Tháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé…
Chương 288
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Bữa tối nay, Lý Hồng Quân ở lại nhà bọn họ ăn cơm, Kiều Hoa cố ý hấp bánh trôi nhân đậu, lấy ra dưa chua cùng món dồi trường. Mấy món này là cô cố ý học từ Vu Chi Lan hương vị đảm bảo chính tông, chỉ có ngon chứ không dở.Đồ ăn đã làm xong, Kiều Minh giúp mẹ mình dọn chén đũa, bận lên bận xuống cả buổi trời. Lý Hồng Quân thấy vậy thì khen cậu nhóc là ngoan ngoãn hiểu chuyện.“Tiểu bảo bối thật ngoan, còn biết giúp mẹ làm việc nhà, tới đây chú hôn một cái.”Lần này, Kiều Minh không chút do dự mà cự tuyệt, “Không cần hôn con.”Nói xong còn quay người, linh hoạt né đi.Lý Hồng Quân cười ra tiếng, đuổi theo, “Hôn một chút thôi mà chú cũng không phải là người ngoài,”Kiều Minh lại quay đi, né đi chỗ khác, cậu nhóc chạy ra sau chân Từ Sơn Tùng, “Không muốn, cháu không muốn đâu. Chỗ này chỉ là để cho ba ba với mẹ hôn thôi.”Lý Hồng Quân bật cười, cũng không miễn cưỡng cậu nhóc, hỏi ngược lại: “Vì sao vậy? Không phải vừa rồi cháu còn hôn chú sao?”“Nhưng mà hiện tại con không muốn.” Cậu nhóc lắc đầu, đứng thẳng lên, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.Lý Hồng Quân chọc chọc trán cậu nhóc, “Cái thằng nhóc láu cá này.”Vừa ăn vừa tối, Lý Hồng Quân cùng họ nói chuyện của cửa hàng mấy ngày nay.“Nửa tháng hai người đi việc buôn bán rất tốt. Thời điểm mùng một tết, anh còn phải gọi Tài Quân đến giúp anh, hai người bận đến mức xoay vòng vòng. anh còn lo lắng hai người về không về thì không có kịp đi nhập hàng.”“Bận như vậy sao? Nên đưa cho cậu ấy tiền công.” Bây giờ Hầu Tài Quân dần trở nên ăn không ngồi rồi, bây giờ anh ta trở thành người ai gọi đâu thì đi đó.Gắp miếng dồi trường, Lý Hồng Quân gật đầu, “Đó là đương nhiên, anh hỏi cậu ấy muốn nhiều hay ít, cậu ấy lại bảo đưa bao nhiêu cũng được không được cũng được. Cậu nói xem sao có thể để cho cậu ấy làm không công được. Nhưng anh lại không biết phải đưa nhiều hay ít cho nên dứt khoát chờ hai người về.”Rốt cuộc sạp không phải chỉ của mình anh ta, liên quan đến chuyện tiền bạc, đương nhiên “cổ đông” phải cùng nhau thương lượng.“Hầu Tài Quân đi từ mùng một đến hôm nay là tám ngày, hai người thấy đưa bao nhiêu là thích hợp?” Lý Hồng Quân hỏi.“Mỗi ngày đều tới sao?” Từ Sơn Tùng hỏi.“Đúng vậy, mỗi ngày từ 8 giờ đến 7 giờ rưỡi tối.”“Bận như vậy sao?” Trong tình huống bình thường thì mỗi ngày 6 giờ rưỡi đã kết thúc công việc, mùa đông là 5 giờ rưỡi, không nghĩ tới tết lại bận đến 7 giờ rưỡi mới có thể về nhà.“Đúng vậy, là do hôm nay bán chậm bằng không bây giờ anh đang ngồi ở cửa hàng rồi.” Một năm nay mọi người đã tích cóp tiền vất vả, chỉ chờ đến Tết m Lịch liền lấy ra tiêu sài, không hào phóng sao được.Suy nghĩ một lát, Từ Sơn Tùng nhìn về phía hai người, “Đưa hai mươi đồng đi, một ngày 20 đồng, vậy đưa 200 đi.” Khiêng hàng cũng không phải là việc nhẹ nhàng, coi như là phí vất vả.“Được.” Nói rồi, Lý Hồng Quân lấy ra sổ sách và tiền bạc đưa cho Kiều Hoa.“Đây, tất cả đều là ở chỗ này.”Từ Sơn Tùng đem đồ giao cho Kiều Hoa, cô chính là “kế toán” trong nhà.Kiều Hoa nhận lấy, “Được, trước để chỗ này, tối rảnh em sẽ xem.”Mọi người lại tiếp tục ăn cơm, bỗng nhiên Lý Hồng Quân lại hỏi:“Đúng rồi, hai người có nhớ cửa tiệm bán quần áo ở đầu phố Bạch Vân không? Cửa hàng ở ngoài cùng ấy.”Lục lại trong ký ức, trong đầu dần hiện ra một người, Kiều Hoa hỏi, “Là người có kiểu tóc đầu mì?”Phốc ~“Đầu mì? Ha ha ha ha ~” Lý Hồng Quân cười rung cả ghế.“Em dâu, em miêu tả thật sự buồn cười đó.”Tóc xoăn sợi mì mà không gọi là đầu mì thì gọi là gì?Người chủ đó là nam nhân tầm 37 tuổi, rõ ràng là người bán quần áo nhưng lúc nào hắn ta cũng lôi thôi lếch thếch.Mùa hè thì mặt đúng mỗi cái quần xà lỏn ra cửa, mùa đông thì chùm người như đòn bánh tét, chỉ là cái đầu mì kia là bốn mùa không đổi. Tính cách hắn ta cũng rất hào sảnh, chỉ là không biết vì sao dạo gần đây hắn ta rất thích canh tranh với Từ Sơn Tùng.“Hắn làm sao?” Hai vợ chồng trăm miệng một lời.Lý Hồng Quân cười nói: “Gần đây hắn ta bị động kinh, muốn gây chuyện. May là có Hầu Tài Quân tới giúp bằng không vừa chặn hắn ta tới gây chuyện vừa trông cửa hàng thì mình anh không cáng đáng nổi.”“Gây chuyện?”“ Ân.” Lý Hồng Quân nhíu mày lại, nghiêm túc nói: “Hắn ta muốn đổi vị trí với cửa hàng chúng ta.”Hai vợ chồng Kiều Hoa không hiểu hỏi lại, “Sao lại như vậy?”Không phải tên đầu mì này có cửa hàng ở vị trí tốt nhất phố Bạch Vân sao?Tại sao bây giờ lại muốn đổi vị trí cửa hàng khỉ ho cò gáy của Từ Sơn Tùng bên này?
Bữa tối nay, Lý Hồng Quân ở lại nhà bọn họ ăn cơm, Kiều Hoa cố ý hấp bánh trôi nhân đậu, lấy ra dưa chua cùng món dồi trường. Mấy món này là cô cố ý học từ Vu Chi Lan hương vị đảm bảo chính tông, chỉ có ngon chứ không dở.
Đồ ăn đã làm xong, Kiều Minh giúp mẹ mình dọn chén đũa, bận lên bận xuống cả buổi trời. Lý Hồng Quân thấy vậy thì khen cậu nhóc là ngoan ngoãn hiểu chuyện.
“Tiểu bảo bối thật ngoan, còn biết giúp mẹ làm việc nhà, tới đây chú hôn một cái.”
Lần này, Kiều Minh không chút do dự mà cự tuyệt, “Không cần hôn con.”
Nói xong còn quay người, linh hoạt né đi.
Lý Hồng Quân cười ra tiếng, đuổi theo, “Hôn một chút thôi mà chú cũng không phải là người ngoài,”
Kiều Minh lại quay đi, né đi chỗ khác, cậu nhóc chạy ra sau chân Từ Sơn Tùng, “Không muốn, cháu không muốn đâu. Chỗ này chỉ là để cho ba ba với mẹ hôn thôi.”
Lý Hồng Quân bật cười, cũng không miễn cưỡng cậu nhóc, hỏi ngược lại: “Vì sao vậy? Không phải vừa rồi cháu còn hôn chú sao?”
“Nhưng mà hiện tại con không muốn.” Cậu nhóc lắc đầu, đứng thẳng lên, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Lý Hồng Quân chọc chọc trán cậu nhóc, “Cái thằng nhóc láu cá này.”
Vừa ăn vừa tối, Lý Hồng Quân cùng họ nói chuyện của cửa hàng mấy ngày nay.
“Nửa tháng hai người đi việc buôn bán rất tốt. Thời điểm mùng một tết, anh còn phải gọi Tài Quân đến giúp anh, hai người bận đến mức xoay vòng vòng. anh còn lo lắng hai người về không về thì không có kịp đi nhập hàng.”
“Bận như vậy sao? Nên đưa cho cậu ấy tiền công.” Bây giờ Hầu Tài Quân dần trở nên ăn không ngồi rồi, bây giờ anh ta trở thành người ai gọi đâu thì đi đó.
Gắp miếng dồi trường, Lý Hồng Quân gật đầu, “Đó là đương nhiên, anh hỏi cậu ấy muốn nhiều hay ít, cậu ấy lại bảo đưa bao nhiêu cũng được không được cũng được. Cậu nói xem sao có thể để cho cậu ấy làm không công được. Nhưng anh lại không biết phải đưa nhiều hay ít cho nên dứt khoát chờ hai người về.”
Rốt cuộc sạp không phải chỉ của mình anh ta, liên quan đến chuyện tiền bạc, đương nhiên “cổ đông” phải cùng nhau thương lượng.
“Hầu Tài Quân đi từ mùng một đến hôm nay là tám ngày, hai người thấy đưa bao nhiêu là thích hợp?” Lý Hồng Quân hỏi.
“Mỗi ngày đều tới sao?” Từ Sơn Tùng hỏi.
“Đúng vậy, mỗi ngày từ 8 giờ đến 7 giờ rưỡi tối.”
“Bận như vậy sao?” Trong tình huống bình thường thì mỗi ngày 6 giờ rưỡi đã kết thúc công việc, mùa đông là 5 giờ rưỡi, không nghĩ tới tết lại bận đến 7 giờ rưỡi mới có thể về nhà.
“Đúng vậy, là do hôm nay bán chậm bằng không bây giờ anh đang ngồi ở cửa hàng rồi.” Một năm nay mọi người đã tích cóp tiền vất vả, chỉ chờ đến Tết m Lịch liền lấy ra tiêu sài, không hào phóng sao được.
Suy nghĩ một lát, Từ Sơn Tùng nhìn về phía hai người, “Đưa hai mươi đồng đi, một ngày 20 đồng, vậy đưa 200 đi.” Khiêng hàng cũng không phải là việc nhẹ nhàng, coi như là phí vất vả.
“Được.” Nói rồi, Lý Hồng Quân lấy ra sổ sách và tiền bạc đưa cho Kiều Hoa.
“Đây, tất cả đều là ở chỗ này.”
Từ Sơn Tùng đem đồ giao cho Kiều Hoa, cô chính là “kế toán” trong nhà.
Kiều Hoa nhận lấy, “Được, trước để chỗ này, tối rảnh em sẽ xem.”
Mọi người lại tiếp tục ăn cơm, bỗng nhiên Lý Hồng Quân lại hỏi:
“Đúng rồi, hai người có nhớ cửa tiệm bán quần áo ở đầu phố Bạch Vân không? Cửa hàng ở ngoài cùng ấy.”
Lục lại trong ký ức, trong đầu dần hiện ra một người, Kiều Hoa hỏi, “Là người có kiểu tóc đầu mì?”
Phốc ~
“Đầu mì? Ha ha ha ha ~” Lý Hồng Quân cười rung cả ghế.
“Em dâu, em miêu tả thật sự buồn cười đó.”
Tóc xoăn sợi mì mà không gọi là đầu mì thì gọi là gì?
Người chủ đó là nam nhân tầm 37 tuổi, rõ ràng là người bán quần áo nhưng lúc nào hắn ta cũng lôi thôi lếch thếch.
Mùa hè thì mặt đúng mỗi cái quần xà lỏn ra cửa, mùa đông thì chùm người như đòn bánh tét, chỉ là cái đầu mì kia là bốn mùa không đổi. Tính cách hắn ta cũng rất hào sảnh, chỉ là không biết vì sao dạo gần đây hắn ta rất thích canh tranh với Từ Sơn Tùng.
“Hắn làm sao?” Hai vợ chồng trăm miệng một lời.
Lý Hồng Quân cười nói: “Gần đây hắn ta bị động kinh, muốn gây chuyện. May là có Hầu Tài Quân tới giúp bằng không vừa chặn hắn ta tới gây chuyện vừa trông cửa hàng thì mình anh không cáng đáng nổi.”
“Gây chuyện?”
“ Ân.” Lý Hồng Quân nhíu mày lại, nghiêm túc nói: “Hắn ta muốn đổi vị trí với cửa hàng chúng ta.”
Hai vợ chồng Kiều Hoa không hiểu hỏi lại, “Sao lại như vậy?”
Không phải tên đầu mì này có cửa hàng ở vị trí tốt nhất phố Bạch Vân sao?
Tại sao bây giờ lại muốn đổi vị trí cửa hàng khỉ ho cò gáy của Từ Sơn Tùng bên này?
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Bữa tối nay, Lý Hồng Quân ở lại nhà bọn họ ăn cơm, Kiều Hoa cố ý hấp bánh trôi nhân đậu, lấy ra dưa chua cùng món dồi trường. Mấy món này là cô cố ý học từ Vu Chi Lan hương vị đảm bảo chính tông, chỉ có ngon chứ không dở.Đồ ăn đã làm xong, Kiều Minh giúp mẹ mình dọn chén đũa, bận lên bận xuống cả buổi trời. Lý Hồng Quân thấy vậy thì khen cậu nhóc là ngoan ngoãn hiểu chuyện.“Tiểu bảo bối thật ngoan, còn biết giúp mẹ làm việc nhà, tới đây chú hôn một cái.”Lần này, Kiều Minh không chút do dự mà cự tuyệt, “Không cần hôn con.”Nói xong còn quay người, linh hoạt né đi.Lý Hồng Quân cười ra tiếng, đuổi theo, “Hôn một chút thôi mà chú cũng không phải là người ngoài,”Kiều Minh lại quay đi, né đi chỗ khác, cậu nhóc chạy ra sau chân Từ Sơn Tùng, “Không muốn, cháu không muốn đâu. Chỗ này chỉ là để cho ba ba với mẹ hôn thôi.”Lý Hồng Quân bật cười, cũng không miễn cưỡng cậu nhóc, hỏi ngược lại: “Vì sao vậy? Không phải vừa rồi cháu còn hôn chú sao?”“Nhưng mà hiện tại con không muốn.” Cậu nhóc lắc đầu, đứng thẳng lên, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.Lý Hồng Quân chọc chọc trán cậu nhóc, “Cái thằng nhóc láu cá này.”Vừa ăn vừa tối, Lý Hồng Quân cùng họ nói chuyện của cửa hàng mấy ngày nay.“Nửa tháng hai người đi việc buôn bán rất tốt. Thời điểm mùng một tết, anh còn phải gọi Tài Quân đến giúp anh, hai người bận đến mức xoay vòng vòng. anh còn lo lắng hai người về không về thì không có kịp đi nhập hàng.”“Bận như vậy sao? Nên đưa cho cậu ấy tiền công.” Bây giờ Hầu Tài Quân dần trở nên ăn không ngồi rồi, bây giờ anh ta trở thành người ai gọi đâu thì đi đó.Gắp miếng dồi trường, Lý Hồng Quân gật đầu, “Đó là đương nhiên, anh hỏi cậu ấy muốn nhiều hay ít, cậu ấy lại bảo đưa bao nhiêu cũng được không được cũng được. Cậu nói xem sao có thể để cho cậu ấy làm không công được. Nhưng anh lại không biết phải đưa nhiều hay ít cho nên dứt khoát chờ hai người về.”Rốt cuộc sạp không phải chỉ của mình anh ta, liên quan đến chuyện tiền bạc, đương nhiên “cổ đông” phải cùng nhau thương lượng.“Hầu Tài Quân đi từ mùng một đến hôm nay là tám ngày, hai người thấy đưa bao nhiêu là thích hợp?” Lý Hồng Quân hỏi.“Mỗi ngày đều tới sao?” Từ Sơn Tùng hỏi.“Đúng vậy, mỗi ngày từ 8 giờ đến 7 giờ rưỡi tối.”“Bận như vậy sao?” Trong tình huống bình thường thì mỗi ngày 6 giờ rưỡi đã kết thúc công việc, mùa đông là 5 giờ rưỡi, không nghĩ tới tết lại bận đến 7 giờ rưỡi mới có thể về nhà.“Đúng vậy, là do hôm nay bán chậm bằng không bây giờ anh đang ngồi ở cửa hàng rồi.” Một năm nay mọi người đã tích cóp tiền vất vả, chỉ chờ đến Tết m Lịch liền lấy ra tiêu sài, không hào phóng sao được.Suy nghĩ một lát, Từ Sơn Tùng nhìn về phía hai người, “Đưa hai mươi đồng đi, một ngày 20 đồng, vậy đưa 200 đi.” Khiêng hàng cũng không phải là việc nhẹ nhàng, coi như là phí vất vả.“Được.” Nói rồi, Lý Hồng Quân lấy ra sổ sách và tiền bạc đưa cho Kiều Hoa.“Đây, tất cả đều là ở chỗ này.”Từ Sơn Tùng đem đồ giao cho Kiều Hoa, cô chính là “kế toán” trong nhà.Kiều Hoa nhận lấy, “Được, trước để chỗ này, tối rảnh em sẽ xem.”Mọi người lại tiếp tục ăn cơm, bỗng nhiên Lý Hồng Quân lại hỏi:“Đúng rồi, hai người có nhớ cửa tiệm bán quần áo ở đầu phố Bạch Vân không? Cửa hàng ở ngoài cùng ấy.”Lục lại trong ký ức, trong đầu dần hiện ra một người, Kiều Hoa hỏi, “Là người có kiểu tóc đầu mì?”Phốc ~“Đầu mì? Ha ha ha ha ~” Lý Hồng Quân cười rung cả ghế.“Em dâu, em miêu tả thật sự buồn cười đó.”Tóc xoăn sợi mì mà không gọi là đầu mì thì gọi là gì?Người chủ đó là nam nhân tầm 37 tuổi, rõ ràng là người bán quần áo nhưng lúc nào hắn ta cũng lôi thôi lếch thếch.Mùa hè thì mặt đúng mỗi cái quần xà lỏn ra cửa, mùa đông thì chùm người như đòn bánh tét, chỉ là cái đầu mì kia là bốn mùa không đổi. Tính cách hắn ta cũng rất hào sảnh, chỉ là không biết vì sao dạo gần đây hắn ta rất thích canh tranh với Từ Sơn Tùng.“Hắn làm sao?” Hai vợ chồng trăm miệng một lời.Lý Hồng Quân cười nói: “Gần đây hắn ta bị động kinh, muốn gây chuyện. May là có Hầu Tài Quân tới giúp bằng không vừa chặn hắn ta tới gây chuyện vừa trông cửa hàng thì mình anh không cáng đáng nổi.”“Gây chuyện?”“ Ân.” Lý Hồng Quân nhíu mày lại, nghiêm túc nói: “Hắn ta muốn đổi vị trí với cửa hàng chúng ta.”Hai vợ chồng Kiều Hoa không hiểu hỏi lại, “Sao lại như vậy?”Không phải tên đầu mì này có cửa hàng ở vị trí tốt nhất phố Bạch Vân sao?Tại sao bây giờ lại muốn đổi vị trí cửa hàng khỉ ho cò gáy của Từ Sơn Tùng bên này?