đuổi tới chạy tán loạn.Chuyện chỉ phát sinh trong nháy mắt, người xem ở phòng phát sóng trực tiếp có chút lờ mờ, không biết thời gian chỉ trong một nháy mắt, hai đứa trẻ làm sao lại trình diễn thoát khỏi nguy hiểm tính mạng rồi.[Ha ha ha ha ha tại sao lại bị ngỗng trắng lớn đuổi thế kia, Niệm Niệm thật đáng thương!][Động tác Khương Húc quá nhanh, nhân viên công tác cản cũng không cản lại được, cậu nhóc bắt được cổ con ngỗng trắng lớn, không đuổi theo nhóc thì đuổi theo ai, đáng thương Niệm Niệm lại đi chạy theo anh trai bị ngỗng đuổi, ha ha ha không được, tôi c.h.ế.t vì cười mất, mặc dù Niệm Niệm đáng thương, nhưng tôi thật không nhịn được cười!][Ba đâu rồi, ba nhanh mau cứu Niệm Niệm đi, bảo bối nhà anh bị ngỗng trắng lớn đuổi kìa.]Niệm Niệm hít một hơi, lôi kéo tay anh trai chạy nhanh chóng.Niệm Niệm một bên chạy, một bên nghĩ đánh vào lòng bàn tay anh Khương Húc, ai bảo anh trai không có ngoan chút nào!Nhưng bây giờ không phải lúc quan tâm tới đánh, bé nhất định phải chạy nhanh lên, không sẽ bị ngỗng lớn cắn vào mông.Niệm Niệm không muốn bị cắn vào m.ô.n.g đâu."Hu hu..." Khương Húc vừa chạy vừa khóc, "Cứu mạng, ai tới cứu cứu con!""Ba, mau cứu Niệm Niệm!" Niệm Niệm cảm giác quần nhỏ dưới chân của mình bị ngỗng lớn kéo lại, bé trừng to mắt hét to gọi ba.Ba lại không đến, Niệm Niệm liền bị ngỗng lớn kéo đi rồi.Đang lúc hai đứa trẻ sắp bị ngỗng trắng lớn đuổi kịp, thì nghe được động tĩnh Giang Trầm cầm cây gậy chạy tới.Nhìn thấy ba trong nháy mắt, Niệm Niệm cảm giác mình thấy được cứu tinh."Ba!" Giọng sữa hô lên.Giọng kêu ba so với lúc ngủ trưa dậy, lần đầu tiên nhìn thấy ba, còn kích động rất nhiều lần.Giang Trầm cầm cây gậy vung lên trên đất, khí thế hung hăng dọa mấy con ngỗng lớn chạy lui.Niệm Niệm và Khương Húc tránh ở sau lưng của anh, nhìn thấy ngỗng lớn không dám lên trước, nhưng chúng nó cũng không muốn đi, còn đối với bọn họ kêu "Quác, quác, quác" không ngừng.Hình như vẫn còn muốn tìm cơ hội chạy lên tấn công bọn họ.Niệm Niệm tức điên lên, cơ thể bé nhỏ từ phía sau ba nhô ra, cố ngẩng đầu, hai tay nắm lại, nâng cái bụng nhỏ tròn vo lên, tức giận quát đám ngỗng lớn: "Gâu, gâu, gâu..."m thanh non nớt mềm mềm nhỏ nhỏ biến thành âm thanh sữa nhỏ dữ dằn.Ngỗng trắng lớn không cam lòng yếu thế: "Quạc, Quạc, Quạc..."Niệm Niệm hung dữ hơn: "Gâu gâu gâu, gâu gâu, gâu..."Khương Húc cũng học em gái hung dữ lại: "Gâu gâu gâu..."Ngỗng trắng lớn: "..."Giang Trầm: "..."[Ha ha ha ha ha tôi cười c.h.ế.t mất thôi!][Niệm Niệm sao có thể đáng yêu như thế được chứ, tưởng học chó sủa thì có thể dọa ngỗng lớn chạy sao?][Tôi xem trực tiếp bật cười chảy cả nước mắt, mẹ tôi đi qua phòng tôi, nghe được tôi cười ha ha, còn tưởng rằng tôi bị điên rồi ha ha ha ][A a a a con gái ngoan, tiểu bảo bối Niệm Niệm, mẹ cười ngất vì con mất!]

Chương 134: C134: Chương 134