Tác giả:

Tháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé…

Chương 289

Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… “Cho nên mới nói hắn ta bị động kinh đó. Thật ra ban đầu anh cũng có ý định đổi với hắn ta, nhưng cửa hàng này không chỉ có một mình anh làm chủ nên anh chờ hai người về để thương lượng. Nhưng hắn ta nhất định không buôn tha, cứ tới làm phiền, cho nên anh mới kêu Tài Quân tới để phụ canh cửa hàng.”Càng nói càng cạn lời, “Sau khi Tài Quân tới thì hắn ta không còn tới nữa. Hiện tại, hai người đã về phỏng chừng ngày mai hắn ta lại tới làm phiền.”Kiều Hoa nghe mà choáng váng, cô chưa từng nghe qua yêu cầu nào quá đáng như vậy.Cửa hàng ở mặt tiền thì không cần, tại sao lại đi vào chỗ hẻo lánh để bán, này là bị điên rồi đúng không?Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Kiều Hoa bỗng phát hiện ra một vấn đề, “Đúng rồi, việc buôn bán của hắn ta như thế nào?”“Bán cũng được, bất quá thì….” Lý Hồng Quân đắc ý cười, “Từ khi chúng ta bán áo khoác với đồ nhập thì bọn họ không bán chạy bằng. Đa phần khách tới phố Bạch Vân đều là đi qua tiệm chúng ta. Hơn nữa, toàn bộ phố Bạch Vân chỉ có mình cửa hàng chúng ta là có phòng thử đồ.”“Phòng thử đồ?” Hai vợ chồng trăm miệng một lời.“Vấn đề có thể là nằm ở chỗ phòng thử đồ.” Từ Sơn Tùng nói.“Không sai, người ta cũng không ngốc, sao có thể vô duyên vô cớ bỏ chỗ tốt để lấy chỗ kém, nếu không có lợi thì ai làm?” Kiều Hoa cũng nghĩ đến điểm này.Lý Hồng Quân ngốc luôn tại chỗ.“Không phải đâu, sao có thể vì phòng thử đồ mà bỏ chỗ tốt như vậy được?” Tên đầu mì đó cũng đâu có điên.Phố Bạch Vân diện tích không lớn mà trên thị trường tiểu thương càng ngày càng nhiều, không gian ngày càng thu hẹp lại. Một cửa hàng chỉ có diện tích rất bé, chỗ đâu mà xây được phòng thử đồ?Nghĩ cũng đừng nghĩ, căn bản là không còn chỗ để xây.Có được thì có mất, tuy rằng cửa hàng của Từ Sơn Tùng vị trí không tốt nhưng bù lại có không gian rộng. Hiện tại, cửa hàng của anh đã dựng được hai phòng thử đồ, nếu việc buôn bán tốt thì anh có thể dựng thêm phòng thử đồ thứ ba.Đến lúc đó, một tháng kiếm được hai ba ngàn là chuyện dễ dàng!“Ngày mai qua đó xem tình huống rồi tính tiếp.”“Được.”================== Sau khi ăn xong, một nhà ba người cùng tới công viên tản bộ, sau khi trở về thì đi đến phòng tắm rửa. Từ Sơn Tùng dẫn theo con trai nhưng vẫn tắm nhanh hơn Kiều Hoa, thởi điểm cô đi ra, cả hai ba con đã đợi cô được 7, 8 phút.“Chờ em có lâu không? Đi thôi, chúng ta về nhà.” Một tay xách thùng nước một tay nắm lấy tay con trai.“Mẹ ơi, bây giờ con là đàn ông rồi, để con giúp mẹ.” Cậu nhóc Kiều Minh buông tay ra chạy qua bên kia, dùng tay phụ nhất thùng nước với cô.Kiều Hoa vui mừng xoa đầu con trai, “Con trai mẹ giỏi quá đã biết giúp đỡ mẹ rồi. Con rinh thấp thôi, đừng rinh cao quá tốn sức.”“Dạ ~” Kiều Minh kiêu ngạo đi về phía trước.Sau khi quay về nhà, mọi người lại lôi kéo qua dưới gốc cây nói chuyện phiếm. Thịnh tình không thể từ chối, Kiều Hoa kể chuyện thú vị của chuyến đi Đông Bắc vừa rồi, kể xong hết cũng đã 8 giờ, mọi người giải tán đi ngủ.Đang định ngủ thì cửa nhà lại vang lên.Lúc này, Từ Sơn Tùng đã nằm trên giường, Kiều Hoa còn đang ngồi ở bàn trang điểm lau mặt, cho nên cô đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.“Hữu Vi?”Mùng tám tháng giêng, trường cao trung ở Lê An vẫn chưa đi học lại. Hôm nay lúc quay về, cô không thấy Phương Hữu Vi, hẳn là cậu ấy đang ngâm mình trong phòng để vẽ tranh.“Làm sao vậy, có việc gì sao?”Nửa tháng không gặp, vẫn là hình ảnh cậu thiếu niên trước đây, chỉ là tinh thần ngày một tốt hơn. Hiện tại, khi đối mặt với Kiều Hoa không còn là người nhút nhát mà thay vào đó là phong thái tự tin.Cậu ấy cười tươi, thấy Kiều Hoa phảng phất như thấy chị ruột của mình, “Chị Kiều Hoa, không phải mẹ em cho em đi học vẽ tranh sao, học một tháng nay em cũng không biết mình có tiến bộ hay chưa cho nên muốn chạy qua xem chị có rảnh không giúp em nhìn tranh một chút.”Kiều Hoa sửng sốt chớp mắt, sau khi phản ứng lại cười nói: “Khi nào thì khai giảng lại, không phải em đang được nghỉ kỳ huấn luyện sao?”Lẽ ra cái này phải để thầy giáo nhìn mới đúng, hà tất gì phải tìm cô.Cậu thiếu niên thật thà gãi gãi ót, “Chị nói Cung Thiếu Niên sao? Ngày chín mới khai giảng lại, mấy ngày nay em đều tự vẽ ở nhà, cũng không đi học cho nên em không biết tìm ai nhìn giùm.”Nói rồi lại ngượng ngùng gãi đầu.“Nga, như vậy a.” Kiều Hoa đã hiểu, cô xoa xoa tóc, cong môi cười nói: “Đưa đây chị xem.”

“Cho nên mới nói hắn ta bị động kinh đó. Thật ra ban đầu anh cũng có ý định đổi với hắn ta, nhưng cửa hàng này không chỉ có một mình anh làm chủ nên anh chờ hai người về để thương lượng. Nhưng hắn ta nhất định không buôn tha, cứ tới làm phiền, cho nên anh mới kêu Tài Quân tới để phụ canh cửa hàng.”

Càng nói càng cạn lời, “Sau khi Tài Quân tới thì hắn ta không còn tới nữa. Hiện tại, hai người đã về phỏng chừng ngày mai hắn ta lại tới làm phiền.”

Kiều Hoa nghe mà choáng váng, cô chưa từng nghe qua yêu cầu nào quá đáng như vậy.

Cửa hàng ở mặt tiền thì không cần, tại sao lại đi vào chỗ hẻo lánh để bán, này là bị điên rồi đúng không?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Kiều Hoa bỗng phát hiện ra một vấn đề, “Đúng rồi, việc buôn bán của hắn ta như thế nào?”

“Bán cũng được, bất quá thì….” Lý Hồng Quân đắc ý cười, “Từ khi chúng ta bán áo khoác với đồ nhập thì bọn họ không bán chạy bằng. Đa phần khách tới phố Bạch Vân đều là đi qua tiệm chúng ta. Hơn nữa, toàn bộ phố Bạch Vân chỉ có mình cửa hàng chúng ta là có phòng thử đồ.”

“Phòng thử đồ?” Hai vợ chồng trăm miệng một lời.

“Vấn đề có thể là nằm ở chỗ phòng thử đồ.” Từ Sơn Tùng nói.

“Không sai, người ta cũng không ngốc, sao có thể vô duyên vô cớ bỏ chỗ tốt để lấy chỗ kém, nếu không có lợi thì ai làm?” Kiều Hoa cũng nghĩ đến điểm này.

Lý Hồng Quân ngốc luôn tại chỗ.

“Không phải đâu, sao có thể vì phòng thử đồ mà bỏ chỗ tốt như vậy được?” Tên đầu mì đó cũng đâu có điên.

Phố Bạch Vân diện tích không lớn mà trên thị trường tiểu thương càng ngày càng nhiều, không gian ngày càng thu hẹp lại. Một cửa hàng chỉ có diện tích rất bé, chỗ đâu mà xây được phòng thử đồ?

Nghĩ cũng đừng nghĩ, căn bản là không còn chỗ để xây.

Có được thì có mất, tuy rằng cửa hàng của Từ Sơn Tùng vị trí không tốt nhưng bù lại có không gian rộng. Hiện tại, cửa hàng của anh đã dựng được hai phòng thử đồ, nếu việc buôn bán tốt thì anh có thể dựng thêm phòng thử đồ thứ ba.

Đến lúc đó, một tháng kiếm được hai ba ngàn là chuyện dễ dàng!

“Ngày mai qua đó xem tình huống rồi tính tiếp.”

“Được.”

================== Sau khi ăn xong, một nhà ba người cùng tới công viên tản bộ, sau khi trở về thì đi đến phòng tắm rửa. Từ Sơn Tùng dẫn theo con trai nhưng vẫn tắm nhanh hơn Kiều Hoa, thởi điểm cô đi ra, cả hai ba con đã đợi cô được 7, 8 phút.

“Chờ em có lâu không? Đi thôi, chúng ta về nhà.” Một tay xách thùng nước một tay nắm lấy tay con trai.

“Mẹ ơi, bây giờ con là đàn ông rồi, để con giúp mẹ.” Cậu nhóc Kiều Minh buông tay ra chạy qua bên kia, dùng tay phụ nhất thùng nước với cô.

Kiều Hoa vui mừng xoa đầu con trai, “Con trai mẹ giỏi quá đã biết giúp đỡ mẹ rồi. Con rinh thấp thôi, đừng rinh cao quá tốn sức.”

“Dạ ~” Kiều Minh kiêu ngạo đi về phía trước.

Sau khi quay về nhà, mọi người lại lôi kéo qua dưới gốc cây nói chuyện phiếm. Thịnh tình không thể từ chối, Kiều Hoa kể chuyện thú vị của chuyến đi Đông Bắc vừa rồi, kể xong hết cũng đã 8 giờ, mọi người giải tán đi ngủ.

Đang định ngủ thì cửa nhà lại vang lên.

Lúc này, Từ Sơn Tùng đã nằm trên giường, Kiều Hoa còn đang ngồi ở bàn trang điểm lau mặt, cho nên cô đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.

“Hữu Vi?”

Mùng tám tháng giêng, trường cao trung ở Lê An vẫn chưa đi học lại. Hôm nay lúc quay về, cô không thấy Phương Hữu Vi, hẳn là cậu ấy đang ngâm mình trong phòng để vẽ tranh.

“Làm sao vậy, có việc gì sao?”

Nửa tháng không gặp, vẫn là hình ảnh cậu thiếu niên trước đây, chỉ là tinh thần ngày một tốt hơn. Hiện tại, khi đối mặt với Kiều Hoa không còn là người nhút nhát mà thay vào đó là phong thái tự tin.

Cậu ấy cười tươi, thấy Kiều Hoa phảng phất như thấy chị ruột của mình, “Chị Kiều Hoa, không phải mẹ em cho em đi học vẽ tranh sao, học một tháng nay em cũng không biết mình có tiến bộ hay chưa cho nên muốn chạy qua xem chị có rảnh không giúp em nhìn tranh một chút.”

Kiều Hoa sửng sốt chớp mắt, sau khi phản ứng lại cười nói: “Khi nào thì khai giảng lại, không phải em đang được nghỉ kỳ huấn luyện sao?”

Lẽ ra cái này phải để thầy giáo nhìn mới đúng, hà tất gì phải tìm cô.

Cậu thiếu niên thật thà gãi gãi ót, “Chị nói Cung Thiếu Niên sao? Ngày chín mới khai giảng lại, mấy ngày nay em đều tự vẽ ở nhà, cũng không đi học cho nên em không biết tìm ai nhìn giùm.”

Nói rồi lại ngượng ngùng gãi đầu.

“Nga, như vậy a.” Kiều Hoa đã hiểu, cô xoa xoa tóc, cong môi cười nói: “Đưa đây chị xem.”

Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… “Cho nên mới nói hắn ta bị động kinh đó. Thật ra ban đầu anh cũng có ý định đổi với hắn ta, nhưng cửa hàng này không chỉ có một mình anh làm chủ nên anh chờ hai người về để thương lượng. Nhưng hắn ta nhất định không buôn tha, cứ tới làm phiền, cho nên anh mới kêu Tài Quân tới để phụ canh cửa hàng.”Càng nói càng cạn lời, “Sau khi Tài Quân tới thì hắn ta không còn tới nữa. Hiện tại, hai người đã về phỏng chừng ngày mai hắn ta lại tới làm phiền.”Kiều Hoa nghe mà choáng váng, cô chưa từng nghe qua yêu cầu nào quá đáng như vậy.Cửa hàng ở mặt tiền thì không cần, tại sao lại đi vào chỗ hẻo lánh để bán, này là bị điên rồi đúng không?Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Kiều Hoa bỗng phát hiện ra một vấn đề, “Đúng rồi, việc buôn bán của hắn ta như thế nào?”“Bán cũng được, bất quá thì….” Lý Hồng Quân đắc ý cười, “Từ khi chúng ta bán áo khoác với đồ nhập thì bọn họ không bán chạy bằng. Đa phần khách tới phố Bạch Vân đều là đi qua tiệm chúng ta. Hơn nữa, toàn bộ phố Bạch Vân chỉ có mình cửa hàng chúng ta là có phòng thử đồ.”“Phòng thử đồ?” Hai vợ chồng trăm miệng một lời.“Vấn đề có thể là nằm ở chỗ phòng thử đồ.” Từ Sơn Tùng nói.“Không sai, người ta cũng không ngốc, sao có thể vô duyên vô cớ bỏ chỗ tốt để lấy chỗ kém, nếu không có lợi thì ai làm?” Kiều Hoa cũng nghĩ đến điểm này.Lý Hồng Quân ngốc luôn tại chỗ.“Không phải đâu, sao có thể vì phòng thử đồ mà bỏ chỗ tốt như vậy được?” Tên đầu mì đó cũng đâu có điên.Phố Bạch Vân diện tích không lớn mà trên thị trường tiểu thương càng ngày càng nhiều, không gian ngày càng thu hẹp lại. Một cửa hàng chỉ có diện tích rất bé, chỗ đâu mà xây được phòng thử đồ?Nghĩ cũng đừng nghĩ, căn bản là không còn chỗ để xây.Có được thì có mất, tuy rằng cửa hàng của Từ Sơn Tùng vị trí không tốt nhưng bù lại có không gian rộng. Hiện tại, cửa hàng của anh đã dựng được hai phòng thử đồ, nếu việc buôn bán tốt thì anh có thể dựng thêm phòng thử đồ thứ ba.Đến lúc đó, một tháng kiếm được hai ba ngàn là chuyện dễ dàng!“Ngày mai qua đó xem tình huống rồi tính tiếp.”“Được.”================== Sau khi ăn xong, một nhà ba người cùng tới công viên tản bộ, sau khi trở về thì đi đến phòng tắm rửa. Từ Sơn Tùng dẫn theo con trai nhưng vẫn tắm nhanh hơn Kiều Hoa, thởi điểm cô đi ra, cả hai ba con đã đợi cô được 7, 8 phút.“Chờ em có lâu không? Đi thôi, chúng ta về nhà.” Một tay xách thùng nước một tay nắm lấy tay con trai.“Mẹ ơi, bây giờ con là đàn ông rồi, để con giúp mẹ.” Cậu nhóc Kiều Minh buông tay ra chạy qua bên kia, dùng tay phụ nhất thùng nước với cô.Kiều Hoa vui mừng xoa đầu con trai, “Con trai mẹ giỏi quá đã biết giúp đỡ mẹ rồi. Con rinh thấp thôi, đừng rinh cao quá tốn sức.”“Dạ ~” Kiều Minh kiêu ngạo đi về phía trước.Sau khi quay về nhà, mọi người lại lôi kéo qua dưới gốc cây nói chuyện phiếm. Thịnh tình không thể từ chối, Kiều Hoa kể chuyện thú vị của chuyến đi Đông Bắc vừa rồi, kể xong hết cũng đã 8 giờ, mọi người giải tán đi ngủ.Đang định ngủ thì cửa nhà lại vang lên.Lúc này, Từ Sơn Tùng đã nằm trên giường, Kiều Hoa còn đang ngồi ở bàn trang điểm lau mặt, cho nên cô đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.“Hữu Vi?”Mùng tám tháng giêng, trường cao trung ở Lê An vẫn chưa đi học lại. Hôm nay lúc quay về, cô không thấy Phương Hữu Vi, hẳn là cậu ấy đang ngâm mình trong phòng để vẽ tranh.“Làm sao vậy, có việc gì sao?”Nửa tháng không gặp, vẫn là hình ảnh cậu thiếu niên trước đây, chỉ là tinh thần ngày một tốt hơn. Hiện tại, khi đối mặt với Kiều Hoa không còn là người nhút nhát mà thay vào đó là phong thái tự tin.Cậu ấy cười tươi, thấy Kiều Hoa phảng phất như thấy chị ruột của mình, “Chị Kiều Hoa, không phải mẹ em cho em đi học vẽ tranh sao, học một tháng nay em cũng không biết mình có tiến bộ hay chưa cho nên muốn chạy qua xem chị có rảnh không giúp em nhìn tranh một chút.”Kiều Hoa sửng sốt chớp mắt, sau khi phản ứng lại cười nói: “Khi nào thì khai giảng lại, không phải em đang được nghỉ kỳ huấn luyện sao?”Lẽ ra cái này phải để thầy giáo nhìn mới đúng, hà tất gì phải tìm cô.Cậu thiếu niên thật thà gãi gãi ót, “Chị nói Cung Thiếu Niên sao? Ngày chín mới khai giảng lại, mấy ngày nay em đều tự vẽ ở nhà, cũng không đi học cho nên em không biết tìm ai nhìn giùm.”Nói rồi lại ngượng ngùng gãi đầu.“Nga, như vậy a.” Kiều Hoa đã hiểu, cô xoa xoa tóc, cong môi cười nói: “Đưa đây chị xem.”

Chương 289