Trời lạnh rồi, Lâm gia chúng tôi đã phá sản. Kể từ khi nhận được tin công ty phá sản, tôi đã khoác áo vàng đi giao đồ ăn. Hơn 20 năm sống cuộc đời được nuông chiều, tôi đã biết rõ bản thân – mình chẳng có chút tham vọng vươn lên gì, giờ chỉ như bọ gạo chờ chết. Tưởng cuộc sống của mình sẽ suôn sẻ lắm nhưng giờ tôi lại cảm thấy hết sức xấu hổ. Tôi đã chật vật để tìm được công việc giao đồ ăn, nghe có vẻ dễ dàng nhưng không. Tôi đến trước một căn hộ - nơi cần giao đồ. Cánh cửa trước mặt mở ra, nhìn thấy gương mặt ngái ngủ của Hạ Văn Hi, nụ cười mà tôi đang cố nặn ra bỗng chốc vụt tắt. Bây giờ là ba rưỡi chiều. Kẻ thù không đội trời chung của tôi - thiếu gia Hạ Văn Hi vừa mới tỉnh dậy. Đồ ăn chơi trác táng, học hành kém cỏi, kỹ năng yếu kém mà không tìm cách tiến bộ. Tôi ghét thể loại người này nhất!
Chương 13
Không RờiTác giả: A Dĩnh/阿颖Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTrời lạnh rồi, Lâm gia chúng tôi đã phá sản. Kể từ khi nhận được tin công ty phá sản, tôi đã khoác áo vàng đi giao đồ ăn. Hơn 20 năm sống cuộc đời được nuông chiều, tôi đã biết rõ bản thân – mình chẳng có chút tham vọng vươn lên gì, giờ chỉ như bọ gạo chờ chết. Tưởng cuộc sống của mình sẽ suôn sẻ lắm nhưng giờ tôi lại cảm thấy hết sức xấu hổ. Tôi đã chật vật để tìm được công việc giao đồ ăn, nghe có vẻ dễ dàng nhưng không. Tôi đến trước một căn hộ - nơi cần giao đồ. Cánh cửa trước mặt mở ra, nhìn thấy gương mặt ngái ngủ của Hạ Văn Hi, nụ cười mà tôi đang cố nặn ra bỗng chốc vụt tắt. Bây giờ là ba rưỡi chiều. Kẻ thù không đội trời chung của tôi - thiếu gia Hạ Văn Hi vừa mới tỉnh dậy. Đồ ăn chơi trác táng, học hành kém cỏi, kỹ năng yếu kém mà không tìm cách tiến bộ. Tôi ghét thể loại người này nhất! Trong phòng làm việc lớn của Hạ Văn Hi, một chiếc bàn đã được đưa vào, nó thành nơi làm việc của tôi.Tôi có chút bất mãn: "Công ty lớn như vậy không thể sắp xếp chỗ riêng cho một mình tôi sao? Chẳng lẽ tôi phải luôn ngồi với anh sao?"Hạ Văn Hi ngồi xuống trên ghế sofa nhướng mày nói: "Vậy à? Lấy cho tôi cốc nước đi.""..."Anh ta là sếp, được rồi, tôi sẽ thỏa hiệp.Hạ Văn Hi nhờ người đưa tôi đi làm thủ tục vào công ty, xong xuôi, tôi chủ động chào hỏi vài nhân viên nữ nhìn lén tôi.Có lẽ tôi trông dễ gần nên họ liền đến bắt chuyện.Sau một vài câu làm quen ngắn ngủi, họ vội hỏi: "Lâm trợ lý, tại sao cô có thể đến gần sếp Hạ thế?""À, đúng vậy, trông cô và anh ấy rất thân thiết...""Cô là..."Tôi tỏ vẻ không hay biết: "Không thân lắm mà..."Thật ra đó là khoảng cách thường ngày, tôi cũng không tỏ ra thân quen chút nào.Một nữ nhân viên khó hiểu: "Sếp Hạ không phải là không gần nữ sắc sao? Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy nói chuyện với nhân viên nữ, ngoại trừ việc báo cáo công việc."Tôi sững sờ hai giây rồi cười lớn: "Điều này thật vớ vẩn nhỉ?"Nữ nhân viên có vẻ nghiêm túc: "Chính sếp Hạ đấy."Tôi lập tức ngừng cười: "Hả thật sao?"Rất nhanh, tôi đã phát hiện, hình như có nhân viên muốn dựa vào tôi để thân cận với anh ta, nên tôi quyết định bịa đặt luôn để tránh phiền phức.À, tôi không còn cách nào khác nữa."À, tôi vừa mới tỉnh táo lại, hình như quả thực có chuyện như vậy."Bọn họ càng tò mò: "Vậy tại sao cô lại..."Tôi nghiêm túc nói: “Có lẽ bởi vì tôi là chị họ hàng xa.”Lời vừa thốt ra, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt giống nhau.Chẳng trách đột nhiên anh ta tuyển một nữ trợ lý, hóa ra lại là chị họ xa.Họ nhìn tôi trìu mến hơn.
Trong phòng làm việc lớn của Hạ Văn Hi, một chiếc bàn đã được đưa vào, nó thành nơi làm việc của tôi.
Tôi có chút bất mãn: "Công ty lớn như vậy không thể sắp xếp chỗ riêng cho một mình tôi sao? Chẳng lẽ tôi phải luôn ngồi với anh sao?"
Hạ Văn Hi ngồi xuống trên ghế sofa nhướng mày nói: "Vậy à? Lấy cho tôi cốc nước đi."
"..."
Anh ta là sếp, được rồi, tôi sẽ thỏa hiệp.
Hạ Văn Hi nhờ người đưa tôi đi làm thủ tục vào công ty, xong xuôi, tôi chủ động chào hỏi vài nhân viên nữ nhìn lén tôi.
Có lẽ tôi trông dễ gần nên họ liền đến bắt chuyện.
Sau một vài câu làm quen ngắn ngủi, họ vội hỏi: "Lâm trợ lý, tại sao cô có thể đến gần sếp Hạ thế?"
"À, đúng vậy, trông cô và anh ấy rất thân thiết..."
"Cô là..."
Tôi tỏ vẻ không hay biết: "Không thân lắm mà..."
Thật ra đó là khoảng cách thường ngày, tôi cũng không tỏ ra thân quen chút nào.
Một nữ nhân viên khó hiểu: "Sếp Hạ không phải là không gần nữ sắc sao? Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy nói chuyện với nhân viên nữ, ngoại trừ việc báo cáo công việc."
Tôi sững sờ hai giây rồi cười lớn: "Điều này thật vớ vẩn nhỉ?"
Nữ nhân viên có vẻ nghiêm túc: "Chính sếp Hạ đấy."
Tôi lập tức ngừng cười: "Hả thật sao?"
Rất nhanh, tôi đã phát hiện, hình như có nhân viên muốn dựa vào tôi để thân cận với anh ta, nên tôi quyết định bịa đặt luôn để tránh phiền phức.
À, tôi không còn cách nào khác nữa.
"À, tôi vừa mới tỉnh táo lại, hình như quả thực có chuyện như vậy."
Bọn họ càng tò mò: "Vậy tại sao cô lại..."
Tôi nghiêm túc nói: “Có lẽ bởi vì tôi là chị họ hàng xa.”
Lời vừa thốt ra, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt giống nhau.
Chẳng trách đột nhiên anh ta tuyển một nữ trợ lý, hóa ra lại là chị họ xa.
Họ nhìn tôi trìu mến hơn.
Không RờiTác giả: A Dĩnh/阿颖Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTrời lạnh rồi, Lâm gia chúng tôi đã phá sản. Kể từ khi nhận được tin công ty phá sản, tôi đã khoác áo vàng đi giao đồ ăn. Hơn 20 năm sống cuộc đời được nuông chiều, tôi đã biết rõ bản thân – mình chẳng có chút tham vọng vươn lên gì, giờ chỉ như bọ gạo chờ chết. Tưởng cuộc sống của mình sẽ suôn sẻ lắm nhưng giờ tôi lại cảm thấy hết sức xấu hổ. Tôi đã chật vật để tìm được công việc giao đồ ăn, nghe có vẻ dễ dàng nhưng không. Tôi đến trước một căn hộ - nơi cần giao đồ. Cánh cửa trước mặt mở ra, nhìn thấy gương mặt ngái ngủ của Hạ Văn Hi, nụ cười mà tôi đang cố nặn ra bỗng chốc vụt tắt. Bây giờ là ba rưỡi chiều. Kẻ thù không đội trời chung của tôi - thiếu gia Hạ Văn Hi vừa mới tỉnh dậy. Đồ ăn chơi trác táng, học hành kém cỏi, kỹ năng yếu kém mà không tìm cách tiến bộ. Tôi ghét thể loại người này nhất! Trong phòng làm việc lớn của Hạ Văn Hi, một chiếc bàn đã được đưa vào, nó thành nơi làm việc của tôi.Tôi có chút bất mãn: "Công ty lớn như vậy không thể sắp xếp chỗ riêng cho một mình tôi sao? Chẳng lẽ tôi phải luôn ngồi với anh sao?"Hạ Văn Hi ngồi xuống trên ghế sofa nhướng mày nói: "Vậy à? Lấy cho tôi cốc nước đi.""..."Anh ta là sếp, được rồi, tôi sẽ thỏa hiệp.Hạ Văn Hi nhờ người đưa tôi đi làm thủ tục vào công ty, xong xuôi, tôi chủ động chào hỏi vài nhân viên nữ nhìn lén tôi.Có lẽ tôi trông dễ gần nên họ liền đến bắt chuyện.Sau một vài câu làm quen ngắn ngủi, họ vội hỏi: "Lâm trợ lý, tại sao cô có thể đến gần sếp Hạ thế?""À, đúng vậy, trông cô và anh ấy rất thân thiết...""Cô là..."Tôi tỏ vẻ không hay biết: "Không thân lắm mà..."Thật ra đó là khoảng cách thường ngày, tôi cũng không tỏ ra thân quen chút nào.Một nữ nhân viên khó hiểu: "Sếp Hạ không phải là không gần nữ sắc sao? Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy nói chuyện với nhân viên nữ, ngoại trừ việc báo cáo công việc."Tôi sững sờ hai giây rồi cười lớn: "Điều này thật vớ vẩn nhỉ?"Nữ nhân viên có vẻ nghiêm túc: "Chính sếp Hạ đấy."Tôi lập tức ngừng cười: "Hả thật sao?"Rất nhanh, tôi đã phát hiện, hình như có nhân viên muốn dựa vào tôi để thân cận với anh ta, nên tôi quyết định bịa đặt luôn để tránh phiền phức.À, tôi không còn cách nào khác nữa."À, tôi vừa mới tỉnh táo lại, hình như quả thực có chuyện như vậy."Bọn họ càng tò mò: "Vậy tại sao cô lại..."Tôi nghiêm túc nói: “Có lẽ bởi vì tôi là chị họ hàng xa.”Lời vừa thốt ra, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt giống nhau.Chẳng trách đột nhiên anh ta tuyển một nữ trợ lý, hóa ra lại là chị họ xa.Họ nhìn tôi trìu mến hơn.