01 Trấn Bắc Hầu phu nhân mắc bệnh nặng, các danh y trong kinh thành đều bó tay. Diệp Dung phi khóc lóc cầu xin Hoàng đế dán hoàng bảng, chiêu mộ thánh y cứu mạng mẫu thân của nàng. Ta gỡ hoàng bảng trên phố và bị đưa đến Hầu phủ. Đi qua rất nhiều viện tử và hành lang, ta thấy Diệp phu nhân đang nằm thoi thóp trên giường. "Cô nương, ngươi có can đảm gỡ hoàng bảng, chắc hẳn là có lòng tin có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân của ta. "Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân, ngươi muốn gì ta cũng đồng ý." Trấn Bắc Hầu ngồi bên giường bệnh nói. Ta cẩn thận xem xét tình hình của Diệp phu nhân, sau đó lấy ra một gói bách độc tán: "Lấy một bát nước ấm để uống thuốc, ngày mai sẽ có chuyển biến tốt. "Còn về phần thù lao, đợi chữa khỏi bệnh rồi hãy nói." Trấn Bắc Hầu muốn nói lại thôi, ta biết, hắn sợ ta ngay tại chỗ đòi tăng giá. "Hầu gia yên tâm, Tống Từ Y không ham tiền bạc, ta chỉ cầu danh tiếng." Tối hôm đó ta ở lại Hầu phủ, sáng sớm hôm sau, có người đến mời ta: "Tống đại phu mau đến xem…

Chương 19

Ta Trở Về Sau Khi Bị Dâng Cho Nước ĐịchTác giả: Thập Nguyệt Thập Lục/拾月十六Truyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngược01 Trấn Bắc Hầu phu nhân mắc bệnh nặng, các danh y trong kinh thành đều bó tay. Diệp Dung phi khóc lóc cầu xin Hoàng đế dán hoàng bảng, chiêu mộ thánh y cứu mạng mẫu thân của nàng. Ta gỡ hoàng bảng trên phố và bị đưa đến Hầu phủ. Đi qua rất nhiều viện tử và hành lang, ta thấy Diệp phu nhân đang nằm thoi thóp trên giường. "Cô nương, ngươi có can đảm gỡ hoàng bảng, chắc hẳn là có lòng tin có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân của ta. "Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân, ngươi muốn gì ta cũng đồng ý." Trấn Bắc Hầu ngồi bên giường bệnh nói. Ta cẩn thận xem xét tình hình của Diệp phu nhân, sau đó lấy ra một gói bách độc tán: "Lấy một bát nước ấm để uống thuốc, ngày mai sẽ có chuyển biến tốt. "Còn về phần thù lao, đợi chữa khỏi bệnh rồi hãy nói." Trấn Bắc Hầu muốn nói lại thôi, ta biết, hắn sợ ta ngay tại chỗ đòi tăng giá. "Hầu gia yên tâm, Tống Từ Y không ham tiền bạc, ta chỉ cầu danh tiếng." Tối hôm đó ta ở lại Hầu phủ, sáng sớm hôm sau, có người đến mời ta: "Tống đại phu mau đến xem… "Một gương mặt đẹp như vậy lại không thể không vứt bỏ, hắn chắc chắn phải trả giá đắt.”"Hay là ngươi đừng đi nữa, quá nguy hiểm. Ta có tai mắt ở nước Chu, ta để bọn họ đi giết Chu Hạc."Chỉ là lời này vừa nói xong hắn liền say mèm.Sau đó chúng ta đều không nhắc lại chuyện tối hôm ấy.23"Ta biết, ta giết Chu Hạc thì ngươi có thể được phụ hoàng khen thưởng, được người chú ý, ta cũng nguyện ý vì ngươi mà làm như vậy.”"Bản thân ta vốn muốn giết hắn, sao lại nói đến chuyện ngươi lợi dụng ta.”"Nếu nói đến lợi dụng thì là ta lợi dụng ngươi, giả chết trốn thoát còn có được vốn liếng báo thù."Lời này của ta nói xong, nỗi buồn trong mắt Hạ Lan Thừa Tắc càng ngày càng đậm.Chỉ là còn chưa đợi hắn nói thêm gì, ngục tốt đột nhiên bẩm báo: "Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế."Chu Hạc đến rồi.Hạ Lan Thừa Tắc lập tức đánh đổ vò rượu rồi đưa tay bóp cổ ta: "Đưa ta ra ngoài! Nếu không, ta sẽ bóp ch ết ngươi."Chu Hạc dẫn người chạy đến, lúc này cổ ta đã bị Hạ Lan Thừa Tắc bóp đến đỏ bầm."Tống viện sử? Sao ngươi lại ở đây?" Chu Hạc hỏi.Hạ Lan Thừa Tắc cười nói:"Hóa ra ngươi chính là viện sử Thái y viện, đúng là khá trẻ, chỉ tiếc là học nghệ không tinh.”“Hôm nay ta có thể cho ngươi cuốn sách cổ ngươi muốn nhưng ngươi phải xin hoàng đế của ngươi thả ta ra và đưa ta về Đông Hạ một cách đàng hoàng.”Vẻ tức giận trên mặt Chu Hạc tan đi:" Tống viện sử, bon chúng nói đầu óc ngươi chỉ có y thuật, quả nhiên là như vậy.”"Ngươi muốn sách cổ của hắn thì chỉ cần nói một tiếng trẫm sẽ sai người đi tìm, sao ngươi lại phải mạo hiểm như vậy."Chu Hạc tin mấy phần.Ta không nói nên lời chỉ có thể không ngừng giãy giụa."Hoặc là đưa ta về, hoặc là ta g iết chết nàng ta, ngươi tự chọn." Hạ Lan Thừa Tắc thúc giục Chu Hạc đưa ra quyết định.Cùng lúc đó hắn nhẹ nhàng bóp thắt lưng của ta và đẩy ta ra ngoài.Lúc đẩy ta ra, hắn rút chiếc trâm cài trên tóc ta ra và đâm vào bắp chân hắn.Đợi mọi người hoàn hồn lại thì hắn đã nằm trên đất, chảy máu, mọi người đều cho rằng là ta đâm hắn.Đêm nay tâm tình Chu Hạc rất tốt, hắn vốn là tới thưởng thức chiến lợi phẩm nhưng hắn không ngờ thứ nhìn thấy lại là cảnh tượng này.Ta biết Hạ Lan Thừa Tắc không muốn ra ngoài.Cho nên hắn muốn bảo vệ ta một phen.

"Một gương mặt đẹp như vậy lại không thể không vứt bỏ, hắn chắc chắn phải trả giá đắt.”

"Hay là ngươi đừng đi nữa, quá nguy hiểm. Ta có tai mắt ở nước Chu, ta để bọn họ đi giết Chu Hạc."

Chỉ là lời này vừa nói xong hắn liền say mèm.

Sau đó chúng ta đều không nhắc lại chuyện tối hôm ấy.

23

"Ta biết, ta giết Chu Hạc thì ngươi có thể được phụ hoàng khen thưởng, được người chú ý, ta cũng nguyện ý vì ngươi mà làm như vậy.”

"Bản thân ta vốn muốn giết hắn, sao lại nói đến chuyện ngươi lợi dụng ta.”

"Nếu nói đến lợi dụng thì là ta lợi dụng ngươi, giả chết trốn thoát còn có được vốn liếng báo thù."

Lời này của ta nói xong, nỗi buồn trong mắt Hạ Lan Thừa Tắc càng ngày càng đậm.

Chỉ là còn chưa đợi hắn nói thêm gì, ngục tốt đột nhiên bẩm báo: "Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế."

Chu Hạc đến rồi.

Hạ Lan Thừa Tắc lập tức đánh đổ vò rượu rồi đưa tay bóp cổ ta: "Đưa ta ra ngoài! Nếu không, ta sẽ bóp ch ết ngươi."

Chu Hạc dẫn người chạy đến, lúc này cổ ta đã bị Hạ Lan Thừa Tắc bóp đến đỏ bầm.

"Tống viện sử? Sao ngươi lại ở đây?" Chu Hạc hỏi.

Hạ Lan Thừa Tắc cười nói:

"Hóa ra ngươi chính là viện sử Thái y viện, đúng là khá trẻ, chỉ tiếc là học nghệ không tinh.”

“Hôm nay ta có thể cho ngươi cuốn sách cổ ngươi muốn nhưng ngươi phải xin hoàng đế của ngươi thả ta ra và đưa ta về Đông Hạ một cách đàng hoàng.”

Vẻ tức giận trên mặt Chu Hạc tan đi:

" Tống viện sử, bon chúng nói đầu óc ngươi chỉ có y thuật, quả nhiên là như vậy.”

"Ngươi muốn sách cổ của hắn thì chỉ cần nói một tiếng trẫm sẽ sai người đi tìm, sao ngươi lại phải mạo hiểm như vậy."

Chu Hạc tin mấy phần.

Ta không nói nên lời chỉ có thể không ngừng giãy giụa.

"Hoặc là đưa ta về, hoặc là ta g iết chết nàng ta, ngươi tự chọn." Hạ Lan Thừa Tắc thúc giục Chu Hạc đưa ra quyết định.

Cùng lúc đó hắn nhẹ nhàng bóp thắt lưng của ta và đẩy ta ra ngoài.

Lúc đẩy ta ra, hắn rút chiếc trâm cài trên tóc ta ra và đâm vào bắp chân hắn.

Đợi mọi người hoàn hồn lại thì hắn đã nằm trên đất, chảy máu, mọi người đều cho rằng là ta đâm hắn.

Đêm nay tâm tình Chu Hạc rất tốt, hắn vốn là tới thưởng thức chiến lợi phẩm nhưng hắn không ngờ thứ nhìn thấy lại là cảnh tượng này.

Ta biết Hạ Lan Thừa Tắc không muốn ra ngoài.

Cho nên hắn muốn bảo vệ ta một phen.

Ta Trở Về Sau Khi Bị Dâng Cho Nước ĐịchTác giả: Thập Nguyệt Thập Lục/拾月十六Truyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngược01 Trấn Bắc Hầu phu nhân mắc bệnh nặng, các danh y trong kinh thành đều bó tay. Diệp Dung phi khóc lóc cầu xin Hoàng đế dán hoàng bảng, chiêu mộ thánh y cứu mạng mẫu thân của nàng. Ta gỡ hoàng bảng trên phố và bị đưa đến Hầu phủ. Đi qua rất nhiều viện tử và hành lang, ta thấy Diệp phu nhân đang nằm thoi thóp trên giường. "Cô nương, ngươi có can đảm gỡ hoàng bảng, chắc hẳn là có lòng tin có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân của ta. "Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân, ngươi muốn gì ta cũng đồng ý." Trấn Bắc Hầu ngồi bên giường bệnh nói. Ta cẩn thận xem xét tình hình của Diệp phu nhân, sau đó lấy ra một gói bách độc tán: "Lấy một bát nước ấm để uống thuốc, ngày mai sẽ có chuyển biến tốt. "Còn về phần thù lao, đợi chữa khỏi bệnh rồi hãy nói." Trấn Bắc Hầu muốn nói lại thôi, ta biết, hắn sợ ta ngay tại chỗ đòi tăng giá. "Hầu gia yên tâm, Tống Từ Y không ham tiền bạc, ta chỉ cầu danh tiếng." Tối hôm đó ta ở lại Hầu phủ, sáng sớm hôm sau, có người đến mời ta: "Tống đại phu mau đến xem… "Một gương mặt đẹp như vậy lại không thể không vứt bỏ, hắn chắc chắn phải trả giá đắt.”"Hay là ngươi đừng đi nữa, quá nguy hiểm. Ta có tai mắt ở nước Chu, ta để bọn họ đi giết Chu Hạc."Chỉ là lời này vừa nói xong hắn liền say mèm.Sau đó chúng ta đều không nhắc lại chuyện tối hôm ấy.23"Ta biết, ta giết Chu Hạc thì ngươi có thể được phụ hoàng khen thưởng, được người chú ý, ta cũng nguyện ý vì ngươi mà làm như vậy.”"Bản thân ta vốn muốn giết hắn, sao lại nói đến chuyện ngươi lợi dụng ta.”"Nếu nói đến lợi dụng thì là ta lợi dụng ngươi, giả chết trốn thoát còn có được vốn liếng báo thù."Lời này của ta nói xong, nỗi buồn trong mắt Hạ Lan Thừa Tắc càng ngày càng đậm.Chỉ là còn chưa đợi hắn nói thêm gì, ngục tốt đột nhiên bẩm báo: "Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế."Chu Hạc đến rồi.Hạ Lan Thừa Tắc lập tức đánh đổ vò rượu rồi đưa tay bóp cổ ta: "Đưa ta ra ngoài! Nếu không, ta sẽ bóp ch ết ngươi."Chu Hạc dẫn người chạy đến, lúc này cổ ta đã bị Hạ Lan Thừa Tắc bóp đến đỏ bầm."Tống viện sử? Sao ngươi lại ở đây?" Chu Hạc hỏi.Hạ Lan Thừa Tắc cười nói:"Hóa ra ngươi chính là viện sử Thái y viện, đúng là khá trẻ, chỉ tiếc là học nghệ không tinh.”“Hôm nay ta có thể cho ngươi cuốn sách cổ ngươi muốn nhưng ngươi phải xin hoàng đế của ngươi thả ta ra và đưa ta về Đông Hạ một cách đàng hoàng.”Vẻ tức giận trên mặt Chu Hạc tan đi:" Tống viện sử, bon chúng nói đầu óc ngươi chỉ có y thuật, quả nhiên là như vậy.”"Ngươi muốn sách cổ của hắn thì chỉ cần nói một tiếng trẫm sẽ sai người đi tìm, sao ngươi lại phải mạo hiểm như vậy."Chu Hạc tin mấy phần.Ta không nói nên lời chỉ có thể không ngừng giãy giụa."Hoặc là đưa ta về, hoặc là ta g iết chết nàng ta, ngươi tự chọn." Hạ Lan Thừa Tắc thúc giục Chu Hạc đưa ra quyết định.Cùng lúc đó hắn nhẹ nhàng bóp thắt lưng của ta và đẩy ta ra ngoài.Lúc đẩy ta ra, hắn rút chiếc trâm cài trên tóc ta ra và đâm vào bắp chân hắn.Đợi mọi người hoàn hồn lại thì hắn đã nằm trên đất, chảy máu, mọi người đều cho rằng là ta đâm hắn.Đêm nay tâm tình Chu Hạc rất tốt, hắn vốn là tới thưởng thức chiến lợi phẩm nhưng hắn không ngờ thứ nhìn thấy lại là cảnh tượng này.Ta biết Hạ Lan Thừa Tắc không muốn ra ngoài.Cho nên hắn muốn bảo vệ ta một phen.

Chương 19