Tác giả:

“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…

Chương 568: Cách tra tấn người

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… khácVừa rồi Hứa Hạo Nhiên chỉ lái vớitốc độ sáu mươi bảy mươi.Nếu như đi với tốc độ cao thì trời ơi,không biết cảm giác lúc đó sẽ nhưthế nào?Lúc này, Ngô Đức Khải khôngngừng lắc đầu, toàn thân run rẩy.Khi Hứa Hạo Nhiên đang nói chuyệnđiện thoại với Lý Phong, cậu ta cốtình bật loa ngoài.Vì vậy, Ngô Đức Khải cũng nghethấy giọng nói của Lý Phong.Lúc Hứa Hạo Nhiên cúp máy.Cậu ta cười hi hi nhìn Ngô Đức Khải.“Lời của anh rể tôi chắc anh cũngnghe thấy rồi đúng không?”“Không cần tôi phải nhắc lại đâunhỉ?”Hứa Hạo Nhiên ghé sát mặt tới,cười nham hiểm.“Thật ra anh có thể không nói”.“Nếu như anh không nói, tôi sẽ choanh cảm nhận một chút, phóng nhưbay trên đường cao tốc là cảm giácnhư thế nào?”Ngô Đức Khải run lên vì sợ hãi.Dòng nước màu vàng đục lại chảyra khiến Hứa Hạo Nhiên bất giácnhíu mày.“Tôi nói này, anh có thể văn minhchút được không?”“Nếu như anh cứ thế này, tôi sẽđưa anh lên đường cao tốc thậtđấy!”Lời đe dọa của Hứa Hạo Nhiên rấtcó tác dụng.Ngô Đức Khải lập tức dừng chảynước đái.Hắn run rẩy nói ra tất cả nhữngthông tin mà hắn biết.Hứa Hạo Nhiên không nhanh nhạybằng Trịnh Tiểu Thụ.Trong lúc Ngô Đức Khải đang nói,Trịnh Tiểu Thụ sử dụng điện thoạighi âm lại mọi thứ.Sau nghi nghe xong, Trịnh Tiểu Thụlắc đầu, nói với Hứa Hạo Nhiên.“Tôi nghĩ rằng anh ta nhất định vẫnchưa nói hết đâu”.Hứa Hạo Nhiên càng lúc càng tiếnmặt sát lại gần: “Hi hi hi”.“Cậu Ngô à, con người anh khôngđược thành thật lắm nhỉ”.Ngô Đức Khải khóc không ra nướcmắt.“Tôi thật sự chỉ biết những chuyệnnày thôi”.“Còn lại các cậu trực tiếp đến vănphòng của Trương Gia Lương kiểmtra là được rồi”.“Trong máy tính của ông ta, cóthông tin liên lạc của tất cả các nhàcung cấp của nhà họ Tiền”.Hứa Hạo Nhiên và Trịnh Tiểu Thụnhìn nhau.Thấy Trịnh Tiểu Thụ gật đầu, HứaHạo Nhiên mỉm cười đưa tay ra, vỗnhẹ vào khuôn mặt đang tái nhợt vìsợ hãi của Ngô Đức Khải.“Này, thật ra tôi vẫn hi vọng anhnói dối tôi đấy”.“Nếu như anh nói dối, vậy tôi có thểtiếp tục lái xe đến Thiên Môn rồi”.“Oa, tốc độ trên làn đường cao tốccó thể đạt tới một trăm tám mươikm trên giờ đó!”Ngô Đức Khải tái mét mặt vì sợ hãi,không ngừng nói: “Tôi không có lừacậu, những gì tôi nói đều là thật!”Sau đó, Hứa Hạo Nhiên và TrịnhTiểu Thụ ném Ngô Đức Khải sangbên vệ đường.Hai người nhanh chóng lái xe rời đi.Trịnh Tiểu Thụ lúc này đột nhiênnghĩ ra gì đó, hỏi Hứa Hạo Nhiên.“À, đúng rồi, hình như chúng ta vẫnchưa đưa quần áo cho anh ta”.“Hi hi, anh rể tôi nói rồi, người ta làcậu chủ Ngô, trong nhà không có gìngoài tiền, chẳng lẽ còn cần loạiquần áo này sao?”Hứa Hạo Nhiên nhìn vào kính chiếuhậu, thấy cơ thể trần như nhộngcủa Ngô Đức Khải, nụ cười trên mặtcàng lúc càng xấu xa.Trịnh Tiểu Thụ ngồi ở ghế phụ độtnhiên phát hiện, đi theo Lý Phongdường như là một chuyện rất thú vị!.......Sáng sớm hôm sau, tòa nhà của tậpđoàn Tiền Thị.“Chào chủ tịch!”“Chào chủ tịch!”“Chào chủ tịch!”Tiền Phủ Cương xuống xe, vừa điđược vài bước, vài nhân viên đứngtừ xa cung kính cúi chào ông ta.Tiền Phủ Cương hơi ngẩng đầu lên,sải bước về phía trước.Ông ta rất hưởng thụ cảm giácđược chú ý và kính trọng này.Ông ta vốn dĩ chỉ là một người cóthân phận nhỏ trong nhà họ Sở.Bởi vì chị gái của ông ta kết hôn vớicậu tư nhà họ Sở.Vì vậy ông ta mới có thể một bướclên trời như vậy.Trong những năm qua, ông ta đãcống nộp toàn bộ số tiền hàngtháng kiếm được bằng nhiều cáchbẩn thỉu khác nhau cho nhà họ Sở.Chính vì như vậy ông ta mới có thểthuận lợi tác oai tác quái ở thủ đô.Chỉ cần có nhà họ Sở chống lưngcho thì dù là ở đất thủ đô ngọa hổtàng long này, ông ta vẫn có thể hômưa gọi gió!Tiền Phủ Cương ngẩng cao đầu,bước vào thang máy dành riêng chochủ tịch.Khi cửa thang máy sắp đóng lại.Đột nhiên có một tiếng bước chânrất nhanh truyền tới.Ngay sau đó, một bàn tay nhanhchóng thò vào giữa cửa thang máyđang chuẩn bị đóng lại.Cửa thang máy trực tiếp kẹp chặtbàn tay vừa mới xuất hiện này.Tuy nhiên, chủ nhân của bàn taynày sau khi bị thang máy kẹp chặt.Lại không phát ra tiếng kêu gàothảm thiết nào.Chờ cửa thang máy tự động mở lại.Tiền Phủ Cương ngạc nhiên.Ông ta nhìn thấy khuôn mặt TrươngGia Lương đã hoàn toàn biến dạngvì đau.Có câu tay đứt ruột xót, khoảnhkhắc cửa thang máy kẹp chặt ngóntay ông ta, không cách nào có thểdiễn tả nỗi đau này bằng lời được.Tuy nhiên, dù đau đến thế nào.Trương Gia Lương cũng không hétlên được bất kỳ âm thanh nào.Hôm qua ông ta đã đến bệnh việnkiểm tra.Điều khiến ông ta kinh hãi là ngaycả các thiết bị công nghệ cao cũngkhông phát hiện được nguyên nhânông ta bị mất giọng?Vốn dĩ hôm nay ông ta lại phải tớibệnh viện để khám.Tuy nhiên, bây giờ đã xảy ra mộtchuyện vô cùng lớn.Ông ta phải kịp thời báo tin tức nàycho Tiền Phủ Cương.Nếu không thì cả tập đoàn bọn họsẽ xong đời!Trương Gia Lương vội vàng xôngvào thang máy.Bởi vì ông ta không thể nói được.Ông ta chỉ có thể lấy điện thoại diđộng ra, đưa cho Tiền Phủ Cươngxem đoạn văn bản đã được gõ xongtừ trước.Lúc đầu Tiền Phủ Cương cảm thấyhơi khó hiểu.Nhưng khi ông ta nhìn thấy nộidung trong điện thoại, lông màyông ta giật giật, tóc dựng ngượclên, ông ta tức giận hét lớn!“Khốn kiếp!”Tiền Phủ Cương đá mạnh vào bụngTrương Gia Lương khiến ông ta bayngược ra ngoài.Trương Gia Lương trượt hơn mườimét trên sàn đá cẩm thạch nhẵnbóng trước khi va vào tường, rồisau đó mới dừng lại.Tiền Phủ Cương tức giận bước rakhỏi thang máy.Lúc này, vẻ mặt ông ta giống nhưmuốn giết người!Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằmvào Trương Gia Lương.Ánh mắt như muốn ăn thịt người.“Hai tên phế vật vô dụng!”“Có mỗi chuyện nhỏ như vậy cũnglàm không xong, ngược lại còn bịngười ta đâm cho một nhát!”Lúc này, Tiền Thiều Phong tình cờbước từ ngoài sảnh vào cùng vớimột nữ thư ký gợi cảm yểu điệu.Ngay khi nhìn thấy sắc mặt của TiềnPhủ Cương, anh ta vội vàng đẩy thưký sang một bên.Sau đó nhanh chóng chạy đến trướcmặt Tiền Phủ Cương.“Bố, xảy ra chuyện gì vậy?”“Em họ con bị những kẻ đến từ nơikhác kia uy hiếp!”“Nó đã khai ra tất cả thông tin vềcác nguồn cung cấp nguyên liệu củachúng ta ra rồi!”Khi nghe xong chuyện này, TiềnThiều Phong liền bật cười: “Chuyệnnhỏ ấy mà, bố đừng tức giận”.“Những kênh phân phối và nhàcung cấp đó đã hợp tác với tậpđoàn chúng ta một thời gian dàirồi”.“Bọn chúng đã bị phụ thuộc vàochúng ta rồi”.“Rời xa tập đoàn chúng ta, đámngười đó còn có thể kiếm tiền ở đâuđược chứ?”“Toàn bộ khu vực thủ đô và cácvùng lân cận, ngoại trừ nhà họ Tiềnchúng ta, ai có thể tiêu thụ sảnlượng lớn như vậy được?”Lời của Tiền Thiều Phong, Tiền PhủCương đương nhiên hiểu rõ.Tiền Phủ Cương hiểu rất rõ cáckênh phân phối và nhà cung cấpthực phẩm này căn bản không thểtách rời khỏi tập đoàn bọn họ được.Chỉ là đám người Lý Phong làm nhưvậy đồng nghĩa với việc trèo lên đầuông ta ngồi.Cục tức này, Tiền Phủ Cương làmsao có thể nuốt trôi được?

khác

Vừa rồi Hứa Hạo Nhiên chỉ lái với

tốc độ sáu mươi bảy mươi.

Nếu như đi với tốc độ cao thì trời ơi,

không biết cảm giác lúc đó sẽ như

thế nào?

Lúc này, Ngô Đức Khải không

ngừng lắc đầu, toàn thân run rẩy.

Khi Hứa Hạo Nhiên đang nói chuyện

điện thoại với Lý Phong, cậu ta cố

tình bật loa ngoài.

Vì vậy, Ngô Đức Khải cũng nghe

thấy giọng nói của Lý Phong.

Lúc Hứa Hạo Nhiên cúp máy.

Cậu ta cười hi hi nhìn Ngô Đức Khải.

“Lời của anh rể tôi chắc anh cũng

nghe thấy rồi đúng không?”

“Không cần tôi phải nhắc lại đâu

nhỉ?”

Hứa Hạo Nhiên ghé sát mặt tới,

cười nham hiểm.

“Thật ra anh có thể không nói”.

“Nếu như anh không nói, tôi sẽ cho

anh cảm nhận một chút, phóng như

bay trên đường cao tốc là cảm giác

như thế nào?”

Ngô Đức Khải run lên vì sợ hãi.

Dòng nước màu vàng đục lại chảy

ra khiến Hứa Hạo Nhiên bất giác

nhíu mày.

“Tôi nói này, anh có thể văn minh

chút được không?”

“Nếu như anh cứ thế này, tôi sẽ

đưa anh lên đường cao tốc thật

đấy!”

Lời đe dọa của Hứa Hạo Nhiên rất

có tác dụng.

Ngô Đức Khải lập tức dừng chảy

nước đái.

Hắn run rẩy nói ra tất cả những

thông tin mà hắn biết.

Hứa Hạo Nhiên không nhanh nhạy

bằng Trịnh Tiểu Thụ.

Trong lúc Ngô Đức Khải đang nói,

Trịnh Tiểu Thụ sử dụng điện thoại

ghi âm lại mọi thứ.

Sau nghi nghe xong, Trịnh Tiểu Thụ

lắc đầu, nói với Hứa Hạo Nhiên.

“Tôi nghĩ rằng anh ta nhất định vẫn

chưa nói hết đâu”.

Hứa Hạo Nhiên càng lúc càng tiến

mặt sát lại gần: “Hi hi hi”.

“Cậu Ngô à, con người anh không

được thành thật lắm nhỉ”.

Ngô Đức Khải khóc không ra nước

mắt.

“Tôi thật sự chỉ biết những chuyện

này thôi”.

“Còn lại các cậu trực tiếp đến văn

phòng của Trương Gia Lương kiểm

tra là được rồi”.

“Trong máy tính của ông ta, có

thông tin liên lạc của tất cả các nhà

cung cấp của nhà họ Tiền”.

Hứa Hạo Nhiên và Trịnh Tiểu Thụ

nhìn nhau.

Thấy Trịnh Tiểu Thụ gật đầu, Hứa

Hạo Nhiên mỉm cười đưa tay ra, vỗ

nhẹ vào khuôn mặt đang tái nhợt vì

sợ hãi của Ngô Đức Khải.

“Này, thật ra tôi vẫn hi vọng anh

nói dối tôi đấy”.

“Nếu như anh nói dối, vậy tôi có thể

tiếp tục lái xe đến Thiên Môn rồi”.

“Oa, tốc độ trên làn đường cao tốc

có thể đạt tới một trăm tám mươi

km trên giờ đó!”

Ngô Đức Khải tái mét mặt vì sợ hãi,

không ngừng nói: “Tôi không có lừa

cậu, những gì tôi nói đều là thật!”

Sau đó, Hứa Hạo Nhiên và Trịnh

Tiểu Thụ ném Ngô Đức Khải sang

bên vệ đường.

Hai người nhanh chóng lái xe rời đi.

Trịnh Tiểu Thụ lúc này đột nhiên

nghĩ ra gì đó, hỏi Hứa Hạo Nhiên.

“À, đúng rồi, hình như chúng ta vẫn

chưa đưa quần áo cho anh ta”.

“Hi hi, anh rể tôi nói rồi, người ta là

cậu chủ Ngô, trong nhà không có gì

ngoài tiền, chẳng lẽ còn cần loại

quần áo này sao?”

Hứa Hạo Nhiên nhìn vào kính chiếu

hậu, thấy cơ thể trần như nhộng

của Ngô Đức Khải, nụ cười trên mặt

càng lúc càng xấu xa.

Trịnh Tiểu Thụ ngồi ở ghế phụ đột

nhiên phát hiện, đi theo Lý Phong

dường như là một chuyện rất thú vị!

.......

Sáng sớm hôm sau, tòa nhà của tập

đoàn Tiền Thị.

“Chào chủ tịch!”

“Chào chủ tịch!”

“Chào chủ tịch!”

Tiền Phủ Cương xuống xe, vừa đi

được vài bước, vài nhân viên đứng

từ xa cung kính cúi chào ông ta.

Tiền Phủ Cương hơi ngẩng đầu lên,

sải bước về phía trước.

Ông ta rất hưởng thụ cảm giác

được chú ý và kính trọng này.

Ông ta vốn dĩ chỉ là một người có

thân phận nhỏ trong nhà họ Sở.

Bởi vì chị gái của ông ta kết hôn với

cậu tư nhà họ Sở.

Vì vậy ông ta mới có thể một bước

lên trời như vậy.

Trong những năm qua, ông ta đã

cống nộp toàn bộ số tiền hàng

tháng kiếm được bằng nhiều cách

bẩn thỉu khác nhau cho nhà họ Sở.

Chính vì như vậy ông ta mới có thể

thuận lợi tác oai tác quái ở thủ đô.

Chỉ cần có nhà họ Sở chống lưng

cho thì dù là ở đất thủ đô ngọa hổ

tàng long này, ông ta vẫn có thể hô

mưa gọi gió!

Tiền Phủ Cương ngẩng cao đầu,

bước vào thang máy dành riêng cho

chủ tịch.

Khi cửa thang máy sắp đóng lại.

Đột nhiên có một tiếng bước chân

rất nhanh truyền tới.

Ngay sau đó, một bàn tay nhanh

chóng thò vào giữa cửa thang máy

đang chuẩn bị đóng lại.

Cửa thang máy trực tiếp kẹp chặt

bàn tay vừa mới xuất hiện này.

Tuy nhiên, chủ nhân của bàn tay

này sau khi bị thang máy kẹp chặt.

Lại không phát ra tiếng kêu gào

thảm thiết nào.

Chờ cửa thang máy tự động mở lại.

Tiền Phủ Cương ngạc nhiên.

Ông ta nhìn thấy khuôn mặt Trương

Gia Lương đã hoàn toàn biến dạng

vì đau.

Có câu tay đứt ruột xót, khoảnh

khắc cửa thang máy kẹp chặt ngón

tay ông ta, không cách nào có thể

diễn tả nỗi đau này bằng lời được.

Tuy nhiên, dù đau đến thế nào.

Trương Gia Lương cũng không hét

lên được bất kỳ âm thanh nào.

Hôm qua ông ta đã đến bệnh viện

kiểm tra.

Điều khiến ông ta kinh hãi là ngay

cả các thiết bị công nghệ cao cũng

không phát hiện được nguyên nhân

ông ta bị mất giọng?

Vốn dĩ hôm nay ông ta lại phải tới

bệnh viện để khám.

Tuy nhiên, bây giờ đã xảy ra một

chuyện vô cùng lớn.

Ông ta phải kịp thời báo tin tức này

cho Tiền Phủ Cương.

Nếu không thì cả tập đoàn bọn họ

sẽ xong đời!

Trương Gia Lương vội vàng xông

vào thang máy.

Bởi vì ông ta không thể nói được.

Ông ta chỉ có thể lấy điện thoại di

động ra, đưa cho Tiền Phủ Cương

xem đoạn văn bản đã được gõ xong

từ trước.

Lúc đầu Tiền Phủ Cương cảm thấy

hơi khó hiểu.

Nhưng khi ông ta nhìn thấy nội

dung trong điện thoại, lông mày

ông ta giật giật, tóc dựng ngược

lên, ông ta tức giận hét lớn!

“Khốn kiếp!”

Tiền Phủ Cương đá mạnh vào bụng

Trương Gia Lương khiến ông ta bay

ngược ra ngoài.

Trương Gia Lương trượt hơn mười

mét trên sàn đá cẩm thạch nhẵn

bóng trước khi va vào tường, rồi

sau đó mới dừng lại.

Tiền Phủ Cương tức giận bước ra

khỏi thang máy.

Lúc này, vẻ mặt ông ta giống như

muốn giết người!

Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm

vào Trương Gia Lương.

Ánh mắt như muốn ăn thịt người.

“Hai tên phế vật vô dụng!”

“Có mỗi chuyện nhỏ như vậy cũng

làm không xong, ngược lại còn bị

người ta đâm cho một nhát!”

Lúc này, Tiền Thiều Phong tình cờ

bước từ ngoài sảnh vào cùng với

một nữ thư ký gợi cảm yểu điệu.

Ngay khi nhìn thấy sắc mặt của Tiền

Phủ Cương, anh ta vội vàng đẩy thư

ký sang một bên.

Sau đó nhanh chóng chạy đến trước

mặt Tiền Phủ Cương.

“Bố, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Em họ con bị những kẻ đến từ nơi

khác kia uy hiếp!”

“Nó đã khai ra tất cả thông tin về

các nguồn cung cấp nguyên liệu của

chúng ta ra rồi!”

Khi nghe xong chuyện này, Tiền

Thiều Phong liền bật cười: “Chuyện

nhỏ ấy mà, bố đừng tức giận”.

“Những kênh phân phối và nhà

cung cấp đó đã hợp tác với tập

đoàn chúng ta một thời gian dài

rồi”.

“Bọn chúng đã bị phụ thuộc vào

chúng ta rồi”.

“Rời xa tập đoàn chúng ta, đám

người đó còn có thể kiếm tiền ở đâu

được chứ?”

“Toàn bộ khu vực thủ đô và các

vùng lân cận, ngoại trừ nhà họ Tiền

chúng ta, ai có thể tiêu thụ sản

lượng lớn như vậy được?”

Lời của Tiền Thiều Phong, Tiền Phủ

Cương đương nhiên hiểu rõ.

Tiền Phủ Cương hiểu rất rõ các

kênh phân phối và nhà cung cấp

thực phẩm này căn bản không thể

tách rời khỏi tập đoàn bọn họ được.

Chỉ là đám người Lý Phong làm như

vậy đồng nghĩa với việc trèo lên đầu

ông ta ngồi.

Cục tức này, Tiền Phủ Cương làm

sao có thể nuốt trôi được?

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… khácVừa rồi Hứa Hạo Nhiên chỉ lái vớitốc độ sáu mươi bảy mươi.Nếu như đi với tốc độ cao thì trời ơi,không biết cảm giác lúc đó sẽ nhưthế nào?Lúc này, Ngô Đức Khải khôngngừng lắc đầu, toàn thân run rẩy.Khi Hứa Hạo Nhiên đang nói chuyệnđiện thoại với Lý Phong, cậu ta cốtình bật loa ngoài.Vì vậy, Ngô Đức Khải cũng nghethấy giọng nói của Lý Phong.Lúc Hứa Hạo Nhiên cúp máy.Cậu ta cười hi hi nhìn Ngô Đức Khải.“Lời của anh rể tôi chắc anh cũngnghe thấy rồi đúng không?”“Không cần tôi phải nhắc lại đâunhỉ?”Hứa Hạo Nhiên ghé sát mặt tới,cười nham hiểm.“Thật ra anh có thể không nói”.“Nếu như anh không nói, tôi sẽ choanh cảm nhận một chút, phóng nhưbay trên đường cao tốc là cảm giácnhư thế nào?”Ngô Đức Khải run lên vì sợ hãi.Dòng nước màu vàng đục lại chảyra khiến Hứa Hạo Nhiên bất giácnhíu mày.“Tôi nói này, anh có thể văn minhchút được không?”“Nếu như anh cứ thế này, tôi sẽđưa anh lên đường cao tốc thậtđấy!”Lời đe dọa của Hứa Hạo Nhiên rấtcó tác dụng.Ngô Đức Khải lập tức dừng chảynước đái.Hắn run rẩy nói ra tất cả nhữngthông tin mà hắn biết.Hứa Hạo Nhiên không nhanh nhạybằng Trịnh Tiểu Thụ.Trong lúc Ngô Đức Khải đang nói,Trịnh Tiểu Thụ sử dụng điện thoạighi âm lại mọi thứ.Sau nghi nghe xong, Trịnh Tiểu Thụlắc đầu, nói với Hứa Hạo Nhiên.“Tôi nghĩ rằng anh ta nhất định vẫnchưa nói hết đâu”.Hứa Hạo Nhiên càng lúc càng tiếnmặt sát lại gần: “Hi hi hi”.“Cậu Ngô à, con người anh khôngđược thành thật lắm nhỉ”.Ngô Đức Khải khóc không ra nướcmắt.“Tôi thật sự chỉ biết những chuyệnnày thôi”.“Còn lại các cậu trực tiếp đến vănphòng của Trương Gia Lương kiểmtra là được rồi”.“Trong máy tính của ông ta, cóthông tin liên lạc của tất cả các nhàcung cấp của nhà họ Tiền”.Hứa Hạo Nhiên và Trịnh Tiểu Thụnhìn nhau.Thấy Trịnh Tiểu Thụ gật đầu, HứaHạo Nhiên mỉm cười đưa tay ra, vỗnhẹ vào khuôn mặt đang tái nhợt vìsợ hãi của Ngô Đức Khải.“Này, thật ra tôi vẫn hi vọng anhnói dối tôi đấy”.“Nếu như anh nói dối, vậy tôi có thểtiếp tục lái xe đến Thiên Môn rồi”.“Oa, tốc độ trên làn đường cao tốccó thể đạt tới một trăm tám mươikm trên giờ đó!”Ngô Đức Khải tái mét mặt vì sợ hãi,không ngừng nói: “Tôi không có lừacậu, những gì tôi nói đều là thật!”Sau đó, Hứa Hạo Nhiên và TrịnhTiểu Thụ ném Ngô Đức Khải sangbên vệ đường.Hai người nhanh chóng lái xe rời đi.Trịnh Tiểu Thụ lúc này đột nhiênnghĩ ra gì đó, hỏi Hứa Hạo Nhiên.“À, đúng rồi, hình như chúng ta vẫnchưa đưa quần áo cho anh ta”.“Hi hi, anh rể tôi nói rồi, người ta làcậu chủ Ngô, trong nhà không có gìngoài tiền, chẳng lẽ còn cần loạiquần áo này sao?”Hứa Hạo Nhiên nhìn vào kính chiếuhậu, thấy cơ thể trần như nhộngcủa Ngô Đức Khải, nụ cười trên mặtcàng lúc càng xấu xa.Trịnh Tiểu Thụ ngồi ở ghế phụ độtnhiên phát hiện, đi theo Lý Phongdường như là một chuyện rất thú vị!.......Sáng sớm hôm sau, tòa nhà của tậpđoàn Tiền Thị.“Chào chủ tịch!”“Chào chủ tịch!”“Chào chủ tịch!”Tiền Phủ Cương xuống xe, vừa điđược vài bước, vài nhân viên đứngtừ xa cung kính cúi chào ông ta.Tiền Phủ Cương hơi ngẩng đầu lên,sải bước về phía trước.Ông ta rất hưởng thụ cảm giácđược chú ý và kính trọng này.Ông ta vốn dĩ chỉ là một người cóthân phận nhỏ trong nhà họ Sở.Bởi vì chị gái của ông ta kết hôn vớicậu tư nhà họ Sở.Vì vậy ông ta mới có thể một bướclên trời như vậy.Trong những năm qua, ông ta đãcống nộp toàn bộ số tiền hàngtháng kiếm được bằng nhiều cáchbẩn thỉu khác nhau cho nhà họ Sở.Chính vì như vậy ông ta mới có thểthuận lợi tác oai tác quái ở thủ đô.Chỉ cần có nhà họ Sở chống lưngcho thì dù là ở đất thủ đô ngọa hổtàng long này, ông ta vẫn có thể hômưa gọi gió!Tiền Phủ Cương ngẩng cao đầu,bước vào thang máy dành riêng chochủ tịch.Khi cửa thang máy sắp đóng lại.Đột nhiên có một tiếng bước chânrất nhanh truyền tới.Ngay sau đó, một bàn tay nhanhchóng thò vào giữa cửa thang máyđang chuẩn bị đóng lại.Cửa thang máy trực tiếp kẹp chặtbàn tay vừa mới xuất hiện này.Tuy nhiên, chủ nhân của bàn taynày sau khi bị thang máy kẹp chặt.Lại không phát ra tiếng kêu gàothảm thiết nào.Chờ cửa thang máy tự động mở lại.Tiền Phủ Cương ngạc nhiên.Ông ta nhìn thấy khuôn mặt TrươngGia Lương đã hoàn toàn biến dạngvì đau.Có câu tay đứt ruột xót, khoảnhkhắc cửa thang máy kẹp chặt ngóntay ông ta, không cách nào có thểdiễn tả nỗi đau này bằng lời được.Tuy nhiên, dù đau đến thế nào.Trương Gia Lương cũng không hétlên được bất kỳ âm thanh nào.Hôm qua ông ta đã đến bệnh việnkiểm tra.Điều khiến ông ta kinh hãi là ngaycả các thiết bị công nghệ cao cũngkhông phát hiện được nguyên nhânông ta bị mất giọng?Vốn dĩ hôm nay ông ta lại phải tớibệnh viện để khám.Tuy nhiên, bây giờ đã xảy ra mộtchuyện vô cùng lớn.Ông ta phải kịp thời báo tin tức nàycho Tiền Phủ Cương.Nếu không thì cả tập đoàn bọn họsẽ xong đời!Trương Gia Lương vội vàng xôngvào thang máy.Bởi vì ông ta không thể nói được.Ông ta chỉ có thể lấy điện thoại diđộng ra, đưa cho Tiền Phủ Cươngxem đoạn văn bản đã được gõ xongtừ trước.Lúc đầu Tiền Phủ Cương cảm thấyhơi khó hiểu.Nhưng khi ông ta nhìn thấy nộidung trong điện thoại, lông màyông ta giật giật, tóc dựng ngượclên, ông ta tức giận hét lớn!“Khốn kiếp!”Tiền Phủ Cương đá mạnh vào bụngTrương Gia Lương khiến ông ta bayngược ra ngoài.Trương Gia Lương trượt hơn mườimét trên sàn đá cẩm thạch nhẵnbóng trước khi va vào tường, rồisau đó mới dừng lại.Tiền Phủ Cương tức giận bước rakhỏi thang máy.Lúc này, vẻ mặt ông ta giống nhưmuốn giết người!Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằmvào Trương Gia Lương.Ánh mắt như muốn ăn thịt người.“Hai tên phế vật vô dụng!”“Có mỗi chuyện nhỏ như vậy cũnglàm không xong, ngược lại còn bịngười ta đâm cho một nhát!”Lúc này, Tiền Thiều Phong tình cờbước từ ngoài sảnh vào cùng vớimột nữ thư ký gợi cảm yểu điệu.Ngay khi nhìn thấy sắc mặt của TiềnPhủ Cương, anh ta vội vàng đẩy thưký sang một bên.Sau đó nhanh chóng chạy đến trướcmặt Tiền Phủ Cương.“Bố, xảy ra chuyện gì vậy?”“Em họ con bị những kẻ đến từ nơikhác kia uy hiếp!”“Nó đã khai ra tất cả thông tin vềcác nguồn cung cấp nguyên liệu củachúng ta ra rồi!”Khi nghe xong chuyện này, TiềnThiều Phong liền bật cười: “Chuyệnnhỏ ấy mà, bố đừng tức giận”.“Những kênh phân phối và nhàcung cấp đó đã hợp tác với tậpđoàn chúng ta một thời gian dàirồi”.“Bọn chúng đã bị phụ thuộc vàochúng ta rồi”.“Rời xa tập đoàn chúng ta, đámngười đó còn có thể kiếm tiền ở đâuđược chứ?”“Toàn bộ khu vực thủ đô và cácvùng lân cận, ngoại trừ nhà họ Tiềnchúng ta, ai có thể tiêu thụ sảnlượng lớn như vậy được?”Lời của Tiền Thiều Phong, Tiền PhủCương đương nhiên hiểu rõ.Tiền Phủ Cương hiểu rất rõ cáckênh phân phối và nhà cung cấpthực phẩm này căn bản không thểtách rời khỏi tập đoàn bọn họ được.Chỉ là đám người Lý Phong làm nhưvậy đồng nghĩa với việc trèo lên đầuông ta ngồi.Cục tức này, Tiền Phủ Cương làmsao có thể nuốt trôi được?

Chương 568: Cách tra tấn người