“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…
Chương 584: Cậu Lý nhàn nhã
Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Ông ta biết rằng thực lực của LýPhong rất mạnh, một phát mà đábay được cả chiếc xe ô tô nặng cảtấn.Điều này đã hoàn toàn vượt quakhả năng của người bình thường.Tuy nhiên, những lời mà Lý Phongnói thật sự quá mức kinh ngạc.Thấy Tiết Đại Bàn đứng do dự ở đó,Lý Phong thản nhiên nói.“Cơ hội đang ở trước mắt ông”.“Nếu như bỏ lỡ, thì đó là việc củaông, không liên quan gì đến tôi đâuấy nhé”.“Đương nhiên, nếu như ông khôngcó gan đi làm chuyện này, vậy thìbỏ đi”.“Ai nói tôi không, không, không cógan đi?”Tiết Đại Bàn lấy hết dũng khí.Ông ngẩng cao đầu, lập tức bướcnhanh về phía Phương Trường Kim.Phương Trường Kim là nhân vật quatrọng nhất của bữa tiệc từ thiệnnày.Lúc này, các sếp lớn của nhữngcông ty hàng đầu đều đang vâyquanh ông ấy.Khi Tiết Đại Bàn bước tới, nhữngngười này bất giác cau mày.Một trong số họ nhìn chằm chằmvào Tiết Đại Bàn, hỏi: “Ông là ai?Tới đây làm gì vậy?”Khuôn mặt của Tiết Đại Bàn nhanhchóng thay đổi thành một nụ cườinịnh hót.Ông ta vừa gật đầu cúi chào cácsếp lớn, vừa tiến đến bên cạnhPhương Trường Kim.Tiết Đại Bàn nói với Phương TrườngKim: “Chào chủ tịch Phương”.“Tôi là Tiết Đại Bàn”.Phương Trường Kim không bày rabộ dạng ngạo mạn như những sếplớn kia.Ông ấy nở nụ cười dịu dàng nhìnTiết Đại Bàn.Ông ấy nói với Tiết Đại Bàn: “Chàocậu, có chuyện gì sao?”“Là, là....”Tiết Đại Bàn do dự một lúc.Nhìn thấy Lý Phong vẫn đang cười,ông ta liền giơ tay vỗ vào đùi củamình một cái.Ông ta hạ quyết tâm, ngẩng đầulên nhìn chằm chằm vào PhươngTrường Kim.“Chủ tịch Phương, là như vậy, tôimuốn hỏi ông vài câu”.Phương Trường Kim gật đầu: “Cậunói đi”.“Câu thứ nhất là, ban đêm khi đingủ, có phải một chân của ôngthường hay bị co giật nhẹ không?”“Chân này là chân trái”.Phương Trường Kim sững sờ tronggiây lát.Trong lòng Tiết Đại Bàn đang lolắng cực độ, chính vì vậy không đợiPhương Trường Kim trả lời, ông tatrực tiếp nói hết những điều còn lạira.Sau khi nói xong, Tiết Đại Bàn vộivàng cúi đầu với Phương TrườngKim: “Chủ tịch Phương, nếu nhưtrên người ông không có nhữngtriệu chứng mà tôi vừa nói”.“Vậy ông cứ coi như là tôi kể mộtcâu chuyện cười đi, tôi đi trướcđây”.Tiết Đại Bàn xoay người rời đi.“Đợi đã!”Nụ cười trên mặt Phương TrườngKim đã biến mất, bây giờ trông ôngấy vô cùng nghiêm túc.Những nhà kinh doanh tài ba nhưPhương Trường Kim một khi trở nênnghiêm túc, trên người sẽ tỏa ramột luồng khí tức vô cùng mạnhmẽ.Tiết Đại Bàn đứng trước mặtPhương Trường Kim bắt đầu runrẩy.Toang rồi, toang rồi, toang rồi.Chết chắc rồi.Tiết Đại Bàn cúi đầu, rụt cổ lại,không dám nhìn thẳng vào PhươngTrường Kim.Lúc này, Phương Trường Kim hỏiTiết Đại Bàn với giọng điệu hơi lolắng: “Làm thế nào mà cậu biếtnhững điều mà cậu vừa nói?Mỗi một triệu chứng mà Tiết ĐạiBàn nói, đều xảy ra trên người ôngấy.Thậm chí tình trạng vẫn tiếp tục kéodài như vậy cho đến bây giờ, hơnnữa còn càng ngàng càng nặnghơn.Phương Trường Kim có thể nhìn raTiết Đại Bàn cho là một doanh nhânbình thường.Những lời này nhất định không phảido ông ta nói.Tiết Đại Bàn thấy Phương TrườngKim không tức giận, lúc này mới từtừ ngẩng đầu lên.Ông ta nhìn thấy trong ánh mắt dòhỏi của Phương Trường Sinh hiệnlên vẻ mong chờ.Cho đến lúc này, Tiết Đại Bàn mớiphản ứng lại, ông ta vội vàng nói:“Là đại ca của tôi”.“Là đại ca của tôi nói cho tôi biết!”“Vừa nãy anh ấy chỉ liếc nhìn ông ởphía xa mà anh ấy đã đoán ra đượcrồi”.Hai mắt Phương Trường Kim sánglên.Ông ấy nhìn theo hướng ánh mắtcủa Tiết Đại Bàn, nhìn về phía LýPhong.Ngay sau đó, Phương Trường Kimtự mình bước đến chỗ Lý Phong.“Chào cậu, tôi là Phương TrườngKim”.“Tôi muốn hỏi, vì sao cậu lại biếtnhững chuyện đó vậy?”“Ở đây nói chuyện không tiện,chúng ta tìm một nơi yên tĩnh hơncó được không?”“Được!”Nói xong, Lý Phong và PhươngTrường Kim lập tức đi về phía mộtcăn phòng riêng bên cạnh sảnh tiệc.Tiết Đại Bàn vội vàng đi theo sau LýPhong.Khi vào phòng riêng, hai người ngồixuống.Lý Phong nói với Phương TrườngKim: “Đưa tay của ông đây”.Trên người có Lý Phong có một loạikhí chất rất toàn vẹn.Khi Phương Trường Kim ngồi đốidiện với Lý Phong, ông ấy thậm chícòn sinh ra một loại ảo giác.Dường như người ông ấy đang đốimặt không phải là một hậu bối.Mà là một nhân vật lớn đứng sừngsững trên đỉnh núi.Ông ấy chỉ có thể ngước nhìn.Lúc ông ấy vẫn còn là người đanghọc việc, khi nhìn các vị sếp tai tomặt lớn mới nảy sinh loại cảm giácnày.Nhưng từ khi công việc kinh doanhcủa ông ấy đi vào đúng quỹ đạo,ông ấy không còn cảm thấy như vậynữa.Mà bây giờ nhìn Lý Phong, cảm giácđó có thể nói là còn mạnh mẽ hơncả khi ông ấy còn trẻ.Ông ấy tràn đầy tò mò về Lý Phong,vừa tò mò nhưng trong lòng cũngdấy lên một nỗi sợ hãi.Mỗi một câu mà Lý Phong nói mặcdù nghe có vẻ đơn giản.Nhưng nó khiến cho người kháckhông thể nào từ chối được.Phương Trường Kim lập tức đưa tayvề phía Lý Phong.Lý Phong duỗi hai ngón tay, nhẹnhàng đặt lên mạch của PhươngTrường Kim.Lý Phong không nói gì.Trái tim của Phương Trường Kimcàng lúc càng thắt chặt.Sau đó, nghe thấy Lý Phong nói.“Tình trạng của ông khá đặc biệt”.“Ngay cả khi ông đến bất kỳ cơ sở ytế với các thiết bị tiên tiến nhất”.“Bọn họ đều không có cách chuẩnđoán được bệnh tình của ông”.“Bởi vì thể chất của ông rất tốt, trẻhơn tuổi thật tầm mười tuổi”.“Việc này có liên quan đến việc ôngđang tập luyện Bái Quái Cửu CungBộ”.Lúc này, Phương Trường Kim háhốc mồm miệng!Ngạc nhiên!Người đàn ông trẻ tuổi trước mặtnày lại còn biết rõ cả loại võ côngmà ông ấy đang tập luyện!“’Bát Quái Cửu Cung Bộ’ và ‘sáumươi tư Bát’ bổ sung cho nhau”.“Mỗi ngày ông đều đến công viên,bề ngoài là luyện thái cực quyền”.“Nhưng thực tế, việc thực sự giúpông có một sức khỏe tốt đó chính làvận nội lực từ bên trong”.Phương Trường Kim liên tục gậtđầu.Bây giờ ông ấy đang ngạc nhiênđến mức không thể nói lên lời nữa.Ông ấy nhìn chằm chằm vào LýPhong, mong đợi những câu nóitiếp theo của Lý Phong.“Bát Quái Cửu Cung Bộ cũng đượccoi là một cách sơ sấp để dưỡngsinh”.Lý Phong vừa nói xong câu này,khuôn mặt Phương Trường Kim lộra vẻ khó tin.“Cách sơ cấp để dưỡng sinh?”“Anh chàng này, theo như lời cậunói, còn có rất nhiều các cấp bậccao hơn Bát Quái Cửu Cung Bộ?”“Đúng vậy”.Lý Phong trực tiếp gật đầu.“Có thì có, tuy nhiên không phù hợpvới ông”.“Ông có thể tập luyện cách sơ cấpdưỡng sinh này trong suốt baonhiêu năm như vậy”.“Cho thấy ông là một người rất kiêntrì, nhưng đáng tiếc là ông đã phạmsai lầm rồi”.Ánh mắt Phương Trường Kim chìmxuống.“Sai ở chỗ nào vậy?”“Suy cho cùng, Bát Quái Cửu CungBộ chú trọng sáu mươi tư bát quáiẩn giấu bí mật của đất trời”.“Mặc dù hai thứ này bổ sung chonhau, nhưng nếu như luyện khôngđúng cách, cộng thêm việc khôngcó sự hỗ trợ phù hợp”.“Giống như một người không cótay, đang không ngừng chạy bằnghai chân trên mặt đất vậy”.“Mặc dù có thể chạy rất nhanh,nhưng nếu không có đôi tay để giữthăng bằng, rồi một ngày nào đóngười đó nhất định sẽ bị ngã”.“Và một khi đã ngã xuống thì khôngthể nào đứng dậy được nữa”.Phương Trường Kim nheo mắt: “Ýcủa cậu là tôi luyện sai thái cựcquyền rồi?”
Ông ta biết rằng thực lực của Lý
Phong rất mạnh, một phát mà đá
bay được cả chiếc xe ô tô nặng cả
tấn.
Điều này đã hoàn toàn vượt qua
khả năng của người bình thường.
Tuy nhiên, những lời mà Lý Phong
nói thật sự quá mức kinh ngạc.
Thấy Tiết Đại Bàn đứng do dự ở đó,
Lý Phong thản nhiên nói.
“Cơ hội đang ở trước mắt ông”.
“Nếu như bỏ lỡ, thì đó là việc của
ông, không liên quan gì đến tôi đâu
ấy nhé”.
“Đương nhiên, nếu như ông không
có gan đi làm chuyện này, vậy thì
bỏ đi”.
“Ai nói tôi không, không, không có
gan đi?”
Tiết Đại Bàn lấy hết dũng khí.
Ông ngẩng cao đầu, lập tức bước
nhanh về phía Phương Trường Kim.
Phương Trường Kim là nhân vật qua
trọng nhất của bữa tiệc từ thiện
này.
Lúc này, các sếp lớn của những
công ty hàng đầu đều đang vây
quanh ông ấy.
Khi Tiết Đại Bàn bước tới, những
người này bất giác cau mày.
Một trong số họ nhìn chằm chằm
vào Tiết Đại Bàn, hỏi: “Ông là ai?
Tới đây làm gì vậy?”
Khuôn mặt của Tiết Đại Bàn nhanh
chóng thay đổi thành một nụ cười
nịnh hót.
Ông ta vừa gật đầu cúi chào các
sếp lớn, vừa tiến đến bên cạnh
Phương Trường Kim.
Tiết Đại Bàn nói với Phương Trường
Kim: “Chào chủ tịch Phương”.
“Tôi là Tiết Đại Bàn”.
Phương Trường Kim không bày ra
bộ dạng ngạo mạn như những sếp
lớn kia.
Ông ấy nở nụ cười dịu dàng nhìn
Tiết Đại Bàn.
Ông ấy nói với Tiết Đại Bàn: “Chào
cậu, có chuyện gì sao?”
“Là, là....”
Tiết Đại Bàn do dự một lúc.
Nhìn thấy Lý Phong vẫn đang cười,
ông ta liền giơ tay vỗ vào đùi của
mình một cái.
Ông ta hạ quyết tâm, ngẩng đầu
lên nhìn chằm chằm vào Phương
Trường Kim.
“Chủ tịch Phương, là như vậy, tôi
muốn hỏi ông vài câu”.
Phương Trường Kim gật đầu: “Cậu
nói đi”.
“Câu thứ nhất là, ban đêm khi đi
ngủ, có phải một chân của ông
thường hay bị co giật nhẹ không?”
“Chân này là chân trái”.
Phương Trường Kim sững sờ trong
giây lát.
Trong lòng Tiết Đại Bàn đang lo
lắng cực độ, chính vì vậy không đợi
Phương Trường Kim trả lời, ông ta
trực tiếp nói hết những điều còn lại
ra.
Sau khi nói xong, Tiết Đại Bàn vội
vàng cúi đầu với Phương Trường
Kim: “Chủ tịch Phương, nếu như
trên người ông không có những
triệu chứng mà tôi vừa nói”.
“Vậy ông cứ coi như là tôi kể một
câu chuyện cười đi, tôi đi trước
đây”.
Tiết Đại Bàn xoay người rời đi.
“Đợi đã!”
Nụ cười trên mặt Phương Trường
Kim đã biến mất, bây giờ trông ông
ấy vô cùng nghiêm túc.
Những nhà kinh doanh tài ba như
Phương Trường Kim một khi trở nên
nghiêm túc, trên người sẽ tỏa ra
một luồng khí tức vô cùng mạnh
mẽ.
Tiết Đại Bàn đứng trước mặt
Phương Trường Kim bắt đầu run
rẩy.
Toang rồi, toang rồi, toang rồi.
Chết chắc rồi.
Tiết Đại Bàn cúi đầu, rụt cổ lại,
không dám nhìn thẳng vào Phương
Trường Kim.
Lúc này, Phương Trường Kim hỏi
Tiết Đại Bàn với giọng điệu hơi lo
lắng: “Làm thế nào mà cậu biết
những điều mà cậu vừa nói?
Mỗi một triệu chứng mà Tiết Đại
Bàn nói, đều xảy ra trên người ông
ấy.
Thậm chí tình trạng vẫn tiếp tục kéo
dài như vậy cho đến bây giờ, hơn
nữa còn càng ngàng càng nặng
hơn.
Phương Trường Kim có thể nhìn ra
Tiết Đại Bàn cho là một doanh nhân
bình thường.
Những lời này nhất định không phải
do ông ta nói.
Tiết Đại Bàn thấy Phương Trường
Kim không tức giận, lúc này mới từ
từ ngẩng đầu lên.
Ông ta nhìn thấy trong ánh mắt dò
hỏi của Phương Trường Sinh hiện
lên vẻ mong chờ.
Cho đến lúc này, Tiết Đại Bàn mới
phản ứng lại, ông ta vội vàng nói:
“Là đại ca của tôi”.
“Là đại ca của tôi nói cho tôi biết!”
“Vừa nãy anh ấy chỉ liếc nhìn ông ở
phía xa mà anh ấy đã đoán ra được
rồi”.
Hai mắt Phương Trường Kim sáng
lên.
Ông ấy nhìn theo hướng ánh mắt
của Tiết Đại Bàn, nhìn về phía Lý
Phong.
Ngay sau đó, Phương Trường Kim
tự mình bước đến chỗ Lý Phong.
“Chào cậu, tôi là Phương Trường
Kim”.
“Tôi muốn hỏi, vì sao cậu lại biết
những chuyện đó vậy?”
“Ở đây nói chuyện không tiện,
chúng ta tìm một nơi yên tĩnh hơn
có được không?”
“Được!”
Nói xong, Lý Phong và Phương
Trường Kim lập tức đi về phía một
căn phòng riêng bên cạnh sảnh tiệc.
Tiết Đại Bàn vội vàng đi theo sau Lý
Phong.
Khi vào phòng riêng, hai người ngồi
xuống.
Lý Phong nói với Phương Trường
Kim: “Đưa tay của ông đây”.
Trên người có Lý Phong có một loại
khí chất rất toàn vẹn.
Khi Phương Trường Kim ngồi đối
diện với Lý Phong, ông ấy thậm chí
còn sinh ra một loại ảo giác.
Dường như người ông ấy đang đối
mặt không phải là một hậu bối.
Mà là một nhân vật lớn đứng sừng
sững trên đỉnh núi.
Ông ấy chỉ có thể ngước nhìn.
Lúc ông ấy vẫn còn là người đang
học việc, khi nhìn các vị sếp tai to
mặt lớn mới nảy sinh loại cảm giác
này.
Nhưng từ khi công việc kinh doanh
của ông ấy đi vào đúng quỹ đạo,
ông ấy không còn cảm thấy như vậy
nữa.
Mà bây giờ nhìn Lý Phong, cảm giác
đó có thể nói là còn mạnh mẽ hơn
cả khi ông ấy còn trẻ.
Ông ấy tràn đầy tò mò về Lý Phong,
vừa tò mò nhưng trong lòng cũng
dấy lên một nỗi sợ hãi.
Mỗi một câu mà Lý Phong nói mặc
dù nghe có vẻ đơn giản.
Nhưng nó khiến cho người khác
không thể nào từ chối được.
Phương Trường Kim lập tức đưa tay
về phía Lý Phong.
Lý Phong duỗi hai ngón tay, nhẹ
nhàng đặt lên mạch của Phương
Trường Kim.
Lý Phong không nói gì.
Trái tim của Phương Trường Kim
càng lúc càng thắt chặt.
Sau đó, nghe thấy Lý Phong nói.
“Tình trạng của ông khá đặc biệt”.
“Ngay cả khi ông đến bất kỳ cơ sở y
tế với các thiết bị tiên tiến nhất”.
“Bọn họ đều không có cách chuẩn
đoán được bệnh tình của ông”.
“Bởi vì thể chất của ông rất tốt, trẻ
hơn tuổi thật tầm mười tuổi”.
“Việc này có liên quan đến việc ông
đang tập luyện Bái Quái Cửu Cung
Bộ”.
Lúc này, Phương Trường Kim há
hốc mồm miệng!
Ngạc nhiên!
Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt
này lại còn biết rõ cả loại võ công
mà ông ấy đang tập luyện!
“’Bát Quái Cửu Cung Bộ’ và ‘sáu
mươi tư Bát’ bổ sung cho nhau”.
“Mỗi ngày ông đều đến công viên,
bề ngoài là luyện thái cực quyền”.
“Nhưng thực tế, việc thực sự giúp
ông có một sức khỏe tốt đó chính là
vận nội lực từ bên trong”.
Phương Trường Kim liên tục gật
đầu.
Bây giờ ông ấy đang ngạc nhiên
đến mức không thể nói lên lời nữa.
Ông ấy nhìn chằm chằm vào Lý
Phong, mong đợi những câu nói
tiếp theo của Lý Phong.
“Bát Quái Cửu Cung Bộ cũng được
coi là một cách sơ sấp để dưỡng
sinh”.
Lý Phong vừa nói xong câu này,
khuôn mặt Phương Trường Kim lộ
ra vẻ khó tin.
“Cách sơ cấp để dưỡng sinh?”
“Anh chàng này, theo như lời cậu
nói, còn có rất nhiều các cấp bậc
cao hơn Bát Quái Cửu Cung Bộ?”
“Đúng vậy”.
Lý Phong trực tiếp gật đầu.
“Có thì có, tuy nhiên không phù hợp
với ông”.
“Ông có thể tập luyện cách sơ cấp
dưỡng sinh này trong suốt bao
nhiêu năm như vậy”.
“Cho thấy ông là một người rất kiên
trì, nhưng đáng tiếc là ông đã phạm
sai lầm rồi”.
Ánh mắt Phương Trường Kim chìm
xuống.
“Sai ở chỗ nào vậy?”
“Suy cho cùng, Bát Quái Cửu Cung
Bộ chú trọng sáu mươi tư bát quái
ẩn giấu bí mật của đất trời”.
“Mặc dù hai thứ này bổ sung cho
nhau, nhưng nếu như luyện không
đúng cách, cộng thêm việc không
có sự hỗ trợ phù hợp”.
“Giống như một người không có
tay, đang không ngừng chạy bằng
hai chân trên mặt đất vậy”.
“Mặc dù có thể chạy rất nhanh,
nhưng nếu không có đôi tay để giữ
thăng bằng, rồi một ngày nào đó
người đó nhất định sẽ bị ngã”.
“Và một khi đã ngã xuống thì không
thể nào đứng dậy được nữa”.
Phương Trường Kim nheo mắt: “Ý
của cậu là tôi luyện sai thái cực
quyền rồi?”
Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Ông ta biết rằng thực lực của LýPhong rất mạnh, một phát mà đábay được cả chiếc xe ô tô nặng cảtấn.Điều này đã hoàn toàn vượt quakhả năng của người bình thường.Tuy nhiên, những lời mà Lý Phongnói thật sự quá mức kinh ngạc.Thấy Tiết Đại Bàn đứng do dự ở đó,Lý Phong thản nhiên nói.“Cơ hội đang ở trước mắt ông”.“Nếu như bỏ lỡ, thì đó là việc củaông, không liên quan gì đến tôi đâuấy nhé”.“Đương nhiên, nếu như ông khôngcó gan đi làm chuyện này, vậy thìbỏ đi”.“Ai nói tôi không, không, không cógan đi?”Tiết Đại Bàn lấy hết dũng khí.Ông ngẩng cao đầu, lập tức bướcnhanh về phía Phương Trường Kim.Phương Trường Kim là nhân vật quatrọng nhất của bữa tiệc từ thiệnnày.Lúc này, các sếp lớn của nhữngcông ty hàng đầu đều đang vâyquanh ông ấy.Khi Tiết Đại Bàn bước tới, nhữngngười này bất giác cau mày.Một trong số họ nhìn chằm chằmvào Tiết Đại Bàn, hỏi: “Ông là ai?Tới đây làm gì vậy?”Khuôn mặt của Tiết Đại Bàn nhanhchóng thay đổi thành một nụ cườinịnh hót.Ông ta vừa gật đầu cúi chào cácsếp lớn, vừa tiến đến bên cạnhPhương Trường Kim.Tiết Đại Bàn nói với Phương TrườngKim: “Chào chủ tịch Phương”.“Tôi là Tiết Đại Bàn”.Phương Trường Kim không bày rabộ dạng ngạo mạn như những sếplớn kia.Ông ấy nở nụ cười dịu dàng nhìnTiết Đại Bàn.Ông ấy nói với Tiết Đại Bàn: “Chàocậu, có chuyện gì sao?”“Là, là....”Tiết Đại Bàn do dự một lúc.Nhìn thấy Lý Phong vẫn đang cười,ông ta liền giơ tay vỗ vào đùi củamình một cái.Ông ta hạ quyết tâm, ngẩng đầulên nhìn chằm chằm vào PhươngTrường Kim.“Chủ tịch Phương, là như vậy, tôimuốn hỏi ông vài câu”.Phương Trường Kim gật đầu: “Cậunói đi”.“Câu thứ nhất là, ban đêm khi đingủ, có phải một chân của ôngthường hay bị co giật nhẹ không?”“Chân này là chân trái”.Phương Trường Kim sững sờ tronggiây lát.Trong lòng Tiết Đại Bàn đang lolắng cực độ, chính vì vậy không đợiPhương Trường Kim trả lời, ông tatrực tiếp nói hết những điều còn lạira.Sau khi nói xong, Tiết Đại Bàn vộivàng cúi đầu với Phương TrườngKim: “Chủ tịch Phương, nếu nhưtrên người ông không có nhữngtriệu chứng mà tôi vừa nói”.“Vậy ông cứ coi như là tôi kể mộtcâu chuyện cười đi, tôi đi trướcđây”.Tiết Đại Bàn xoay người rời đi.“Đợi đã!”Nụ cười trên mặt Phương TrườngKim đã biến mất, bây giờ trông ôngấy vô cùng nghiêm túc.Những nhà kinh doanh tài ba nhưPhương Trường Kim một khi trở nênnghiêm túc, trên người sẽ tỏa ramột luồng khí tức vô cùng mạnhmẽ.Tiết Đại Bàn đứng trước mặtPhương Trường Kim bắt đầu runrẩy.Toang rồi, toang rồi, toang rồi.Chết chắc rồi.Tiết Đại Bàn cúi đầu, rụt cổ lại,không dám nhìn thẳng vào PhươngTrường Kim.Lúc này, Phương Trường Kim hỏiTiết Đại Bàn với giọng điệu hơi lolắng: “Làm thế nào mà cậu biếtnhững điều mà cậu vừa nói?Mỗi một triệu chứng mà Tiết ĐạiBàn nói, đều xảy ra trên người ôngấy.Thậm chí tình trạng vẫn tiếp tục kéodài như vậy cho đến bây giờ, hơnnữa còn càng ngàng càng nặnghơn.Phương Trường Kim có thể nhìn raTiết Đại Bàn cho là một doanh nhânbình thường.Những lời này nhất định không phảido ông ta nói.Tiết Đại Bàn thấy Phương TrườngKim không tức giận, lúc này mới từtừ ngẩng đầu lên.Ông ta nhìn thấy trong ánh mắt dòhỏi của Phương Trường Sinh hiệnlên vẻ mong chờ.Cho đến lúc này, Tiết Đại Bàn mớiphản ứng lại, ông ta vội vàng nói:“Là đại ca của tôi”.“Là đại ca của tôi nói cho tôi biết!”“Vừa nãy anh ấy chỉ liếc nhìn ông ởphía xa mà anh ấy đã đoán ra đượcrồi”.Hai mắt Phương Trường Kim sánglên.Ông ấy nhìn theo hướng ánh mắtcủa Tiết Đại Bàn, nhìn về phía LýPhong.Ngay sau đó, Phương Trường Kimtự mình bước đến chỗ Lý Phong.“Chào cậu, tôi là Phương TrườngKim”.“Tôi muốn hỏi, vì sao cậu lại biếtnhững chuyện đó vậy?”“Ở đây nói chuyện không tiện,chúng ta tìm một nơi yên tĩnh hơncó được không?”“Được!”Nói xong, Lý Phong và PhươngTrường Kim lập tức đi về phía mộtcăn phòng riêng bên cạnh sảnh tiệc.Tiết Đại Bàn vội vàng đi theo sau LýPhong.Khi vào phòng riêng, hai người ngồixuống.Lý Phong nói với Phương TrườngKim: “Đưa tay của ông đây”.Trên người có Lý Phong có một loạikhí chất rất toàn vẹn.Khi Phương Trường Kim ngồi đốidiện với Lý Phong, ông ấy thậm chícòn sinh ra một loại ảo giác.Dường như người ông ấy đang đốimặt không phải là một hậu bối.Mà là một nhân vật lớn đứng sừngsững trên đỉnh núi.Ông ấy chỉ có thể ngước nhìn.Lúc ông ấy vẫn còn là người đanghọc việc, khi nhìn các vị sếp tai tomặt lớn mới nảy sinh loại cảm giácnày.Nhưng từ khi công việc kinh doanhcủa ông ấy đi vào đúng quỹ đạo,ông ấy không còn cảm thấy như vậynữa.Mà bây giờ nhìn Lý Phong, cảm giácđó có thể nói là còn mạnh mẽ hơncả khi ông ấy còn trẻ.Ông ấy tràn đầy tò mò về Lý Phong,vừa tò mò nhưng trong lòng cũngdấy lên một nỗi sợ hãi.Mỗi một câu mà Lý Phong nói mặcdù nghe có vẻ đơn giản.Nhưng nó khiến cho người kháckhông thể nào từ chối được.Phương Trường Kim lập tức đưa tayvề phía Lý Phong.Lý Phong duỗi hai ngón tay, nhẹnhàng đặt lên mạch của PhươngTrường Kim.Lý Phong không nói gì.Trái tim của Phương Trường Kimcàng lúc càng thắt chặt.Sau đó, nghe thấy Lý Phong nói.“Tình trạng của ông khá đặc biệt”.“Ngay cả khi ông đến bất kỳ cơ sở ytế với các thiết bị tiên tiến nhất”.“Bọn họ đều không có cách chuẩnđoán được bệnh tình của ông”.“Bởi vì thể chất của ông rất tốt, trẻhơn tuổi thật tầm mười tuổi”.“Việc này có liên quan đến việc ôngđang tập luyện Bái Quái Cửu CungBộ”.Lúc này, Phương Trường Kim háhốc mồm miệng!Ngạc nhiên!Người đàn ông trẻ tuổi trước mặtnày lại còn biết rõ cả loại võ côngmà ông ấy đang tập luyện!“’Bát Quái Cửu Cung Bộ’ và ‘sáumươi tư Bát’ bổ sung cho nhau”.“Mỗi ngày ông đều đến công viên,bề ngoài là luyện thái cực quyền”.“Nhưng thực tế, việc thực sự giúpông có một sức khỏe tốt đó chính làvận nội lực từ bên trong”.Phương Trường Kim liên tục gậtđầu.Bây giờ ông ấy đang ngạc nhiênđến mức không thể nói lên lời nữa.Ông ấy nhìn chằm chằm vào LýPhong, mong đợi những câu nóitiếp theo của Lý Phong.“Bát Quái Cửu Cung Bộ cũng đượccoi là một cách sơ sấp để dưỡngsinh”.Lý Phong vừa nói xong câu này,khuôn mặt Phương Trường Kim lộra vẻ khó tin.“Cách sơ cấp để dưỡng sinh?”“Anh chàng này, theo như lời cậunói, còn có rất nhiều các cấp bậccao hơn Bát Quái Cửu Cung Bộ?”“Đúng vậy”.Lý Phong trực tiếp gật đầu.“Có thì có, tuy nhiên không phù hợpvới ông”.“Ông có thể tập luyện cách sơ cấpdưỡng sinh này trong suốt baonhiêu năm như vậy”.“Cho thấy ông là một người rất kiêntrì, nhưng đáng tiếc là ông đã phạmsai lầm rồi”.Ánh mắt Phương Trường Kim chìmxuống.“Sai ở chỗ nào vậy?”“Suy cho cùng, Bát Quái Cửu CungBộ chú trọng sáu mươi tư bát quáiẩn giấu bí mật của đất trời”.“Mặc dù hai thứ này bổ sung chonhau, nhưng nếu như luyện khôngđúng cách, cộng thêm việc khôngcó sự hỗ trợ phù hợp”.“Giống như một người không cótay, đang không ngừng chạy bằnghai chân trên mặt đất vậy”.“Mặc dù có thể chạy rất nhanh,nhưng nếu không có đôi tay để giữthăng bằng, rồi một ngày nào đóngười đó nhất định sẽ bị ngã”.“Và một khi đã ngã xuống thì khôngthể nào đứng dậy được nữa”.Phương Trường Kim nheo mắt: “Ýcủa cậu là tôi luyện sai thái cựcquyền rồi?”