Ngoài cửa sổ kia là màn đêm tĩnh mịch, không thấy trăng cũng không thấy sao, chỉ thấy ánh đèn đường thành phố rọi vào leo lắt. Dụ Thần mở mắt ra, đầu nặng trình trịch, mắt mơ màng nhìn mấy đốm đèn đường sáng rọi xuyên qua rèm cửa sổ mỏng manh. Cậu say rượu, chẳng nhớ gì nữa rồi. Lúc tỉnh lại, mắt cậu nặng trĩu, đầu cũng nặng. Đây là đâu? Cậu đang ở đâu thế này? Dụ Thần nhìn xung quanh, đèn ngủ màu vàng lông ngỗng xa lạ, chăn bông trắng toát cũng xa lạ, xung quanh đều ngập mùi chăn gối mới thay đặc trưng của khách sạn. Khách sạn? Dụ Thần bừng tỉnh. "Tỉnh rồi à?" Đột nhiên có một giọng nam trầm thấp vang lên, làm Dụ Thần sợ đến run lẩy bẩy, vội vã túm chặt lấy chăn. Cậu hơi ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người đàn ông đang ngồi trêи cái ghế kê gần cuối giường. Người đàn ông này mặc áo sơ mi, môi hơi mím lại, trêи đùi có để một chiếc laptop, áo khoác vest vắt sau ghế. Mà người đàn ông này... Mặt lạnh tanh nhìn Dụ Thần. Tim Dụ Thần nhảy liên hồi, hoàn toàn tỉnh táo. Đợi đã. Nghĩ kỹ lại đi.…
Chương 22: Góc Nhìn Nhỏ 2
Hóa Ra Là Muốn Yêu ĐươngTác giả: Nhất Mai Nữu KhấuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịNgoài cửa sổ kia là màn đêm tĩnh mịch, không thấy trăng cũng không thấy sao, chỉ thấy ánh đèn đường thành phố rọi vào leo lắt. Dụ Thần mở mắt ra, đầu nặng trình trịch, mắt mơ màng nhìn mấy đốm đèn đường sáng rọi xuyên qua rèm cửa sổ mỏng manh. Cậu say rượu, chẳng nhớ gì nữa rồi. Lúc tỉnh lại, mắt cậu nặng trĩu, đầu cũng nặng. Đây là đâu? Cậu đang ở đâu thế này? Dụ Thần nhìn xung quanh, đèn ngủ màu vàng lông ngỗng xa lạ, chăn bông trắng toát cũng xa lạ, xung quanh đều ngập mùi chăn gối mới thay đặc trưng của khách sạn. Khách sạn? Dụ Thần bừng tỉnh. "Tỉnh rồi à?" Đột nhiên có một giọng nam trầm thấp vang lên, làm Dụ Thần sợ đến run lẩy bẩy, vội vã túm chặt lấy chăn. Cậu hơi ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người đàn ông đang ngồi trêи cái ghế kê gần cuối giường. Người đàn ông này mặc áo sơ mi, môi hơi mím lại, trêи đùi có để một chiếc laptop, áo khoác vest vắt sau ghế. Mà người đàn ông này... Mặt lạnh tanh nhìn Dụ Thần. Tim Dụ Thần nhảy liên hồi, hoàn toàn tỉnh táo. Đợi đã. Nghĩ kỹ lại đi.… Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là caoNhìn Dụ Thần vào nhà, Phó Chi Dữ tựa người vào ghế, chầm chậm nhắm mắt lại.0 điểm.10 phút trước, ở dưới sảnh khách sạn Tây Lai, anh gọi điện cho Châu Minh Minh.Mới sáng sớm, giọng của Châu Minh Minh cực kỳ nặng nề mệt mỏi, nhưng lại không dám mắng người kia: "Sao thế anh trai tôi ơi?"Phó Chi Dữ: "Cậu không được gọi tôi là anh trai."Châu Minh Minh lập tức sửa: "Sao thế sếp Phó?"Phó Chi Dữ nhìn bóng Dụ Thần và cô gái nọ cùng nhau vào khách sạn, trầm giọng nói: "Có nhớ cô gái lần nào cũng ở bên cạnh Dụ Thần ngày trước không?"Châu Minh Minh cố gắng dùng cái đầu vẫn đang ù ù cạc cạc của mình để nhớ lại, mãi lúc lâu sau mới nói: "À ờ, lúc Dụ Thần chơi bóng rổ thì kè kè bên cạnh ấy hả? Cái cô mà đưa nước rồi gửi thư tình các kiểu ấy hả?"Phó Chi Dữ: "Ừ."Châu Minh Minh hỏi: "Sao thế?"Phó Chi Dữ day thái dương: "Bây giờ hai người họ đang ở với nhau.""Là sao?" Châu Minh Minh hỏi: "Ở với nhau làm gì?"Phó Chi Dữ siết chặt vô lăng: "Ôm nhau."Châu Minh Minh: "Ôm nhau rồi?"Giọng Phó Chi Dữ càng trầm hơn: "Ừ."Châu Minh Minh: "Éc, sao lại thế được, làm gì có chuyện Dụ Thần thân mật với người khác như thế."Phó Chi Dữ không nói gì.Châu Minh Minh: "Thế bây giờ tình hình thế nào? Cậu đi theo em ấy không?"Phó chi Dữ: "Không, tôi đưa em ấy đến, đang đợi em ấy."Châu Minh Minh: "Hả? Cậu đưa em ấy đến ấy hả? Ủa kịch bản kiểu gì vầy? Khụ, được, thế này đi, lát nữa ẻm quay lại, cậu tra hỏi cho tôi!"Phó Chi Dữ nhíu mày: "Có được không?"Châu Minh Minh lớn giọng: "Làm sao mà không được! Bây giờ hai người là người yêu, sao ẻm có thể làm như thế được?"Phó Chi Dữ càng nhíu mày chặt hơn: "Tra hỏi thế nào?"Châu Minh Minh: "Hỏi cô gái ấy là ai!"Châu Minh Minh: "Phải lớn giọng lên! Hung dữ lên! Bây giờ cậu là bạn trai của ẻm! Cậu có tư cách để hỏi!"Châu Minh Minh: "Bảo em ấy sau này không được gặp cô ta nữa!"Châu Minh Minh: "Nhớ phải hung dữ một chút! Nghiêm khắc một chút! Đừng có mềm lòng! Không được phép mềm lòng!"Châu Minh Minh: "Càng hung dữ càng tốt, đủ để làm cho em ấy sợ ấy, để lần sau ẻm không dám nữa."Châu Minh Minh: "Cái quần què gì thế này! Bây giờ ẻm là người có bạn trai rồi đấy!"......!Phó Chi Dữ hồi tưởng xong, nhẹ nhàng thở dài một hơi, cực kỳ não nề.Nhất định anh dọa Dụ Thần sợ rồi, cả đường cứ im re như vậy, còn tránh anh nữa.Ngay lúc này, điện thoại của Phó Chi Dữ rung lên.Anh lấy ra xem.Châu Minh Minh:Ngón cái của Phó Chi Dữ lướt như bay trên bàn phím:.
Hóa Ra Là Muốn Yêu ĐươngTác giả: Nhất Mai Nữu KhấuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịNgoài cửa sổ kia là màn đêm tĩnh mịch, không thấy trăng cũng không thấy sao, chỉ thấy ánh đèn đường thành phố rọi vào leo lắt. Dụ Thần mở mắt ra, đầu nặng trình trịch, mắt mơ màng nhìn mấy đốm đèn đường sáng rọi xuyên qua rèm cửa sổ mỏng manh. Cậu say rượu, chẳng nhớ gì nữa rồi. Lúc tỉnh lại, mắt cậu nặng trĩu, đầu cũng nặng. Đây là đâu? Cậu đang ở đâu thế này? Dụ Thần nhìn xung quanh, đèn ngủ màu vàng lông ngỗng xa lạ, chăn bông trắng toát cũng xa lạ, xung quanh đều ngập mùi chăn gối mới thay đặc trưng của khách sạn. Khách sạn? Dụ Thần bừng tỉnh. "Tỉnh rồi à?" Đột nhiên có một giọng nam trầm thấp vang lên, làm Dụ Thần sợ đến run lẩy bẩy, vội vã túm chặt lấy chăn. Cậu hơi ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người đàn ông đang ngồi trêи cái ghế kê gần cuối giường. Người đàn ông này mặc áo sơ mi, môi hơi mím lại, trêи đùi có để một chiếc laptop, áo khoác vest vắt sau ghế. Mà người đàn ông này... Mặt lạnh tanh nhìn Dụ Thần. Tim Dụ Thần nhảy liên hồi, hoàn toàn tỉnh táo. Đợi đã. Nghĩ kỹ lại đi.… Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là caoNhìn Dụ Thần vào nhà, Phó Chi Dữ tựa người vào ghế, chầm chậm nhắm mắt lại.0 điểm.10 phút trước, ở dưới sảnh khách sạn Tây Lai, anh gọi điện cho Châu Minh Minh.Mới sáng sớm, giọng của Châu Minh Minh cực kỳ nặng nề mệt mỏi, nhưng lại không dám mắng người kia: "Sao thế anh trai tôi ơi?"Phó Chi Dữ: "Cậu không được gọi tôi là anh trai."Châu Minh Minh lập tức sửa: "Sao thế sếp Phó?"Phó Chi Dữ nhìn bóng Dụ Thần và cô gái nọ cùng nhau vào khách sạn, trầm giọng nói: "Có nhớ cô gái lần nào cũng ở bên cạnh Dụ Thần ngày trước không?"Châu Minh Minh cố gắng dùng cái đầu vẫn đang ù ù cạc cạc của mình để nhớ lại, mãi lúc lâu sau mới nói: "À ờ, lúc Dụ Thần chơi bóng rổ thì kè kè bên cạnh ấy hả? Cái cô mà đưa nước rồi gửi thư tình các kiểu ấy hả?"Phó Chi Dữ: "Ừ."Châu Minh Minh hỏi: "Sao thế?"Phó Chi Dữ day thái dương: "Bây giờ hai người họ đang ở với nhau.""Là sao?" Châu Minh Minh hỏi: "Ở với nhau làm gì?"Phó Chi Dữ siết chặt vô lăng: "Ôm nhau."Châu Minh Minh: "Ôm nhau rồi?"Giọng Phó Chi Dữ càng trầm hơn: "Ừ."Châu Minh Minh: "Éc, sao lại thế được, làm gì có chuyện Dụ Thần thân mật với người khác như thế."Phó Chi Dữ không nói gì.Châu Minh Minh: "Thế bây giờ tình hình thế nào? Cậu đi theo em ấy không?"Phó chi Dữ: "Không, tôi đưa em ấy đến, đang đợi em ấy."Châu Minh Minh: "Hả? Cậu đưa em ấy đến ấy hả? Ủa kịch bản kiểu gì vầy? Khụ, được, thế này đi, lát nữa ẻm quay lại, cậu tra hỏi cho tôi!"Phó Chi Dữ nhíu mày: "Có được không?"Châu Minh Minh lớn giọng: "Làm sao mà không được! Bây giờ hai người là người yêu, sao ẻm có thể làm như thế được?"Phó Chi Dữ càng nhíu mày chặt hơn: "Tra hỏi thế nào?"Châu Minh Minh: "Hỏi cô gái ấy là ai!"Châu Minh Minh: "Phải lớn giọng lên! Hung dữ lên! Bây giờ cậu là bạn trai của ẻm! Cậu có tư cách để hỏi!"Châu Minh Minh: "Bảo em ấy sau này không được gặp cô ta nữa!"Châu Minh Minh: "Nhớ phải hung dữ một chút! Nghiêm khắc một chút! Đừng có mềm lòng! Không được phép mềm lòng!"Châu Minh Minh: "Càng hung dữ càng tốt, đủ để làm cho em ấy sợ ấy, để lần sau ẻm không dám nữa."Châu Minh Minh: "Cái quần què gì thế này! Bây giờ ẻm là người có bạn trai rồi đấy!"......!Phó Chi Dữ hồi tưởng xong, nhẹ nhàng thở dài một hơi, cực kỳ não nề.Nhất định anh dọa Dụ Thần sợ rồi, cả đường cứ im re như vậy, còn tránh anh nữa.Ngay lúc này, điện thoại của Phó Chi Dữ rung lên.Anh lấy ra xem.Châu Minh Minh:Ngón cái của Phó Chi Dữ lướt như bay trên bàn phím:.
Hóa Ra Là Muốn Yêu ĐươngTác giả: Nhất Mai Nữu KhấuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịNgoài cửa sổ kia là màn đêm tĩnh mịch, không thấy trăng cũng không thấy sao, chỉ thấy ánh đèn đường thành phố rọi vào leo lắt. Dụ Thần mở mắt ra, đầu nặng trình trịch, mắt mơ màng nhìn mấy đốm đèn đường sáng rọi xuyên qua rèm cửa sổ mỏng manh. Cậu say rượu, chẳng nhớ gì nữa rồi. Lúc tỉnh lại, mắt cậu nặng trĩu, đầu cũng nặng. Đây là đâu? Cậu đang ở đâu thế này? Dụ Thần nhìn xung quanh, đèn ngủ màu vàng lông ngỗng xa lạ, chăn bông trắng toát cũng xa lạ, xung quanh đều ngập mùi chăn gối mới thay đặc trưng của khách sạn. Khách sạn? Dụ Thần bừng tỉnh. "Tỉnh rồi à?" Đột nhiên có một giọng nam trầm thấp vang lên, làm Dụ Thần sợ đến run lẩy bẩy, vội vã túm chặt lấy chăn. Cậu hơi ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người đàn ông đang ngồi trêи cái ghế kê gần cuối giường. Người đàn ông này mặc áo sơ mi, môi hơi mím lại, trêи đùi có để một chiếc laptop, áo khoác vest vắt sau ghế. Mà người đàn ông này... Mặt lạnh tanh nhìn Dụ Thần. Tim Dụ Thần nhảy liên hồi, hoàn toàn tỉnh táo. Đợi đã. Nghĩ kỹ lại đi.… Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là caoNhìn Dụ Thần vào nhà, Phó Chi Dữ tựa người vào ghế, chầm chậm nhắm mắt lại.0 điểm.10 phút trước, ở dưới sảnh khách sạn Tây Lai, anh gọi điện cho Châu Minh Minh.Mới sáng sớm, giọng của Châu Minh Minh cực kỳ nặng nề mệt mỏi, nhưng lại không dám mắng người kia: "Sao thế anh trai tôi ơi?"Phó Chi Dữ: "Cậu không được gọi tôi là anh trai."Châu Minh Minh lập tức sửa: "Sao thế sếp Phó?"Phó Chi Dữ nhìn bóng Dụ Thần và cô gái nọ cùng nhau vào khách sạn, trầm giọng nói: "Có nhớ cô gái lần nào cũng ở bên cạnh Dụ Thần ngày trước không?"Châu Minh Minh cố gắng dùng cái đầu vẫn đang ù ù cạc cạc của mình để nhớ lại, mãi lúc lâu sau mới nói: "À ờ, lúc Dụ Thần chơi bóng rổ thì kè kè bên cạnh ấy hả? Cái cô mà đưa nước rồi gửi thư tình các kiểu ấy hả?"Phó Chi Dữ: "Ừ."Châu Minh Minh hỏi: "Sao thế?"Phó Chi Dữ day thái dương: "Bây giờ hai người họ đang ở với nhau.""Là sao?" Châu Minh Minh hỏi: "Ở với nhau làm gì?"Phó Chi Dữ siết chặt vô lăng: "Ôm nhau."Châu Minh Minh: "Ôm nhau rồi?"Giọng Phó Chi Dữ càng trầm hơn: "Ừ."Châu Minh Minh: "Éc, sao lại thế được, làm gì có chuyện Dụ Thần thân mật với người khác như thế."Phó Chi Dữ không nói gì.Châu Minh Minh: "Thế bây giờ tình hình thế nào? Cậu đi theo em ấy không?"Phó chi Dữ: "Không, tôi đưa em ấy đến, đang đợi em ấy."Châu Minh Minh: "Hả? Cậu đưa em ấy đến ấy hả? Ủa kịch bản kiểu gì vầy? Khụ, được, thế này đi, lát nữa ẻm quay lại, cậu tra hỏi cho tôi!"Phó Chi Dữ nhíu mày: "Có được không?"Châu Minh Minh lớn giọng: "Làm sao mà không được! Bây giờ hai người là người yêu, sao ẻm có thể làm như thế được?"Phó Chi Dữ càng nhíu mày chặt hơn: "Tra hỏi thế nào?"Châu Minh Minh: "Hỏi cô gái ấy là ai!"Châu Minh Minh: "Phải lớn giọng lên! Hung dữ lên! Bây giờ cậu là bạn trai của ẻm! Cậu có tư cách để hỏi!"Châu Minh Minh: "Bảo em ấy sau này không được gặp cô ta nữa!"Châu Minh Minh: "Nhớ phải hung dữ một chút! Nghiêm khắc một chút! Đừng có mềm lòng! Không được phép mềm lòng!"Châu Minh Minh: "Càng hung dữ càng tốt, đủ để làm cho em ấy sợ ấy, để lần sau ẻm không dám nữa."Châu Minh Minh: "Cái quần què gì thế này! Bây giờ ẻm là người có bạn trai rồi đấy!"......!Phó Chi Dữ hồi tưởng xong, nhẹ nhàng thở dài một hơi, cực kỳ não nề.Nhất định anh dọa Dụ Thần sợ rồi, cả đường cứ im re như vậy, còn tránh anh nữa.Ngay lúc này, điện thoại của Phó Chi Dữ rung lên.Anh lấy ra xem.Châu Minh Minh:Ngón cái của Phó Chi Dữ lướt như bay trên bàn phím:.