Trời lạnh rồi, Lâm gia chúng tôi đã phá sản. Kể từ khi nhận được tin công ty phá sản, tôi đã khoác áo vàng đi giao đồ ăn. Hơn 20 năm sống cuộc đời được nuông chiều, tôi đã biết rõ bản thân – mình chẳng có chút tham vọng vươn lên gì, giờ chỉ như bọ gạo chờ chết. Tưởng cuộc sống của mình sẽ suôn sẻ lắm nhưng giờ tôi lại cảm thấy hết sức xấu hổ. Tôi đã chật vật để tìm được công việc giao đồ ăn, nghe có vẻ dễ dàng nhưng không. Tôi đến trước một căn hộ - nơi cần giao đồ. Cánh cửa trước mặt mở ra, nhìn thấy gương mặt ngái ngủ của Hạ Văn Hi, nụ cười mà tôi đang cố nặn ra bỗng chốc vụt tắt. Bây giờ là ba rưỡi chiều. Kẻ thù không đội trời chung của tôi - thiếu gia Hạ Văn Hi vừa mới tỉnh dậy. Đồ ăn chơi trác táng, học hành kém cỏi, kỹ năng yếu kém mà không tìm cách tiến bộ. Tôi ghét thể loại người này nhất!
Chương 12
Không RờiTác giả: A Dĩnh/阿颖Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTrời lạnh rồi, Lâm gia chúng tôi đã phá sản. Kể từ khi nhận được tin công ty phá sản, tôi đã khoác áo vàng đi giao đồ ăn. Hơn 20 năm sống cuộc đời được nuông chiều, tôi đã biết rõ bản thân – mình chẳng có chút tham vọng vươn lên gì, giờ chỉ như bọ gạo chờ chết. Tưởng cuộc sống của mình sẽ suôn sẻ lắm nhưng giờ tôi lại cảm thấy hết sức xấu hổ. Tôi đã chật vật để tìm được công việc giao đồ ăn, nghe có vẻ dễ dàng nhưng không. Tôi đến trước một căn hộ - nơi cần giao đồ. Cánh cửa trước mặt mở ra, nhìn thấy gương mặt ngái ngủ của Hạ Văn Hi, nụ cười mà tôi đang cố nặn ra bỗng chốc vụt tắt. Bây giờ là ba rưỡi chiều. Kẻ thù không đội trời chung của tôi - thiếu gia Hạ Văn Hi vừa mới tỉnh dậy. Đồ ăn chơi trác táng, học hành kém cỏi, kỹ năng yếu kém mà không tìm cách tiến bộ. Tôi ghét thể loại người này nhất! Hạ Văn Hi đã đảm nhận một phần công việc kinh doanh của gia đình trước khi tốt nghiệp.Sau khi tốt nghiệp, anh ta trực tiếp giữ chức giám đốc chi nhánh. Trước đây anh từng đảm nhiệm một dự án lớn ở nước ngoài và đã hoàn thành một cách xuất sắc.Tôi luôn quên rằng tuy anh ta trông bảnh bao, lười biếng nhưng anh luôn là học sinh top đầu, thành tích tốt và có năng lực làm việc tốt.Tôi không biết cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa những người thừa kế tập đoàn Hạ gia khốc liệt ra sao, nhưng có vẻ như Hạ Văn Hi có khả năng thắng lợi rất cao, mặc dù anh ta là người ít tuổi nhất.Bạn bè tôi đều nói như vậy.Tôi cảm thấy rất hài lòng. Hạ Văn Hi thật sự rất tốt. Có vẻ như công việc của tôi có triển vọng tương lai rồi.Ngày đầu tiên đi làm, tôi đến trước cửa công ty đợi Hạ Văn Hi.Ngày thường, Hạ thiếu gia đều ngủ cho đến khi tự tỉnh.Anh nhắn tin nói đang trên đường đến và bảo tôi đợi anh ta cùng vào.Ngay sau đó, một chiếc ô tô sang trọng chạy tới, tôi nhìn lên và chợt giật mình.Hạ Văn Hi bước xuống xe, hiếm khi thấy anh ta mặc vest.Anh ta cao, đôi chân dài, bờ vai rộng và vòng eo hẹp, tỷ lệ cơ thể rất hoàn hảo khiến anh trông ngày càng cao hơn, toàn thân toát lên vẻ quý phái, lịch lãm.Anh ta đẹp trai đến nỗi tôi cảm thấy khó đứng vững.Thường ngày, anh mặc quần áo bình thường hơn, áo len tối giản, áo phông, v.v., mang lại vẻ ngoài nam tính.Giờ đây rất khác lạ.Hạ Văn Hi bước đến gần tôi, đôi chân dài đi tới, đôi bàn tay trắng nõn, thon gọn khẽ vẫy vẫy tôi."Hồn cô đang ở chỗ nào vậy?"Tôi nuốt nước bọt, khẽ quay mặt đi."Hạ Văn Hi, anh luôn mặc vest đi làm?""Thường là thế.""Nhưng anh làm như vậy đâu có giúp công ty phát triển."Lông mày Hạ Văn Hi cau lại: "Mới sáng ra mà cô đã bị hâm à?""..."Quả nhiên, đúng như dự đoán, sau khi vào công ty, các nữ nhân viên đều ghen tị với tôi, họ ước gì có thể được Hạ Văn Hi để mắt tới.Tôi có cảm giác như tất cả họ đều muốn được anh ta quỳ một gối, tay cầm hoa, miệng ngậm hoa hồng trực tiếp cầu hôn.Ở một góc độ khác, Hạ Văn Hi là một người sếp tốt và luôn tôn trọng nhân viên nữ.Điều này thật có thể thúc đẩy sự phát triển của công ty đó.
Hạ Văn Hi đã đảm nhận một phần công việc kinh doanh của gia đình trước khi tốt nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta trực tiếp giữ chức giám đốc chi nhánh. Trước đây anh từng đảm nhiệm một dự án lớn ở nước ngoài và đã hoàn thành một cách xuất sắc.
Tôi luôn quên rằng tuy anh ta trông bảnh bao, lười biếng nhưng anh luôn là học sinh top đầu, thành tích tốt và có năng lực làm việc tốt.
Tôi không biết cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa những người thừa kế tập đoàn Hạ gia khốc liệt ra sao, nhưng có vẻ như Hạ Văn Hi có khả năng thắng lợi rất cao, mặc dù anh ta là người ít tuổi nhất.
Bạn bè tôi đều nói như vậy.
Tôi cảm thấy rất hài lòng. Hạ Văn Hi thật sự rất tốt. Có vẻ như công việc của tôi có triển vọng tương lai rồi.
Ngày đầu tiên đi làm, tôi đến trước cửa công ty đợi Hạ Văn Hi.
Ngày thường, Hạ thiếu gia đều ngủ cho đến khi tự tỉnh.
Anh nhắn tin nói đang trên đường đến và bảo tôi đợi anh ta cùng vào.
Ngay sau đó, một chiếc ô tô sang trọng chạy tới, tôi nhìn lên và chợt giật mình.
Hạ Văn Hi bước xuống xe, hiếm khi thấy anh ta mặc vest.
Anh ta cao, đôi chân dài, bờ vai rộng và vòng eo hẹp, tỷ lệ cơ thể rất hoàn hảo khiến anh trông ngày càng cao hơn, toàn thân toát lên vẻ quý phái, lịch lãm.
Anh ta đẹp trai đến nỗi tôi cảm thấy khó đứng vững.
Thường ngày, anh mặc quần áo bình thường hơn, áo len tối giản, áo phông, v.v., mang lại vẻ ngoài nam tính.
Giờ đây rất khác lạ.
Hạ Văn Hi bước đến gần tôi, đôi chân dài đi tới, đôi bàn tay trắng nõn, thon gọn khẽ vẫy vẫy tôi.
"Hồn cô đang ở chỗ nào vậy?"
Tôi nuốt nước bọt, khẽ quay mặt đi.
"Hạ Văn Hi, anh luôn mặc vest đi làm?"
"Thường là thế."
"Nhưng anh làm như vậy đâu có giúp công ty phát triển."
Lông mày Hạ Văn Hi cau lại: "Mới sáng ra mà cô đã bị hâm à?"
"..."
Quả nhiên, đúng như dự đoán, sau khi vào công ty, các nữ nhân viên đều ghen tị với tôi, họ ước gì có thể được Hạ Văn Hi để mắt tới.
Tôi có cảm giác như tất cả họ đều muốn được anh ta quỳ một gối, tay cầm hoa, miệng ngậm hoa hồng trực tiếp cầu hôn.
Ở một góc độ khác, Hạ Văn Hi là một người sếp tốt và luôn tôn trọng nhân viên nữ.
Điều này thật có thể thúc đẩy sự phát triển của công ty đó.
Không RờiTác giả: A Dĩnh/阿颖Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTrời lạnh rồi, Lâm gia chúng tôi đã phá sản. Kể từ khi nhận được tin công ty phá sản, tôi đã khoác áo vàng đi giao đồ ăn. Hơn 20 năm sống cuộc đời được nuông chiều, tôi đã biết rõ bản thân – mình chẳng có chút tham vọng vươn lên gì, giờ chỉ như bọ gạo chờ chết. Tưởng cuộc sống của mình sẽ suôn sẻ lắm nhưng giờ tôi lại cảm thấy hết sức xấu hổ. Tôi đã chật vật để tìm được công việc giao đồ ăn, nghe có vẻ dễ dàng nhưng không. Tôi đến trước một căn hộ - nơi cần giao đồ. Cánh cửa trước mặt mở ra, nhìn thấy gương mặt ngái ngủ của Hạ Văn Hi, nụ cười mà tôi đang cố nặn ra bỗng chốc vụt tắt. Bây giờ là ba rưỡi chiều. Kẻ thù không đội trời chung của tôi - thiếu gia Hạ Văn Hi vừa mới tỉnh dậy. Đồ ăn chơi trác táng, học hành kém cỏi, kỹ năng yếu kém mà không tìm cách tiến bộ. Tôi ghét thể loại người này nhất! Hạ Văn Hi đã đảm nhận một phần công việc kinh doanh của gia đình trước khi tốt nghiệp.Sau khi tốt nghiệp, anh ta trực tiếp giữ chức giám đốc chi nhánh. Trước đây anh từng đảm nhiệm một dự án lớn ở nước ngoài và đã hoàn thành một cách xuất sắc.Tôi luôn quên rằng tuy anh ta trông bảnh bao, lười biếng nhưng anh luôn là học sinh top đầu, thành tích tốt và có năng lực làm việc tốt.Tôi không biết cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa những người thừa kế tập đoàn Hạ gia khốc liệt ra sao, nhưng có vẻ như Hạ Văn Hi có khả năng thắng lợi rất cao, mặc dù anh ta là người ít tuổi nhất.Bạn bè tôi đều nói như vậy.Tôi cảm thấy rất hài lòng. Hạ Văn Hi thật sự rất tốt. Có vẻ như công việc của tôi có triển vọng tương lai rồi.Ngày đầu tiên đi làm, tôi đến trước cửa công ty đợi Hạ Văn Hi.Ngày thường, Hạ thiếu gia đều ngủ cho đến khi tự tỉnh.Anh nhắn tin nói đang trên đường đến và bảo tôi đợi anh ta cùng vào.Ngay sau đó, một chiếc ô tô sang trọng chạy tới, tôi nhìn lên và chợt giật mình.Hạ Văn Hi bước xuống xe, hiếm khi thấy anh ta mặc vest.Anh ta cao, đôi chân dài, bờ vai rộng và vòng eo hẹp, tỷ lệ cơ thể rất hoàn hảo khiến anh trông ngày càng cao hơn, toàn thân toát lên vẻ quý phái, lịch lãm.Anh ta đẹp trai đến nỗi tôi cảm thấy khó đứng vững.Thường ngày, anh mặc quần áo bình thường hơn, áo len tối giản, áo phông, v.v., mang lại vẻ ngoài nam tính.Giờ đây rất khác lạ.Hạ Văn Hi bước đến gần tôi, đôi chân dài đi tới, đôi bàn tay trắng nõn, thon gọn khẽ vẫy vẫy tôi."Hồn cô đang ở chỗ nào vậy?"Tôi nuốt nước bọt, khẽ quay mặt đi."Hạ Văn Hi, anh luôn mặc vest đi làm?""Thường là thế.""Nhưng anh làm như vậy đâu có giúp công ty phát triển."Lông mày Hạ Văn Hi cau lại: "Mới sáng ra mà cô đã bị hâm à?""..."Quả nhiên, đúng như dự đoán, sau khi vào công ty, các nữ nhân viên đều ghen tị với tôi, họ ước gì có thể được Hạ Văn Hi để mắt tới.Tôi có cảm giác như tất cả họ đều muốn được anh ta quỳ một gối, tay cầm hoa, miệng ngậm hoa hồng trực tiếp cầu hôn.Ở một góc độ khác, Hạ Văn Hi là một người sếp tốt và luôn tôn trọng nhân viên nữ.Điều này thật có thể thúc đẩy sự phát triển của công ty đó.