Họ đều nói tôi bị bệnh, nhưng tôi thực sự không hiểu, người đó đã dẫm lên chân em gái tôi và chửi bới, tại sao tôi lại không thể ị vào chân ông ta? Tôi thật sự bị bệnh, tôi đã phải điều trị trong bệnh viện tâm thần suốt 5 năm, giám đốc và bác sĩ điều trị thay phiên nhau hướng dẫn tôi, dạy tôi làm thế nào để được xuất viện. Giám đốc nói: “Nếu cậu còn không xuất viện, tôi phải nằm viện mất thôi.” Tôi kéo tay ông ấy: “Cháu không nỡ chia tay nơi này, bữa nào cũng có thịt, ăn rất ngon.” Giám đốc tức giận mắng to: “Đ*, ngày đầu tiên cậu đến nói không có thịt để ăn, cầm dao đuổi đầu bếp chạy cả ba vòng, bây giờ còn đầu bếp nào dám đến bệnh viện chúng ta nấu cơm? Những người này tôi phải thuê từ thành phố bên đấy!” Bác sĩ điều trị hiểu ý tôi: “Nếu cậu chưa về, em gái cậu sẽ lo lắng.” Tôi còn có một em gái, hôm nay em ấy cố ý tới đón tôi. Trên TV nói nữ sinh rất dễ bị bắt nạt, tôi phải bảo vệ con bé. Trong lúc ngồi tàu điện ngầm để trở về, bánh bao tôi mua bị đè cho bẹp dí, tôi tức giận đến…
Chương 2
Trẻ Hư Đã Có Bệnh Nhân Tâm Thần TrịTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản VănHọ đều nói tôi bị bệnh, nhưng tôi thực sự không hiểu, người đó đã dẫm lên chân em gái tôi và chửi bới, tại sao tôi lại không thể ị vào chân ông ta? Tôi thật sự bị bệnh, tôi đã phải điều trị trong bệnh viện tâm thần suốt 5 năm, giám đốc và bác sĩ điều trị thay phiên nhau hướng dẫn tôi, dạy tôi làm thế nào để được xuất viện. Giám đốc nói: “Nếu cậu còn không xuất viện, tôi phải nằm viện mất thôi.” Tôi kéo tay ông ấy: “Cháu không nỡ chia tay nơi này, bữa nào cũng có thịt, ăn rất ngon.” Giám đốc tức giận mắng to: “Đ*, ngày đầu tiên cậu đến nói không có thịt để ăn, cầm dao đuổi đầu bếp chạy cả ba vòng, bây giờ còn đầu bếp nào dám đến bệnh viện chúng ta nấu cơm? Những người này tôi phải thuê từ thành phố bên đấy!” Bác sĩ điều trị hiểu ý tôi: “Nếu cậu chưa về, em gái cậu sẽ lo lắng.” Tôi còn có một em gái, hôm nay em ấy cố ý tới đón tôi. Trên TV nói nữ sinh rất dễ bị bắt nạt, tôi phải bảo vệ con bé. Trong lúc ngồi tàu điện ngầm để trở về, bánh bao tôi mua bị đè cho bẹp dí, tôi tức giận đến… Em gái tôi học trường cấp hai ở trong thị trấn và trọ ở trường từ thứ 2 đến thứ 6.Tôi vào thị trấn mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, khi đi qua một con hẻm, đột nhiên có ai đó vỗ đầu tôi từ phía sau, tôi mất cảnh giác và ngã về phía trước vài bước.Khi quay lại, tôi thấy gã đàn ông hèn hạ với khuôn mặt bóng dầu, theo sau còn có 3, 4 tên nữa có sắc mặt tà ác, mỗi người cầm một con dao rựa trên tay.“Anh Ngô, nó chính là tên biến thái em kể với anh lần trước, không ngờ lại gặp nó ở đây.”Người đàn ông được gọi là anh Ngô có vẻ là kẻ cầm đầu, hắn nhả khói và đạp mũi chân vài cái: “DM, chết tiệt, tao ghét nhất là mấy đứa biến thái, thật kinh tởm.”Tôi cảnh giác nhìn bọn chúng, cố ý che ví tiền lại: “Các người làm gì vậy? Tôi không có tiền.”Gã đàn ông hèn hạ bước tới giật lấy ví, lục lọi một lúc lâu, lắc mấy lần mới có một đồng xu rơi ra.Gã ta nhón đồng xu, cầm chơi vài lần rồi cất vào trong túi: “Nghèo như mày cũng coi như là một nhân tài, dm nó, còn sạch sẽ hơn cả mặt tao.”Nói phét, mặt anh đầy dầu sạch được như ví tiền của tôi sao?Tôi chớp đôi mắt to, đảm bảo biểu tình của mình ngây thơ và vô hại: “Tôi đã nói là không có tiền mà, bây giờ tôi có thể đi được chưa?”Anh Ngô giơ cao tay, hơi cúi thấp đầu, nghểnh cổ tựa như một kẻ ngớ ngẩn, đặt con dao bổ dưa hấu ở giữa đường: “Tao nói cho mày đi rồi à?”Ặc, người này cảm thấy mình rất tuấn tú phải không?Nôn.Tôi giả vờ luống cuống, chỉ camera theo dõi: “Các anh đừng có làm loạn, nơi này có camera theo dõi!”Gã đàn ông hèn hạ cười hì hì: “Này thằng nhóc, đừng có dọa bọn tao. Mày không ngờ được đâu, camera ở đây bị hỏng từ lâu rồi.”Cái gì? Có chuyện tốt như vậy ư? Sao các anh không nói sớm?He he.Tôi chợt hưng phấn, xoa xoa tay: “Hì hì, là anh em thì tới chém tôi đi!”
Trẻ Hư Đã Có Bệnh Nhân Tâm Thần TrịTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản VănHọ đều nói tôi bị bệnh, nhưng tôi thực sự không hiểu, người đó đã dẫm lên chân em gái tôi và chửi bới, tại sao tôi lại không thể ị vào chân ông ta? Tôi thật sự bị bệnh, tôi đã phải điều trị trong bệnh viện tâm thần suốt 5 năm, giám đốc và bác sĩ điều trị thay phiên nhau hướng dẫn tôi, dạy tôi làm thế nào để được xuất viện. Giám đốc nói: “Nếu cậu còn không xuất viện, tôi phải nằm viện mất thôi.” Tôi kéo tay ông ấy: “Cháu không nỡ chia tay nơi này, bữa nào cũng có thịt, ăn rất ngon.” Giám đốc tức giận mắng to: “Đ*, ngày đầu tiên cậu đến nói không có thịt để ăn, cầm dao đuổi đầu bếp chạy cả ba vòng, bây giờ còn đầu bếp nào dám đến bệnh viện chúng ta nấu cơm? Những người này tôi phải thuê từ thành phố bên đấy!” Bác sĩ điều trị hiểu ý tôi: “Nếu cậu chưa về, em gái cậu sẽ lo lắng.” Tôi còn có một em gái, hôm nay em ấy cố ý tới đón tôi. Trên TV nói nữ sinh rất dễ bị bắt nạt, tôi phải bảo vệ con bé. Trong lúc ngồi tàu điện ngầm để trở về, bánh bao tôi mua bị đè cho bẹp dí, tôi tức giận đến… Em gái tôi học trường cấp hai ở trong thị trấn và trọ ở trường từ thứ 2 đến thứ 6.Tôi vào thị trấn mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, khi đi qua một con hẻm, đột nhiên có ai đó vỗ đầu tôi từ phía sau, tôi mất cảnh giác và ngã về phía trước vài bước.Khi quay lại, tôi thấy gã đàn ông hèn hạ với khuôn mặt bóng dầu, theo sau còn có 3, 4 tên nữa có sắc mặt tà ác, mỗi người cầm một con dao rựa trên tay.“Anh Ngô, nó chính là tên biến thái em kể với anh lần trước, không ngờ lại gặp nó ở đây.”Người đàn ông được gọi là anh Ngô có vẻ là kẻ cầm đầu, hắn nhả khói và đạp mũi chân vài cái: “DM, chết tiệt, tao ghét nhất là mấy đứa biến thái, thật kinh tởm.”Tôi cảnh giác nhìn bọn chúng, cố ý che ví tiền lại: “Các người làm gì vậy? Tôi không có tiền.”Gã đàn ông hèn hạ bước tới giật lấy ví, lục lọi một lúc lâu, lắc mấy lần mới có một đồng xu rơi ra.Gã ta nhón đồng xu, cầm chơi vài lần rồi cất vào trong túi: “Nghèo như mày cũng coi như là một nhân tài, dm nó, còn sạch sẽ hơn cả mặt tao.”Nói phét, mặt anh đầy dầu sạch được như ví tiền của tôi sao?Tôi chớp đôi mắt to, đảm bảo biểu tình của mình ngây thơ và vô hại: “Tôi đã nói là không có tiền mà, bây giờ tôi có thể đi được chưa?”Anh Ngô giơ cao tay, hơi cúi thấp đầu, nghểnh cổ tựa như một kẻ ngớ ngẩn, đặt con dao bổ dưa hấu ở giữa đường: “Tao nói cho mày đi rồi à?”Ặc, người này cảm thấy mình rất tuấn tú phải không?Nôn.Tôi giả vờ luống cuống, chỉ camera theo dõi: “Các anh đừng có làm loạn, nơi này có camera theo dõi!”Gã đàn ông hèn hạ cười hì hì: “Này thằng nhóc, đừng có dọa bọn tao. Mày không ngờ được đâu, camera ở đây bị hỏng từ lâu rồi.”Cái gì? Có chuyện tốt như vậy ư? Sao các anh không nói sớm?He he.Tôi chợt hưng phấn, xoa xoa tay: “Hì hì, là anh em thì tới chém tôi đi!”
Trẻ Hư Đã Có Bệnh Nhân Tâm Thần TrịTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản VănHọ đều nói tôi bị bệnh, nhưng tôi thực sự không hiểu, người đó đã dẫm lên chân em gái tôi và chửi bới, tại sao tôi lại không thể ị vào chân ông ta? Tôi thật sự bị bệnh, tôi đã phải điều trị trong bệnh viện tâm thần suốt 5 năm, giám đốc và bác sĩ điều trị thay phiên nhau hướng dẫn tôi, dạy tôi làm thế nào để được xuất viện. Giám đốc nói: “Nếu cậu còn không xuất viện, tôi phải nằm viện mất thôi.” Tôi kéo tay ông ấy: “Cháu không nỡ chia tay nơi này, bữa nào cũng có thịt, ăn rất ngon.” Giám đốc tức giận mắng to: “Đ*, ngày đầu tiên cậu đến nói không có thịt để ăn, cầm dao đuổi đầu bếp chạy cả ba vòng, bây giờ còn đầu bếp nào dám đến bệnh viện chúng ta nấu cơm? Những người này tôi phải thuê từ thành phố bên đấy!” Bác sĩ điều trị hiểu ý tôi: “Nếu cậu chưa về, em gái cậu sẽ lo lắng.” Tôi còn có một em gái, hôm nay em ấy cố ý tới đón tôi. Trên TV nói nữ sinh rất dễ bị bắt nạt, tôi phải bảo vệ con bé. Trong lúc ngồi tàu điện ngầm để trở về, bánh bao tôi mua bị đè cho bẹp dí, tôi tức giận đến… Em gái tôi học trường cấp hai ở trong thị trấn và trọ ở trường từ thứ 2 đến thứ 6.Tôi vào thị trấn mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, khi đi qua một con hẻm, đột nhiên có ai đó vỗ đầu tôi từ phía sau, tôi mất cảnh giác và ngã về phía trước vài bước.Khi quay lại, tôi thấy gã đàn ông hèn hạ với khuôn mặt bóng dầu, theo sau còn có 3, 4 tên nữa có sắc mặt tà ác, mỗi người cầm một con dao rựa trên tay.“Anh Ngô, nó chính là tên biến thái em kể với anh lần trước, không ngờ lại gặp nó ở đây.”Người đàn ông được gọi là anh Ngô có vẻ là kẻ cầm đầu, hắn nhả khói và đạp mũi chân vài cái: “DM, chết tiệt, tao ghét nhất là mấy đứa biến thái, thật kinh tởm.”Tôi cảnh giác nhìn bọn chúng, cố ý che ví tiền lại: “Các người làm gì vậy? Tôi không có tiền.”Gã đàn ông hèn hạ bước tới giật lấy ví, lục lọi một lúc lâu, lắc mấy lần mới có một đồng xu rơi ra.Gã ta nhón đồng xu, cầm chơi vài lần rồi cất vào trong túi: “Nghèo như mày cũng coi như là một nhân tài, dm nó, còn sạch sẽ hơn cả mặt tao.”Nói phét, mặt anh đầy dầu sạch được như ví tiền của tôi sao?Tôi chớp đôi mắt to, đảm bảo biểu tình của mình ngây thơ và vô hại: “Tôi đã nói là không có tiền mà, bây giờ tôi có thể đi được chưa?”Anh Ngô giơ cao tay, hơi cúi thấp đầu, nghểnh cổ tựa như một kẻ ngớ ngẩn, đặt con dao bổ dưa hấu ở giữa đường: “Tao nói cho mày đi rồi à?”Ặc, người này cảm thấy mình rất tuấn tú phải không?Nôn.Tôi giả vờ luống cuống, chỉ camera theo dõi: “Các anh đừng có làm loạn, nơi này có camera theo dõi!”Gã đàn ông hèn hạ cười hì hì: “Này thằng nhóc, đừng có dọa bọn tao. Mày không ngờ được đâu, camera ở đây bị hỏng từ lâu rồi.”Cái gì? Có chuyện tốt như vậy ư? Sao các anh không nói sớm?He he.Tôi chợt hưng phấn, xoa xoa tay: “Hì hì, là anh em thì tới chém tôi đi!”