01 Trấn Bắc Hầu phu nhân mắc bệnh nặng, các danh y trong kinh thành đều bó tay. Diệp Dung phi khóc lóc cầu xin Hoàng đế dán hoàng bảng, chiêu mộ thánh y cứu mạng mẫu thân của nàng. Ta gỡ hoàng bảng trên phố và bị đưa đến Hầu phủ. Đi qua rất nhiều viện tử và hành lang, ta thấy Diệp phu nhân đang nằm thoi thóp trên giường. "Cô nương, ngươi có can đảm gỡ hoàng bảng, chắc hẳn là có lòng tin có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân của ta. "Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân, ngươi muốn gì ta cũng đồng ý." Trấn Bắc Hầu ngồi bên giường bệnh nói. Ta cẩn thận xem xét tình hình của Diệp phu nhân, sau đó lấy ra một gói bách độc tán: "Lấy một bát nước ấm để uống thuốc, ngày mai sẽ có chuyển biến tốt. "Còn về phần thù lao, đợi chữa khỏi bệnh rồi hãy nói." Trấn Bắc Hầu muốn nói lại thôi, ta biết, hắn sợ ta ngay tại chỗ đòi tăng giá. "Hầu gia yên tâm, Tống Từ Y không ham tiền bạc, ta chỉ cầu danh tiếng." Tối hôm đó ta ở lại Hầu phủ, sáng sớm hôm sau, có người đến mời ta: "Tống đại phu mau đến xem…
Chương 8
Ta Trở Về Sau Khi Bị Dâng Cho Nước ĐịchTác giả: Thập Nguyệt Thập Lục/拾月十六Truyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngược01 Trấn Bắc Hầu phu nhân mắc bệnh nặng, các danh y trong kinh thành đều bó tay. Diệp Dung phi khóc lóc cầu xin Hoàng đế dán hoàng bảng, chiêu mộ thánh y cứu mạng mẫu thân của nàng. Ta gỡ hoàng bảng trên phố và bị đưa đến Hầu phủ. Đi qua rất nhiều viện tử và hành lang, ta thấy Diệp phu nhân đang nằm thoi thóp trên giường. "Cô nương, ngươi có can đảm gỡ hoàng bảng, chắc hẳn là có lòng tin có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân của ta. "Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân, ngươi muốn gì ta cũng đồng ý." Trấn Bắc Hầu ngồi bên giường bệnh nói. Ta cẩn thận xem xét tình hình của Diệp phu nhân, sau đó lấy ra một gói bách độc tán: "Lấy một bát nước ấm để uống thuốc, ngày mai sẽ có chuyển biến tốt. "Còn về phần thù lao, đợi chữa khỏi bệnh rồi hãy nói." Trấn Bắc Hầu muốn nói lại thôi, ta biết, hắn sợ ta ngay tại chỗ đòi tăng giá. "Hầu gia yên tâm, Tống Từ Y không ham tiền bạc, ta chỉ cầu danh tiếng." Tối hôm đó ta ở lại Hầu phủ, sáng sớm hôm sau, có người đến mời ta: "Tống đại phu mau đến xem… Chẳng lẽ, hy sinh một mình ta, thật sự có thể đổi lại sự bình yên cho Đại Chu sao?So với hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ bỏ mạng nơi sa trường, sự tủi nhục của ta, thật sự quan trọng sao?10Rất nhanh, sự do dự của ta đã có câu trả lời.Trên phố có một nhóm thương nhân chạy vội qua: "Mộ của Tống đại nhân bị người đào rồi!""Là tên khốn nạn nào không có lương tâm, hiện tại Tống quý phi vẫn đang chịu khổ ở Đông Hạ, bọn chúng làm như vậy là muốn để cho Tống đại nhân đến chết cũng không được an lòng."Ta nghe xong mà lòng như thắt lại.Là mộ của cha mẹ ta.Năm đó, sau khi họ nhảy hồ tự vẫn, Chu Hạc ra lệnh không được vớt xác, thân quyến bất đắc dĩ chỉ có thể lập mộ y quan cho họ.Ta hồn bay phách lạc, loạng choạng đi theo họ đến một gò đất nhỏ lộn xộn ở ngoại ô.Khi nhìn thấy bộ quần áo mà mẹ ta yêu thích nhất khi còn sống, nước mắt ta không kìm được nữa, quay người trốn sau gốc cây lau nước mắt."Là người Đông Hạ làm!""Bọn chúng làm nhục quý phi của chúng ta, còn khiến trung thần của chúng ta không được yên ổn!"Đột nhiên có người lớn tiếng nói."Không thể nuốt trôi cục tức này, ta đang ở độ tuổi sung sức, quân đội thiếu người thì ta sẽ đi, ta sẽ đi đánh Đông Hạ!""Diệt Đông Hạ! Diệt Đông Hạ!""Giành lại thành trì của chúng ta!"…Người vây xem càng lúc càng đông, quần chúng kích động.Ta hiểu rồi.Là Chu Hạc.11Lời nói của Hoàng hậu ngày đó đã đâm vào tim hắn.Hắn không thể tiếp tục giả vờ như những chuyện đó chưa từng xảy ra.Bây giờ quân đội Đại Chu hùng mạnh, hắn đã có cơ hội đánh bại Đông Hạ.Nhưng hắn cần một lý do để xuất binh, cần một lời tuyên bố để đoàn kết lòng dân và quân đội.Vì vậy, hắn đã đào mộ cha mẹ ta, đổ lỗi cho Đông Hạ.Vì vậy, hắn dễ dàng chuyển sự chế giễu của bách tính đối với hắn thành sự căm phẫn đối với Đông Hạ.Chu Hạc, lòng ngươi thật độc ác.Ngay cả người chết cũng không được yên ổn, cũng bị ngươi lợi dụng.12Đại Chu xuất binh đánh Đông Hạ.Chu Hạc lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được.Dù sao lần này nếu không thắng được, hắn cũng không còn mặt mũi để tặng thêm một người phụ nữ nào nữa.Bây giờ tuy ta đã có thể tiếp cận Chu Hạc nhưng dù sao viện sử vẫn còn đó, ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.Chỉ là hai nước đã khai chiến, ta không biết còn có thể chờ đợi thêm bao lâu nữa.
Chẳng lẽ, hy sinh một mình ta, thật sự có thể đổi lại sự bình yên cho Đại Chu sao?
So với hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ bỏ mạng nơi sa trường, sự tủi nhục của ta, thật sự quan trọng sao?
10
Rất nhanh, sự do dự của ta đã có câu trả lời.
Trên phố có một nhóm thương nhân chạy vội qua: "Mộ của Tống đại nhân bị người đào rồi!"
"Là tên khốn nạn nào không có lương tâm, hiện tại Tống quý phi vẫn đang chịu khổ ở Đông Hạ, bọn chúng làm như vậy là muốn để cho Tống đại nhân đến chết cũng không được an lòng."
Ta nghe xong mà lòng như thắt lại.
Là mộ của cha mẹ ta.
Năm đó, sau khi họ nhảy hồ tự vẫn, Chu Hạc ra lệnh không được vớt xác, thân quyến bất đắc dĩ chỉ có thể lập mộ y quan cho họ.
Ta hồn bay phách lạc, loạng choạng đi theo họ đến một gò đất nhỏ lộn xộn ở ngoại ô.
Khi nhìn thấy bộ quần áo mà mẹ ta yêu thích nhất khi còn sống, nước mắt ta không kìm được nữa, quay người trốn sau gốc cây lau nước mắt.
"Là người Đông Hạ làm!"
"Bọn chúng làm nhục quý phi của chúng ta, còn khiến trung thần của chúng ta không được yên ổn!"
Đột nhiên có người lớn tiếng nói.
"Không thể nuốt trôi cục tức này, ta đang ở độ tuổi sung sức, quân đội thiếu người thì ta sẽ đi, ta sẽ đi đánh Đông Hạ!"
"Diệt Đông Hạ! Diệt Đông Hạ!"
"Giành lại thành trì của chúng ta!"
…
Người vây xem càng lúc càng đông, quần chúng kích động.
Ta hiểu rồi.
Là Chu Hạc.
11
Lời nói của Hoàng hậu ngày đó đã đâm vào tim hắn.
Hắn không thể tiếp tục giả vờ như những chuyện đó chưa từng xảy ra.
Bây giờ quân đội Đại Chu hùng mạnh, hắn đã có cơ hội đánh bại Đông Hạ.
Nhưng hắn cần một lý do để xuất binh, cần một lời tuyên bố để đoàn kết lòng dân và quân đội.
Vì vậy, hắn đã đào mộ cha mẹ ta, đổ lỗi cho Đông Hạ.
Vì vậy, hắn dễ dàng chuyển sự chế giễu của bách tính đối với hắn thành sự căm phẫn đối với Đông Hạ.
Chu Hạc, lòng ngươi thật độc ác.
Ngay cả người chết cũng không được yên ổn, cũng bị ngươi lợi dụng.
12
Đại Chu xuất binh đánh Đông Hạ.
Chu Hạc lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được.
Dù sao lần này nếu không thắng được, hắn cũng không còn mặt mũi để tặng thêm một người phụ nữ nào nữa.
Bây giờ tuy ta đã có thể tiếp cận Chu Hạc nhưng dù sao viện sử vẫn còn đó, ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ là hai nước đã khai chiến, ta không biết còn có thể chờ đợi thêm bao lâu nữa.
Ta Trở Về Sau Khi Bị Dâng Cho Nước ĐịchTác giả: Thập Nguyệt Thập Lục/拾月十六Truyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngược01 Trấn Bắc Hầu phu nhân mắc bệnh nặng, các danh y trong kinh thành đều bó tay. Diệp Dung phi khóc lóc cầu xin Hoàng đế dán hoàng bảng, chiêu mộ thánh y cứu mạng mẫu thân của nàng. Ta gỡ hoàng bảng trên phố và bị đưa đến Hầu phủ. Đi qua rất nhiều viện tử và hành lang, ta thấy Diệp phu nhân đang nằm thoi thóp trên giường. "Cô nương, ngươi có can đảm gỡ hoàng bảng, chắc hẳn là có lòng tin có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân của ta. "Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân, ngươi muốn gì ta cũng đồng ý." Trấn Bắc Hầu ngồi bên giường bệnh nói. Ta cẩn thận xem xét tình hình của Diệp phu nhân, sau đó lấy ra một gói bách độc tán: "Lấy một bát nước ấm để uống thuốc, ngày mai sẽ có chuyển biến tốt. "Còn về phần thù lao, đợi chữa khỏi bệnh rồi hãy nói." Trấn Bắc Hầu muốn nói lại thôi, ta biết, hắn sợ ta ngay tại chỗ đòi tăng giá. "Hầu gia yên tâm, Tống Từ Y không ham tiền bạc, ta chỉ cầu danh tiếng." Tối hôm đó ta ở lại Hầu phủ, sáng sớm hôm sau, có người đến mời ta: "Tống đại phu mau đến xem… Chẳng lẽ, hy sinh một mình ta, thật sự có thể đổi lại sự bình yên cho Đại Chu sao?So với hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ bỏ mạng nơi sa trường, sự tủi nhục của ta, thật sự quan trọng sao?10Rất nhanh, sự do dự của ta đã có câu trả lời.Trên phố có một nhóm thương nhân chạy vội qua: "Mộ của Tống đại nhân bị người đào rồi!""Là tên khốn nạn nào không có lương tâm, hiện tại Tống quý phi vẫn đang chịu khổ ở Đông Hạ, bọn chúng làm như vậy là muốn để cho Tống đại nhân đến chết cũng không được an lòng."Ta nghe xong mà lòng như thắt lại.Là mộ của cha mẹ ta.Năm đó, sau khi họ nhảy hồ tự vẫn, Chu Hạc ra lệnh không được vớt xác, thân quyến bất đắc dĩ chỉ có thể lập mộ y quan cho họ.Ta hồn bay phách lạc, loạng choạng đi theo họ đến một gò đất nhỏ lộn xộn ở ngoại ô.Khi nhìn thấy bộ quần áo mà mẹ ta yêu thích nhất khi còn sống, nước mắt ta không kìm được nữa, quay người trốn sau gốc cây lau nước mắt."Là người Đông Hạ làm!""Bọn chúng làm nhục quý phi của chúng ta, còn khiến trung thần của chúng ta không được yên ổn!"Đột nhiên có người lớn tiếng nói."Không thể nuốt trôi cục tức này, ta đang ở độ tuổi sung sức, quân đội thiếu người thì ta sẽ đi, ta sẽ đi đánh Đông Hạ!""Diệt Đông Hạ! Diệt Đông Hạ!""Giành lại thành trì của chúng ta!"…Người vây xem càng lúc càng đông, quần chúng kích động.Ta hiểu rồi.Là Chu Hạc.11Lời nói của Hoàng hậu ngày đó đã đâm vào tim hắn.Hắn không thể tiếp tục giả vờ như những chuyện đó chưa từng xảy ra.Bây giờ quân đội Đại Chu hùng mạnh, hắn đã có cơ hội đánh bại Đông Hạ.Nhưng hắn cần một lý do để xuất binh, cần một lời tuyên bố để đoàn kết lòng dân và quân đội.Vì vậy, hắn đã đào mộ cha mẹ ta, đổ lỗi cho Đông Hạ.Vì vậy, hắn dễ dàng chuyển sự chế giễu của bách tính đối với hắn thành sự căm phẫn đối với Đông Hạ.Chu Hạc, lòng ngươi thật độc ác.Ngay cả người chết cũng không được yên ổn, cũng bị ngươi lợi dụng.12Đại Chu xuất binh đánh Đông Hạ.Chu Hạc lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được.Dù sao lần này nếu không thắng được, hắn cũng không còn mặt mũi để tặng thêm một người phụ nữ nào nữa.Bây giờ tuy ta đã có thể tiếp cận Chu Hạc nhưng dù sao viện sử vẫn còn đó, ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.Chỉ là hai nước đã khai chiến, ta không biết còn có thể chờ đợi thêm bao lâu nữa.