01 Trấn Bắc Hầu phu nhân mắc bệnh nặng, các danh y trong kinh thành đều bó tay. Diệp Dung phi khóc lóc cầu xin Hoàng đế dán hoàng bảng, chiêu mộ thánh y cứu mạng mẫu thân của nàng. Ta gỡ hoàng bảng trên phố và bị đưa đến Hầu phủ. Đi qua rất nhiều viện tử và hành lang, ta thấy Diệp phu nhân đang nằm thoi thóp trên giường. "Cô nương, ngươi có can đảm gỡ hoàng bảng, chắc hẳn là có lòng tin có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân của ta. "Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân, ngươi muốn gì ta cũng đồng ý." Trấn Bắc Hầu ngồi bên giường bệnh nói. Ta cẩn thận xem xét tình hình của Diệp phu nhân, sau đó lấy ra một gói bách độc tán: "Lấy một bát nước ấm để uống thuốc, ngày mai sẽ có chuyển biến tốt. "Còn về phần thù lao, đợi chữa khỏi bệnh rồi hãy nói." Trấn Bắc Hầu muốn nói lại thôi, ta biết, hắn sợ ta ngay tại chỗ đòi tăng giá. "Hầu gia yên tâm, Tống Từ Y không ham tiền bạc, ta chỉ cầu danh tiếng." Tối hôm đó ta ở lại Hầu phủ, sáng sớm hôm sau, có người đến mời ta: "Tống đại phu mau đến xem…

Chương 5

Ta Trở Về Sau Khi Bị Dâng Cho Nước ĐịchTác giả: Thập Nguyệt Thập Lục/拾月十六Truyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngược01 Trấn Bắc Hầu phu nhân mắc bệnh nặng, các danh y trong kinh thành đều bó tay. Diệp Dung phi khóc lóc cầu xin Hoàng đế dán hoàng bảng, chiêu mộ thánh y cứu mạng mẫu thân của nàng. Ta gỡ hoàng bảng trên phố và bị đưa đến Hầu phủ. Đi qua rất nhiều viện tử và hành lang, ta thấy Diệp phu nhân đang nằm thoi thóp trên giường. "Cô nương, ngươi có can đảm gỡ hoàng bảng, chắc hẳn là có lòng tin có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân của ta. "Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân, ngươi muốn gì ta cũng đồng ý." Trấn Bắc Hầu ngồi bên giường bệnh nói. Ta cẩn thận xem xét tình hình của Diệp phu nhân, sau đó lấy ra một gói bách độc tán: "Lấy một bát nước ấm để uống thuốc, ngày mai sẽ có chuyển biến tốt. "Còn về phần thù lao, đợi chữa khỏi bệnh rồi hãy nói." Trấn Bắc Hầu muốn nói lại thôi, ta biết, hắn sợ ta ngay tại chỗ đòi tăng giá. "Hầu gia yên tâm, Tống Từ Y không ham tiền bạc, ta chỉ cầu danh tiếng." Tối hôm đó ta ở lại Hầu phủ, sáng sớm hôm sau, có người đến mời ta: "Tống đại phu mau đến xem… "Trước đây bản cung phạt nàng ta, nàng ta ngẩng cao đầu không chịu quỳ xuống nhưng khi đến nước địch, mọi sự tôn nghiêm kiêu hãnh đều tan thành mây khói. Cha mẹ nàng ta cũng vì thế mà xấu hổ đến mức phải tự sát, đúng là nên tự sát, nuôi ra đứa con gái khiến cả gia tộc phải hổ thẹn như vậy mà.”"Nàng ta còn có một người anh trai, trước đây là đại tướng quân, vì cứu nàng ta mà dám tự ý dẫn binh ra khỏi quan."Tần Song bưng tách trà nóng lên uống rồi kể lại chuyện cũ, trong mắt tràn đầy vui mừng.Đúng là tiểu nhân đắc chí.Ta nắm chặt tay áo, ép mình bình tĩnh lại.Ta có thể ngăn nước mắt chảy ngược vào trong nhưng máu và nước mắt trong lòng thì không thể ngừng lại.Nàng ta sao có thể mặt dày như thế, sao có thể dám thản nhiên kể lại nỗi khổ mà gia đình ta phải chịu."Bản cung nói những điều này, là vì muốn nói với ngươi, nghe lời bản cung, ngươi mới có thể ở lại trong cung này lâu dài.”"Nếu chống đối bản cung, hậu quả, sẽ giống như Tống Nguyên Ý.”Tống Nguyên Ý, chính là quý phi mà Tần Song vừa kể.Cũng là tên trước đây của ta.06"Vi thần là phó viện sứ Thái y viện, là thần tử của bệ hạ, chủ tử duy nhất cũng chính là bệ hạ." Ta nhìn nàng ta rồi nói một cách không chút kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.Sắc mặt Tần Song hơi tức giận, nắm chặt lấy tách trà."Hừ, ngươi đúng là to gan, dám trả lời bản cung như vậy.”"Xem ra là khiến cho mấy phi tần có thai vậy nên bản lĩnh lớn rồi, ngay cả bản cung cũng dám không kính trọng."Ta mỉm cười: "Là bệ hạ có bản lĩnh, vi thần chỉ góp chút sức mọn."Sắc mặt Tần Song càng khó coi hơn.Nàng ta luôn đề phòng các phi tần khác, chỉ vì bản thân vẫn không thể mang long thai.Ta nói như vậy, chính là muốn đâm vào tim nàng ta."Bệ hạ cho vi thần điều dưỡng thân thể cho tất cả các chủ tử, đương nhiên cũng bao gồm cả nương nương, nếu nương nương đồng ý, vi thần đương nhiên cũng sẽ tận tâm tận lực."Trong mắt Tần Song lóe lên một tia chờ mong nhưng rất nhanh đã biến thành tức giận."Đuổi ra ngoài, đem nàng ta ra ngoài đánh cho ta.”"Một tên thái y nhỏ bé mà dám chế giễu bản cung."Ta bị lôi ra ngoài, chỉ là còn chưa kịp bị đánh thì Dung quý phi đã chống bụng bầu chạy đến."Các ngươi đánh chết Tống thái y, vậy thì thai của bản cung và mấy vị phi tần khác ai chịu trách nhiệm?”

"Trước đây bản cung phạt nàng ta, nàng ta ngẩng cao đầu không chịu quỳ xuống nhưng khi đến nước địch, mọi sự tôn nghiêm kiêu hãnh đều tan thành mây khói. Cha mẹ nàng ta cũng vì thế mà xấu hổ đến mức phải tự sát, đúng là nên tự sát, nuôi ra đứa con gái khiến cả gia tộc phải hổ thẹn như vậy mà.”

"Nàng ta còn có một người anh trai, trước đây là đại tướng quân, vì cứu nàng ta mà dám tự ý dẫn binh ra khỏi quan."

Tần Song bưng tách trà nóng lên uống rồi kể lại chuyện cũ, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Đúng là tiểu nhân đắc chí.

Ta nắm chặt tay áo, ép mình bình tĩnh lại.

Ta có thể ngăn nước mắt chảy ngược vào trong nhưng máu và nước mắt trong lòng thì không thể ngừng lại.

Nàng ta sao có thể mặt dày như thế, sao có thể dám thản nhiên kể lại nỗi khổ mà gia đình ta phải chịu.

"Bản cung nói những điều này, là vì muốn nói với ngươi, nghe lời bản cung, ngươi mới có thể ở lại trong cung này lâu dài.”

"Nếu chống đối bản cung, hậu quả, sẽ giống như Tống Nguyên Ý.”

Tống Nguyên Ý, chính là quý phi mà Tần Song vừa kể.

Cũng là tên trước đây của ta.

06

"Vi thần là phó viện sứ Thái y viện, là thần tử của bệ hạ, chủ tử duy nhất cũng chính là bệ hạ." Ta nhìn nàng ta rồi nói một cách không chút kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.

Sắc mặt Tần Song hơi tức giận, nắm chặt lấy tách trà.

"Hừ, ngươi đúng là to gan, dám trả lời bản cung như vậy.”

"Xem ra là khiến cho mấy phi tần có thai vậy nên bản lĩnh lớn rồi, ngay cả bản cung cũng dám không kính trọng."

Ta mỉm cười: "Là bệ hạ có bản lĩnh, vi thần chỉ góp chút sức mọn."

Sắc mặt Tần Song càng khó coi hơn.

Nàng ta luôn đề phòng các phi tần khác, chỉ vì bản thân vẫn không thể mang long thai.

Ta nói như vậy, chính là muốn đâm vào tim nàng ta.

"Bệ hạ cho vi thần điều dưỡng thân thể cho tất cả các chủ tử, đương nhiên cũng bao gồm cả nương nương, nếu nương nương đồng ý, vi thần đương nhiên cũng sẽ tận tâm tận lực."

Trong mắt Tần Song lóe lên một tia chờ mong nhưng rất nhanh đã biến thành tức giận.

"Đuổi ra ngoài, đem nàng ta ra ngoài đánh cho ta.”

"Một tên thái y nhỏ bé mà dám chế giễu bản cung."

Ta bị lôi ra ngoài, chỉ là còn chưa kịp bị đánh thì Dung quý phi đã chống bụng bầu chạy đến.

"Các ngươi đánh chết Tống thái y, vậy thì thai của bản cung và mấy vị phi tần khác ai chịu trách nhiệm?”

Ta Trở Về Sau Khi Bị Dâng Cho Nước ĐịchTác giả: Thập Nguyệt Thập Lục/拾月十六Truyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngược01 Trấn Bắc Hầu phu nhân mắc bệnh nặng, các danh y trong kinh thành đều bó tay. Diệp Dung phi khóc lóc cầu xin Hoàng đế dán hoàng bảng, chiêu mộ thánh y cứu mạng mẫu thân của nàng. Ta gỡ hoàng bảng trên phố và bị đưa đến Hầu phủ. Đi qua rất nhiều viện tử và hành lang, ta thấy Diệp phu nhân đang nằm thoi thóp trên giường. "Cô nương, ngươi có can đảm gỡ hoàng bảng, chắc hẳn là có lòng tin có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân của ta. "Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân, ngươi muốn gì ta cũng đồng ý." Trấn Bắc Hầu ngồi bên giường bệnh nói. Ta cẩn thận xem xét tình hình của Diệp phu nhân, sau đó lấy ra một gói bách độc tán: "Lấy một bát nước ấm để uống thuốc, ngày mai sẽ có chuyển biến tốt. "Còn về phần thù lao, đợi chữa khỏi bệnh rồi hãy nói." Trấn Bắc Hầu muốn nói lại thôi, ta biết, hắn sợ ta ngay tại chỗ đòi tăng giá. "Hầu gia yên tâm, Tống Từ Y không ham tiền bạc, ta chỉ cầu danh tiếng." Tối hôm đó ta ở lại Hầu phủ, sáng sớm hôm sau, có người đến mời ta: "Tống đại phu mau đến xem… "Trước đây bản cung phạt nàng ta, nàng ta ngẩng cao đầu không chịu quỳ xuống nhưng khi đến nước địch, mọi sự tôn nghiêm kiêu hãnh đều tan thành mây khói. Cha mẹ nàng ta cũng vì thế mà xấu hổ đến mức phải tự sát, đúng là nên tự sát, nuôi ra đứa con gái khiến cả gia tộc phải hổ thẹn như vậy mà.”"Nàng ta còn có một người anh trai, trước đây là đại tướng quân, vì cứu nàng ta mà dám tự ý dẫn binh ra khỏi quan."Tần Song bưng tách trà nóng lên uống rồi kể lại chuyện cũ, trong mắt tràn đầy vui mừng.Đúng là tiểu nhân đắc chí.Ta nắm chặt tay áo, ép mình bình tĩnh lại.Ta có thể ngăn nước mắt chảy ngược vào trong nhưng máu và nước mắt trong lòng thì không thể ngừng lại.Nàng ta sao có thể mặt dày như thế, sao có thể dám thản nhiên kể lại nỗi khổ mà gia đình ta phải chịu."Bản cung nói những điều này, là vì muốn nói với ngươi, nghe lời bản cung, ngươi mới có thể ở lại trong cung này lâu dài.”"Nếu chống đối bản cung, hậu quả, sẽ giống như Tống Nguyên Ý.”Tống Nguyên Ý, chính là quý phi mà Tần Song vừa kể.Cũng là tên trước đây của ta.06"Vi thần là phó viện sứ Thái y viện, là thần tử của bệ hạ, chủ tử duy nhất cũng chính là bệ hạ." Ta nhìn nàng ta rồi nói một cách không chút kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.Sắc mặt Tần Song hơi tức giận, nắm chặt lấy tách trà."Hừ, ngươi đúng là to gan, dám trả lời bản cung như vậy.”"Xem ra là khiến cho mấy phi tần có thai vậy nên bản lĩnh lớn rồi, ngay cả bản cung cũng dám không kính trọng."Ta mỉm cười: "Là bệ hạ có bản lĩnh, vi thần chỉ góp chút sức mọn."Sắc mặt Tần Song càng khó coi hơn.Nàng ta luôn đề phòng các phi tần khác, chỉ vì bản thân vẫn không thể mang long thai.Ta nói như vậy, chính là muốn đâm vào tim nàng ta."Bệ hạ cho vi thần điều dưỡng thân thể cho tất cả các chủ tử, đương nhiên cũng bao gồm cả nương nương, nếu nương nương đồng ý, vi thần đương nhiên cũng sẽ tận tâm tận lực."Trong mắt Tần Song lóe lên một tia chờ mong nhưng rất nhanh đã biến thành tức giận."Đuổi ra ngoài, đem nàng ta ra ngoài đánh cho ta.”"Một tên thái y nhỏ bé mà dám chế giễu bản cung."Ta bị lôi ra ngoài, chỉ là còn chưa kịp bị đánh thì Dung quý phi đã chống bụng bầu chạy đến."Các ngươi đánh chết Tống thái y, vậy thì thai của bản cung và mấy vị phi tần khác ai chịu trách nhiệm?”

Chương 5