01 Trấn Bắc Hầu phu nhân mắc bệnh nặng, các danh y trong kinh thành đều bó tay. Diệp Dung phi khóc lóc cầu xin Hoàng đế dán hoàng bảng, chiêu mộ thánh y cứu mạng mẫu thân của nàng. Ta gỡ hoàng bảng trên phố và bị đưa đến Hầu phủ. Đi qua rất nhiều viện tử và hành lang, ta thấy Diệp phu nhân đang nằm thoi thóp trên giường. "Cô nương, ngươi có can đảm gỡ hoàng bảng, chắc hẳn là có lòng tin có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân của ta. "Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân, ngươi muốn gì ta cũng đồng ý." Trấn Bắc Hầu ngồi bên giường bệnh nói. Ta cẩn thận xem xét tình hình của Diệp phu nhân, sau đó lấy ra một gói bách độc tán: "Lấy một bát nước ấm để uống thuốc, ngày mai sẽ có chuyển biến tốt. "Còn về phần thù lao, đợi chữa khỏi bệnh rồi hãy nói." Trấn Bắc Hầu muốn nói lại thôi, ta biết, hắn sợ ta ngay tại chỗ đòi tăng giá. "Hầu gia yên tâm, Tống Từ Y không ham tiền bạc, ta chỉ cầu danh tiếng." Tối hôm đó ta ở lại Hầu phủ, sáng sớm hôm sau, có người đến mời ta: "Tống đại phu mau đến xem…

Chương 10

Ta Trở Về Sau Khi Bị Dâng Cho Nước ĐịchTác giả: Thập Nguyệt Thập Lục/拾月十六Truyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngược01 Trấn Bắc Hầu phu nhân mắc bệnh nặng, các danh y trong kinh thành đều bó tay. Diệp Dung phi khóc lóc cầu xin Hoàng đế dán hoàng bảng, chiêu mộ thánh y cứu mạng mẫu thân của nàng. Ta gỡ hoàng bảng trên phố và bị đưa đến Hầu phủ. Đi qua rất nhiều viện tử và hành lang, ta thấy Diệp phu nhân đang nằm thoi thóp trên giường. "Cô nương, ngươi có can đảm gỡ hoàng bảng, chắc hẳn là có lòng tin có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân của ta. "Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân, ngươi muốn gì ta cũng đồng ý." Trấn Bắc Hầu ngồi bên giường bệnh nói. Ta cẩn thận xem xét tình hình của Diệp phu nhân, sau đó lấy ra một gói bách độc tán: "Lấy một bát nước ấm để uống thuốc, ngày mai sẽ có chuyển biến tốt. "Còn về phần thù lao, đợi chữa khỏi bệnh rồi hãy nói." Trấn Bắc Hầu muốn nói lại thôi, ta biết, hắn sợ ta ngay tại chỗ đòi tăng giá. "Hầu gia yên tâm, Tống Từ Y không ham tiền bạc, ta chỉ cầu danh tiếng." Tối hôm đó ta ở lại Hầu phủ, sáng sớm hôm sau, có người đến mời ta: "Tống đại phu mau đến xem… Ta nói lời chân thành.Chỉ không nhắc đến việc ông đã dung túng cho Hoàng hậu hãm hại phi tần.Việc Hoàng hậu có thể qua mặt Thái y viện khiến các phi tần khó mang thai trong hậu cung chắc chắn không thể thiếu sự giúp đỡ của ông.Nhưng mỗi người đều có lựa chọn và lập trường riêng, ta không thể bình luận.Viện sử run rẩy đưa tay lau nước mắt."Thôi thôi, ta già rồi, ta, ta sẽ về quê ngay."Ta nhìn bóng lưng cô đơn của viện sử, khẽ nói: "Đại nhân, về quê rồi thì đừng nghĩ đến chuyện cũ làm gì, an hưởng tuổi già mới là điều quan trọng."Ông không quay đầu lại mà chỉ vẫy tay áo, bước về phía hoàng hôn.14Cuối cùng ta cũng trở thành viện sử của Thái y viện.Cuộc chiến giữa Đại Chu và Đông Hạ kéo dài nửa năm, ta cũng điều trị chứng mất ngủ cho Chu Hạc nửa năm.Nửa năm này, gần như hắn không thể rời xa ta.Không có hương và thuốc an thần của ta thì đêm nào hắn cũng khó ngủ.Ta dần trở thành người mà Chu Hạc tin tưởng nhất.“Tống viện sử, nửa năm nay ngươi đã điều trị rất tốt cho cơ thể trẫm.”"Nhưng rất nhanh thôi, trẫm sẽ không cần đến thuốc an thần này nữa. Đại Chu sắp đánh bại Đông Hạ rồi, trẫm có thể ngủ ngon rồi."Chu Hạc vừa xem tấu chương trong tay vừa cười nói."Chúc mừng bệ hạ." Ta vừa châm cứu cho hắn vừa cung kính nói."Đúng rồi, bọn họ đã bắt được một tù binh và không lâu nữa sẽ đưa về kinh, nghe nói là thần y của Đông Hạ, đến lúc đó ngươi có thể giao lưu y thuật với hắn."Nghe vậy, tim ta thắt lại, mũi kim trong tay ta vô tình đâm mạnh hơn.Chu Hạc nhíu mày đau đớn: "Tống viện sử, ngươi làm sao vậy?"Ta vội quỳ xuống tạ tội: "Vi thần có tội, chỉ là vi thần có chút kinh ngạc, chưa từng nghe nói Đông Hạ có thần y, chỉ nghe nói một hoàng tử của Đông Hạ có y thuật rất tốt."Chu Hạc cười nói:"Ngũ hoàng tử của Đông Hạ, Hạ Lan Thừa Tắc, mẹ là một nữ y thân phận thấp hèn bị quốc quân Đông Hạ say rượu sủng hạnh mới sinh ra Ngũ hoàng tử. Từ nhỏ hắn đã không được coi trọng nên lần này mới phái hắn ra chiến trường, những người con trai khác thì hắn ta không nỡ.”"Nhưng y thuật của người này rất cao siêu, nghe nói có thể chữa chết người sống, cứu sống người chết, trẫm mới cho bọn chúng mang hắn về để đích thân xem thử."15Trở về Thái y viện ta vẫn không thể bình tĩnh.Là hắn.

Ta nói lời chân thành.

Chỉ không nhắc đến việc ông đã dung túng cho Hoàng hậu hãm hại phi tần.

Việc Hoàng hậu có thể qua mặt Thái y viện khiến các phi tần khó mang thai trong hậu cung chắc chắn không thể thiếu sự giúp đỡ của ông.

Nhưng mỗi người đều có lựa chọn và lập trường riêng, ta không thể bình luận.

Viện sử run rẩy đưa tay lau nước mắt.

"Thôi thôi, ta già rồi, ta, ta sẽ về quê ngay."

Ta nhìn bóng lưng cô đơn của viện sử, khẽ nói: "Đại nhân, về quê rồi thì đừng nghĩ đến chuyện cũ làm gì, an hưởng tuổi già mới là điều quan trọng."

Ông không quay đầu lại mà chỉ vẫy tay áo, bước về phía hoàng hôn.

14

Cuối cùng ta cũng trở thành viện sử của Thái y viện.

Cuộc chiến giữa Đại Chu và Đông Hạ kéo dài nửa năm, ta cũng điều trị chứng mất ngủ cho Chu Hạc nửa năm.

Nửa năm này, gần như hắn không thể rời xa ta.

Không có hương và thuốc an thần của ta thì đêm nào hắn cũng khó ngủ.

Ta dần trở thành người mà Chu Hạc tin tưởng nhất.

“Tống viện sử, nửa năm nay ngươi đã điều trị rất tốt cho cơ thể trẫm.”

"Nhưng rất nhanh thôi, trẫm sẽ không cần đến thuốc an thần này nữa. Đại Chu sắp đánh bại Đông Hạ rồi, trẫm có thể ngủ ngon rồi."

Chu Hạc vừa xem tấu chương trong tay vừa cười nói.

"Chúc mừng bệ hạ." Ta vừa châm cứu cho hắn vừa cung kính nói.

"Đúng rồi, bọn họ đã bắt được một tù binh và không lâu nữa sẽ đưa về kinh, nghe nói là thần y của Đông Hạ, đến lúc đó ngươi có thể giao lưu y thuật với hắn."

Nghe vậy, tim ta thắt lại, mũi kim trong tay ta vô tình đâm mạnh hơn.

Chu Hạc nhíu mày đau đớn: "Tống viện sử, ngươi làm sao vậy?"

Ta vội quỳ xuống tạ tội: "Vi thần có tội, chỉ là vi thần có chút kinh ngạc, chưa từng nghe nói Đông Hạ có thần y, chỉ nghe nói một hoàng tử của Đông Hạ có y thuật rất tốt."

Chu Hạc cười nói:

"Ngũ hoàng tử của Đông Hạ, Hạ Lan Thừa Tắc, mẹ là một nữ y thân phận thấp hèn bị quốc quân Đông Hạ say rượu sủng hạnh mới sinh ra Ngũ hoàng tử. Từ nhỏ hắn đã không được coi trọng nên lần này mới phái hắn ra chiến trường, những người con trai khác thì hắn ta không nỡ.”

"Nhưng y thuật của người này rất cao siêu, nghe nói có thể chữa chết người sống, cứu sống người chết, trẫm mới cho bọn chúng mang hắn về để đích thân xem thử."

15

Trở về Thái y viện ta vẫn không thể bình tĩnh.

Là hắn.

Ta Trở Về Sau Khi Bị Dâng Cho Nước ĐịchTác giả: Thập Nguyệt Thập Lục/拾月十六Truyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngược01 Trấn Bắc Hầu phu nhân mắc bệnh nặng, các danh y trong kinh thành đều bó tay. Diệp Dung phi khóc lóc cầu xin Hoàng đế dán hoàng bảng, chiêu mộ thánh y cứu mạng mẫu thân của nàng. Ta gỡ hoàng bảng trên phố và bị đưa đến Hầu phủ. Đi qua rất nhiều viện tử và hành lang, ta thấy Diệp phu nhân đang nằm thoi thóp trên giường. "Cô nương, ngươi có can đảm gỡ hoàng bảng, chắc hẳn là có lòng tin có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân của ta. "Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân, ngươi muốn gì ta cũng đồng ý." Trấn Bắc Hầu ngồi bên giường bệnh nói. Ta cẩn thận xem xét tình hình của Diệp phu nhân, sau đó lấy ra một gói bách độc tán: "Lấy một bát nước ấm để uống thuốc, ngày mai sẽ có chuyển biến tốt. "Còn về phần thù lao, đợi chữa khỏi bệnh rồi hãy nói." Trấn Bắc Hầu muốn nói lại thôi, ta biết, hắn sợ ta ngay tại chỗ đòi tăng giá. "Hầu gia yên tâm, Tống Từ Y không ham tiền bạc, ta chỉ cầu danh tiếng." Tối hôm đó ta ở lại Hầu phủ, sáng sớm hôm sau, có người đến mời ta: "Tống đại phu mau đến xem… Ta nói lời chân thành.Chỉ không nhắc đến việc ông đã dung túng cho Hoàng hậu hãm hại phi tần.Việc Hoàng hậu có thể qua mặt Thái y viện khiến các phi tần khó mang thai trong hậu cung chắc chắn không thể thiếu sự giúp đỡ của ông.Nhưng mỗi người đều có lựa chọn và lập trường riêng, ta không thể bình luận.Viện sử run rẩy đưa tay lau nước mắt."Thôi thôi, ta già rồi, ta, ta sẽ về quê ngay."Ta nhìn bóng lưng cô đơn của viện sử, khẽ nói: "Đại nhân, về quê rồi thì đừng nghĩ đến chuyện cũ làm gì, an hưởng tuổi già mới là điều quan trọng."Ông không quay đầu lại mà chỉ vẫy tay áo, bước về phía hoàng hôn.14Cuối cùng ta cũng trở thành viện sử của Thái y viện.Cuộc chiến giữa Đại Chu và Đông Hạ kéo dài nửa năm, ta cũng điều trị chứng mất ngủ cho Chu Hạc nửa năm.Nửa năm này, gần như hắn không thể rời xa ta.Không có hương và thuốc an thần của ta thì đêm nào hắn cũng khó ngủ.Ta dần trở thành người mà Chu Hạc tin tưởng nhất.“Tống viện sử, nửa năm nay ngươi đã điều trị rất tốt cho cơ thể trẫm.”"Nhưng rất nhanh thôi, trẫm sẽ không cần đến thuốc an thần này nữa. Đại Chu sắp đánh bại Đông Hạ rồi, trẫm có thể ngủ ngon rồi."Chu Hạc vừa xem tấu chương trong tay vừa cười nói."Chúc mừng bệ hạ." Ta vừa châm cứu cho hắn vừa cung kính nói."Đúng rồi, bọn họ đã bắt được một tù binh và không lâu nữa sẽ đưa về kinh, nghe nói là thần y của Đông Hạ, đến lúc đó ngươi có thể giao lưu y thuật với hắn."Nghe vậy, tim ta thắt lại, mũi kim trong tay ta vô tình đâm mạnh hơn.Chu Hạc nhíu mày đau đớn: "Tống viện sử, ngươi làm sao vậy?"Ta vội quỳ xuống tạ tội: "Vi thần có tội, chỉ là vi thần có chút kinh ngạc, chưa từng nghe nói Đông Hạ có thần y, chỉ nghe nói một hoàng tử của Đông Hạ có y thuật rất tốt."Chu Hạc cười nói:"Ngũ hoàng tử của Đông Hạ, Hạ Lan Thừa Tắc, mẹ là một nữ y thân phận thấp hèn bị quốc quân Đông Hạ say rượu sủng hạnh mới sinh ra Ngũ hoàng tử. Từ nhỏ hắn đã không được coi trọng nên lần này mới phái hắn ra chiến trường, những người con trai khác thì hắn ta không nỡ.”"Nhưng y thuật của người này rất cao siêu, nghe nói có thể chữa chết người sống, cứu sống người chết, trẫm mới cho bọn chúng mang hắn về để đích thân xem thử."15Trở về Thái y viện ta vẫn không thể bình tĩnh.Là hắn.

Chương 10