Ngoài cửa sổ kia là màn đêm tĩnh mịch, không thấy trăng cũng không thấy sao, chỉ thấy ánh đèn đường thành phố rọi vào leo lắt. Dụ Thần mở mắt ra, đầu nặng trình trịch, mắt mơ màng nhìn mấy đốm đèn đường sáng rọi xuyên qua rèm cửa sổ mỏng manh. Cậu say rượu, chẳng nhớ gì nữa rồi. Lúc tỉnh lại, mắt cậu nặng trĩu, đầu cũng nặng. Đây là đâu? Cậu đang ở đâu thế này? Dụ Thần nhìn xung quanh, đèn ngủ màu vàng lông ngỗng xa lạ, chăn bông trắng toát cũng xa lạ, xung quanh đều ngập mùi chăn gối mới thay đặc trưng của khách sạn. Khách sạn? Dụ Thần bừng tỉnh. "Tỉnh rồi à?" Đột nhiên có một giọng nam trầm thấp vang lên, làm Dụ Thần sợ đến run lẩy bẩy, vội vã túm chặt lấy chăn. Cậu hơi ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người đàn ông đang ngồi trêи cái ghế kê gần cuối giường. Người đàn ông này mặc áo sơ mi, môi hơi mím lại, trêи đùi có để một chiếc laptop, áo khoác vest vắt sau ghế. Mà người đàn ông này... Mặt lạnh tanh nhìn Dụ Thần. Tim Dụ Thần nhảy liên hồi, hoàn toàn tỉnh táo. Đợi đã. Nghĩ kỹ lại đi.…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...