Ta vẫn luôn cho rằng ta và Bùi Diễn yêu nhau. Thành hôn mười năm, ta đồng hành cùng hắn từ khi hắn còn là thái tử vô dụng đến khi hắn đứng trên vạn người. Vô số đêm, hắn vừa th ở dốc vừa nắm lấy tay ta: "May mà có ngươi." Cho đến khi trên thánh chỉ Phong Hậu không hề viết tên ta. Mà là tên của Tống Tri Vi. Hắn không để ý quần thần phản đối, kiên trì lập góa phụ, phu nhân của Thục Vương, lập đích tỷ của ta làm hậu. "Nghiễn Vi, dù sao nàng cũng là tỷ tỷ của ngươi, cũng không thể ủy khuất nàng.” "Không lập nàng làm hoàng hậu, chẳng lẽ ngươi muốn làm tỷ tỷ, để nàng ngày ngày quỳ với ngươi?" Lúc đó hắn nhìn ta, mặt mũi tràn đầy vẻ đương nhiên. Đúng lúc này. "Nghiễn Vi, nàng dù sao cũng là tỷ tỷ của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn thấy chết mà không cứu?" Người đang nói với vẻ đương nhiên kia vốn là thiếu niên của ta, chẳng biết từ lúc nào, trong lòng hắn cũng không còn ta nữa. Tống Tri Vi muốn có chỗ dựa, hai tay hắn bèn dâng lên. Tống Tri Vi trúng độc, hắn không chút do dự muốn ta lấy thân…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...