Tác giả:

“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…

Chương 611: Di vật của anh trai

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Ngưu Tam Tỷ nói với Lý Tấn, lúctrước Lý Mộc có để lại cho Lý Phongmột món đồ.Ngưu Tam Tỷ vẫn luôn giữ nó.Vừa nãy Ngưu Tam Tỷ mới đưa nócho Lý Phong.Nghe thấy thế, Lý Tấn vội hỏi: "Saotôi không biết chuyện này?"Là chủ nhà nên từ trước đến nayđối với chuyện của tất cả mọi ngườitrong nhà Lý Tấn đều rõ như lòngbàn tay.Nhưng chuyện Ngưu Tam Tỷ vừanói ông ta hoàn toàn không biết gìcả.Mà chuyện này còn liên quan chặtchẽ với cả gia đình ông ta.Điều này làm cho Lý Tấn vừa nóichắc như đinh đóng cột bỗng trởnên căng thẳng.Đối với ông ta mà nói, ngoài chuyệncác thành viên trong gia đình khỏemạnh thì chuyện qua trọng nhất làkhông để Lý Phong biết đượcnguyên nhân cái chết của Lý Mộc.Cho dù Lý Phong chạy đến trướcmặt ông ta hỏi, ông ta cũng sẽkhông nói.Lý Phong cũng biết rõ điều đó.Nếu không lúc Lý Phong đến thủđô.Anh đã đến tìm Lý Tấn hỏi thẳngrồi.Nhưng Ngưu Tam Tỷ nói một câukhiến Lý Tấn câm nín.Ngưu Tam Tỷ nói: "Trước khi cậu cảqua đời đã dặn không được nóichuyện này cho lão gia, ngay cảphu nhân cũng không được nói".Lý Tấn vỗ tay lên trán thở dài mộthơi.Sau đó hỏi: "Là thứ gì thế?""Một cái bình sứ nhỏ"."Cái bình sứ nhỏ này là ngày xưacậu cả với cậu hai mua được lúc đichợ đồ cổ"."Lúc đó nó vẫn là cái bình đựng tiềncủa cậu hai"."Bình đựng tiền?"Trong đầu Lý Tấn không chút ấntượng về cái bình sứ nhỏ mà NgưuTam Tỷ nói.Ông ta lập tức hỏi: "Cái bình sứ nàycó tác dụng đặc biệt gì à?"Ngưu Tam Tỷ lắc đầu.Thực ra không chỉ Ngưu Tam Tỷkhông biết.Mà ngay cả Lý Phong lúc nhìn thấycái bình sứ nhỏ này, trong đầu cũngnảy ra dấu hỏi chấm.Lúc này Lý Phong và Hứa Mộc Tìnhđã đi từ trong nhà ra.Xe hai người từ từ chạy trên đường.Giờ Hứa Mộc Tình là người lái xe.Lý Phong ngồi ở ghế phụ nhìn chằmchằm vào cái bình sứ.Ngưu Tam Tỷ nói cái bình sứ nhỏnày là hai anh em Lý Mộc và LýPhong lúc chạy đến chợ đồ cổ đãmua nó với giá mấy chục tệ.Lúc nhỏ, Lý Phong thấy nó chỉ nhưmột cái bình sứ bình thường.Nhưng vì đây là quà anh trai tặng,nên anh làm theo lời Lý Mộc nói,đựng tiền vào bên trong.Giờ Lý Phong lắc nhẹ cái bình cũngnghe thấy tiếng tiền xu va lengkeng bên trong.Hứa Mộc Tình yên lặng lái xe.Nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắtnhìn Lý Phong mấy cái.Bữa tối nay người một nhà cùngngồi ăn cơm rất đơn giản, rất ấmcúng.Đây là lần thứ hai cô gặp Lục AnLam.Lục An Lam giống như tiểu thưkhuê các, hiền lạnh lại dịu dàng.Trên người bà ấy có khí chất riêngmà rất nhiều đàn ông mơ ước.Vốn trước khi Hứa Mộc Tình gặp mẹchồng, trong lòng có hơi lo lắng.Nhưng sau bữa tối nay, cô mongmình có thể gần gũi với Lục An Lamnhiều hơn.Bởi vì cô muốn trở nên giống nhưbà ấy.Lý Phong kiên cường hơn cô rấtnhiều, xa cách nhiều năm như vậy.Gặp được mẹ ruột nhưng anhkhông khóc.Chỉ là đôi mắt hơi đỏ mà thôi.Giống như anh đã giấu hết tâm sựtrong lòng mình vậy.Lý Phong càng như vậy, trong lòngHứa Mộc Tình càng thương anhhơn.Tuy là bình thường anh cực kìmạnh, khiến cho người khác nhìnkhông thấu thực lực của anh.Nhưng tối nay Hứa Mộc Tình lạinhìn thấy một mặt dịu dàng kháccủa anh.Mà giờ đây, ánh mắt anh đang nhìnchăm chú vào cái bình sứ nhỏ tronglòng."Leng keng".Lý Phong mở cái bình sứ ra, tiền xubên trong rơi hết ra ngoài.Ngoài tiền xu rơi ra, bên trong bìnhnhỏ không còn thứ gì khác.Lý Phong đặt cái bình nhỏ bêncạnh, sau đó cẩn thận xem số đồngxu này.Theo phản xạ có điều kiện, anhnghĩ Lý Mộc giữ cái bình sứ đến giờchắc chắn là có dụng ý.Tối nay Lý Phong cũng mở miệnghỏi Lục An Lam nguyên nhân cáichết của Lý Mộc.Nhưng Lục An Lam không nói gì.Chỉ bảo Ngưu Tam Tỷ đưa cho LýPhong cái bình sứ này.Với Lý Phong, thù của anh trai nhấtđịnh phải trả.Tất cả những người từng làm hạianh trai.Đều giết sạch!Lý Phong nhìn chằm chằm đồng xu.Không bao lâu, có một chiếc xe tảiđi từ đối diện tới.Ánh đèn chiếu rất sáng, nhờ ánhsáng phản chiếu.Hứa Mộc Tình vô tình phát hiệnhình như bên trong cái bình sứ củaLý Phong có chữ viết.Cô nói với anh: "Chồng ơi, anh nhìnxem có phải bên trong cái bình sứcó tin tức gì không?"Lý Phong sửng sốt, lập tức cầm lấycái bình.Lúc Lý Phong chiếu đèn vào bêntrong cái bình, phát hiện bên trongcó một dòng chữ.Lý Phong cau mày đọc.Sau khi Hứa Mộc Tình nghe LýPhong đọc thì nói: "Phan Gia Viên,nghe giống như một cái địa chỉ ý".Lý Phong nói: "Đây là chợ đồ cổ nổitiếng ở thủ đô"."Sáng mai anh đi xem thử".Hứa Mộc Tình mím đôi môi đỏmọng, nói nhỏ: "Anh dẫn em theovới nhé".Lý Phong hơi sửng sốt, cười nói:"Ừ"....Sáng sớm hôm sau Lý Phong dẫnHứa Mộc Tình đến chợ đồ cổ nổitiếng ở thủ đô.Phan Gia Viên.Năm đó Lý Mộc và Lý Phong muacái bình sứ nhỏ này ở một sạp hàngnằm trong góc hẻo lánh.Lý Phong nhớ rất rõ lúc đó cả haianh em đều không dẫn theo vệ sĩ.Lần đầu tiên trốn nhà đi chơi.Cho dù là đã qua nhiều năm nhưngkí ức lúc còn nhỏ, Lý Phong vẫn nhớrất rõ.Vì thế mà Lý Phong dẫn theo HứaMộc Tình vào chợ đồ cổ, rất dễdàng tìm thấy góc nhỏ năm đó.Mà làm Lý Phong ngạc nhiên là, baonhiêu năm thế mà cái sạp nhỏ củaông chủ vẫn bán.Chỉ có một điểm khác duy nhất làtóc ông ấy đã hoa râm.Vẻ mặt tang thương.Lý Phong liếc mắt đã nhận ra ôngấy là vì dáng vẻ ông ấy vẫn khôngthay đổi.Dáng người thấp thấp, gầy tongteo.Nhìn đã biết là người thật thà.Cái sạp hàng làm ăn không tốt lắm.Bởi vì những thứ được bày bántrông rất bình thường, chả có gì đặcbiệt.Mà ông chủ cũng không mồm méptép nhảy.Có khách đến, ông ấy cũng chỉ cườivới người ta.Còn lại cứ để kệ khách chọn.Lý Phong cầm cái bình sứ nhỏ trongtay, hỏi ông chủ: "Ông chủ, ông cóấn tượng với cái bình sứ nhỏ nàykhông?"Ông chủ nhận lấy nó đặt trong taynhìn thử, lắc đầu.Lúc Lý Phong đang định lấy lại cáibình sứ nhỏ, ở cửa hàng cách đókhông xa.Có một gã đàn ông trung niên nuôiria mép, lông mày ông ta nảy lênmột cái.Ông ta thảnh thơi bước tới.Thuận miệng chào hỏi ông chủ."Ông Vương, hôm nay buôn bán thếnào?"

Ngưu Tam Tỷ nói với Lý Tấn, lúc

trước Lý Mộc có để lại cho Lý Phong

một món đồ.

Ngưu Tam Tỷ vẫn luôn giữ nó.

Vừa nãy Ngưu Tam Tỷ mới đưa nó

cho Lý Phong.

Nghe thấy thế, Lý Tấn vội hỏi: "Sao

tôi không biết chuyện này?"

Là chủ nhà nên từ trước đến nay

đối với chuyện của tất cả mọi người

trong nhà Lý Tấn đều rõ như lòng

bàn tay.

Nhưng chuyện Ngưu Tam Tỷ vừa

nói ông ta hoàn toàn không biết gì

cả.

Mà chuyện này còn liên quan chặt

chẽ với cả gia đình ông ta.

Điều này làm cho Lý Tấn vừa nói

chắc như đinh đóng cột bỗng trở

nên căng thẳng.

Đối với ông ta mà nói, ngoài chuyện

các thành viên trong gia đình khỏe

mạnh thì chuyện qua trọng nhất là

không để Lý Phong biết được

nguyên nhân cái chết của Lý Mộc.

Cho dù Lý Phong chạy đến trước

mặt ông ta hỏi, ông ta cũng sẽ

không nói.

Lý Phong cũng biết rõ điều đó.

Nếu không lúc Lý Phong đến thủ

đô.

Anh đã đến tìm Lý Tấn hỏi thẳng

rồi.

Nhưng Ngưu Tam Tỷ nói một câu

khiến Lý Tấn câm nín.

Ngưu Tam Tỷ nói: "Trước khi cậu cả

qua đời đã dặn không được nói

chuyện này cho lão gia, ngay cả

phu nhân cũng không được nói".

Lý Tấn vỗ tay lên trán thở dài một

hơi.

Sau đó hỏi: "Là thứ gì thế?"

"Một cái bình sứ nhỏ".

"Cái bình sứ nhỏ này là ngày xưa

cậu cả với cậu hai mua được lúc đi

chợ đồ cổ".

"Lúc đó nó vẫn là cái bình đựng tiền

của cậu hai".

"Bình đựng tiền?"

Trong đầu Lý Tấn không chút ấn

tượng về cái bình sứ nhỏ mà Ngưu

Tam Tỷ nói.

Ông ta lập tức hỏi: "Cái bình sứ này

có tác dụng đặc biệt gì à?"

Ngưu Tam Tỷ lắc đầu.

Thực ra không chỉ Ngưu Tam Tỷ

không biết.

Mà ngay cả Lý Phong lúc nhìn thấy

cái bình sứ nhỏ này, trong đầu cũng

nảy ra dấu hỏi chấm.

Lúc này Lý Phong và Hứa Mộc Tình

đã đi từ trong nhà ra.

Xe hai người từ từ chạy trên đường.

Giờ Hứa Mộc Tình là người lái xe.

Lý Phong ngồi ở ghế phụ nhìn chằm

chằm vào cái bình sứ.

Ngưu Tam Tỷ nói cái bình sứ nhỏ

này là hai anh em Lý Mộc và Lý

Phong lúc chạy đến chợ đồ cổ đã

mua nó với giá mấy chục tệ.

Lúc nhỏ, Lý Phong thấy nó chỉ như

một cái bình sứ bình thường.

Nhưng vì đây là quà anh trai tặng,

nên anh làm theo lời Lý Mộc nói,

đựng tiền vào bên trong.

Giờ Lý Phong lắc nhẹ cái bình cũng

nghe thấy tiếng tiền xu va leng

keng bên trong.

Hứa Mộc Tình yên lặng lái xe.

Nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt

nhìn Lý Phong mấy cái.

Bữa tối nay người một nhà cùng

ngồi ăn cơm rất đơn giản, rất ấm

cúng.

Đây là lần thứ hai cô gặp Lục An

Lam.

Lục An Lam giống như tiểu thư

khuê các, hiền lạnh lại dịu dàng.

Trên người bà ấy có khí chất riêng

mà rất nhiều đàn ông mơ ước.

Vốn trước khi Hứa Mộc Tình gặp mẹ

chồng, trong lòng có hơi lo lắng.

Nhưng sau bữa tối nay, cô mong

mình có thể gần gũi với Lục An Lam

nhiều hơn.

Bởi vì cô muốn trở nên giống như

bà ấy.

Lý Phong kiên cường hơn cô rất

nhiều, xa cách nhiều năm như vậy.

Gặp được mẹ ruột nhưng anh

không khóc.

Chỉ là đôi mắt hơi đỏ mà thôi.

Giống như anh đã giấu hết tâm sự

trong lòng mình vậy.

Lý Phong càng như vậy, trong lòng

Hứa Mộc Tình càng thương anh

hơn.

Tuy là bình thường anh cực kì

mạnh, khiến cho người khác nhìn

không thấu thực lực của anh.

Nhưng tối nay Hứa Mộc Tình lại

nhìn thấy một mặt dịu dàng khác

của anh.

Mà giờ đây, ánh mắt anh đang nhìn

chăm chú vào cái bình sứ nhỏ trong

lòng.

"Leng keng".

Lý Phong mở cái bình sứ ra, tiền xu

bên trong rơi hết ra ngoài.

Ngoài tiền xu rơi ra, bên trong bình

nhỏ không còn thứ gì khác.

Lý Phong đặt cái bình nhỏ bên

cạnh, sau đó cẩn thận xem số đồng

xu này.

Theo phản xạ có điều kiện, anh

nghĩ Lý Mộc giữ cái bình sứ đến giờ

chắc chắn là có dụng ý.

Tối nay Lý Phong cũng mở miệng

hỏi Lục An Lam nguyên nhân cái

chết của Lý Mộc.

Nhưng Lục An Lam không nói gì.

Chỉ bảo Ngưu Tam Tỷ đưa cho Lý

Phong cái bình sứ này.

Với Lý Phong, thù của anh trai nhất

định phải trả.

Tất cả những người từng làm hại

anh trai.

Đều giết sạch!

Lý Phong nhìn chằm chằm đồng xu.

Không bao lâu, có một chiếc xe tải

đi từ đối diện tới.

Ánh đèn chiếu rất sáng, nhờ ánh

sáng phản chiếu.

Hứa Mộc Tình vô tình phát hiện

hình như bên trong cái bình sứ của

Lý Phong có chữ viết.

Cô nói với anh: "Chồng ơi, anh nhìn

xem có phải bên trong cái bình sứ

có tin tức gì không?"

Lý Phong sửng sốt, lập tức cầm lấy

cái bình.

Lúc Lý Phong chiếu đèn vào bên

trong cái bình, phát hiện bên trong

có một dòng chữ.

Lý Phong cau mày đọc.

Sau khi Hứa Mộc Tình nghe Lý

Phong đọc thì nói: "Phan Gia Viên,

nghe giống như một cái địa chỉ ý".

Lý Phong nói: "Đây là chợ đồ cổ nổi

tiếng ở thủ đô".

"Sáng mai anh đi xem thử".

Hứa Mộc Tình mím đôi môi đỏ

mọng, nói nhỏ: "Anh dẫn em theo

với nhé".

Lý Phong hơi sửng sốt, cười nói:

"Ừ".

...

Sáng sớm hôm sau Lý Phong dẫn

Hứa Mộc Tình đến chợ đồ cổ nổi

tiếng ở thủ đô.

Phan Gia Viên.

Năm đó Lý Mộc và Lý Phong mua

cái bình sứ nhỏ này ở một sạp hàng

nằm trong góc hẻo lánh.

Lý Phong nhớ rất rõ lúc đó cả hai

anh em đều không dẫn theo vệ sĩ.

Lần đầu tiên trốn nhà đi chơi.

Cho dù là đã qua nhiều năm nhưng

kí ức lúc còn nhỏ, Lý Phong vẫn nhớ

rất rõ.

Vì thế mà Lý Phong dẫn theo Hứa

Mộc Tình vào chợ đồ cổ, rất dễ

dàng tìm thấy góc nhỏ năm đó.

Mà làm Lý Phong ngạc nhiên là, bao

nhiêu năm thế mà cái sạp nhỏ của

ông chủ vẫn bán.

Chỉ có một điểm khác duy nhất là

tóc ông ấy đã hoa râm.

Vẻ mặt tang thương.

Lý Phong liếc mắt đã nhận ra ông

ấy là vì dáng vẻ ông ấy vẫn không

thay đổi.

Dáng người thấp thấp, gầy tong

teo.

Nhìn đã biết là người thật thà.

Cái sạp hàng làm ăn không tốt lắm.

Bởi vì những thứ được bày bán

trông rất bình thường, chả có gì đặc

biệt.

Mà ông chủ cũng không mồm mép

tép nhảy.

Có khách đến, ông ấy cũng chỉ cười

với người ta.

Còn lại cứ để kệ khách chọn.

Lý Phong cầm cái bình sứ nhỏ trong

tay, hỏi ông chủ: "Ông chủ, ông có

ấn tượng với cái bình sứ nhỏ này

không?"

Ông chủ nhận lấy nó đặt trong tay

nhìn thử, lắc đầu.

Lúc Lý Phong đang định lấy lại cái

bình sứ nhỏ, ở cửa hàng cách đó

không xa.

Có một gã đàn ông trung niên nuôi

ria mép, lông mày ông ta nảy lên

một cái.

Ông ta thảnh thơi bước tới.

Thuận miệng chào hỏi ông chủ.

"Ông Vương, hôm nay buôn bán thế

nào?"

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Ngưu Tam Tỷ nói với Lý Tấn, lúctrước Lý Mộc có để lại cho Lý Phongmột món đồ.Ngưu Tam Tỷ vẫn luôn giữ nó.Vừa nãy Ngưu Tam Tỷ mới đưa nócho Lý Phong.Nghe thấy thế, Lý Tấn vội hỏi: "Saotôi không biết chuyện này?"Là chủ nhà nên từ trước đến nayđối với chuyện của tất cả mọi ngườitrong nhà Lý Tấn đều rõ như lòngbàn tay.Nhưng chuyện Ngưu Tam Tỷ vừanói ông ta hoàn toàn không biết gìcả.Mà chuyện này còn liên quan chặtchẽ với cả gia đình ông ta.Điều này làm cho Lý Tấn vừa nóichắc như đinh đóng cột bỗng trởnên căng thẳng.Đối với ông ta mà nói, ngoài chuyệncác thành viên trong gia đình khỏemạnh thì chuyện qua trọng nhất làkhông để Lý Phong biết đượcnguyên nhân cái chết của Lý Mộc.Cho dù Lý Phong chạy đến trướcmặt ông ta hỏi, ông ta cũng sẽkhông nói.Lý Phong cũng biết rõ điều đó.Nếu không lúc Lý Phong đến thủđô.Anh đã đến tìm Lý Tấn hỏi thẳngrồi.Nhưng Ngưu Tam Tỷ nói một câukhiến Lý Tấn câm nín.Ngưu Tam Tỷ nói: "Trước khi cậu cảqua đời đã dặn không được nóichuyện này cho lão gia, ngay cảphu nhân cũng không được nói".Lý Tấn vỗ tay lên trán thở dài mộthơi.Sau đó hỏi: "Là thứ gì thế?""Một cái bình sứ nhỏ"."Cái bình sứ nhỏ này là ngày xưacậu cả với cậu hai mua được lúc đichợ đồ cổ"."Lúc đó nó vẫn là cái bình đựng tiềncủa cậu hai"."Bình đựng tiền?"Trong đầu Lý Tấn không chút ấntượng về cái bình sứ nhỏ mà NgưuTam Tỷ nói.Ông ta lập tức hỏi: "Cái bình sứ nàycó tác dụng đặc biệt gì à?"Ngưu Tam Tỷ lắc đầu.Thực ra không chỉ Ngưu Tam Tỷkhông biết.Mà ngay cả Lý Phong lúc nhìn thấycái bình sứ nhỏ này, trong đầu cũngnảy ra dấu hỏi chấm.Lúc này Lý Phong và Hứa Mộc Tìnhđã đi từ trong nhà ra.Xe hai người từ từ chạy trên đường.Giờ Hứa Mộc Tình là người lái xe.Lý Phong ngồi ở ghế phụ nhìn chằmchằm vào cái bình sứ.Ngưu Tam Tỷ nói cái bình sứ nhỏnày là hai anh em Lý Mộc và LýPhong lúc chạy đến chợ đồ cổ đãmua nó với giá mấy chục tệ.Lúc nhỏ, Lý Phong thấy nó chỉ nhưmột cái bình sứ bình thường.Nhưng vì đây là quà anh trai tặng,nên anh làm theo lời Lý Mộc nói,đựng tiền vào bên trong.Giờ Lý Phong lắc nhẹ cái bình cũngnghe thấy tiếng tiền xu va lengkeng bên trong.Hứa Mộc Tình yên lặng lái xe.Nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắtnhìn Lý Phong mấy cái.Bữa tối nay người một nhà cùngngồi ăn cơm rất đơn giản, rất ấmcúng.Đây là lần thứ hai cô gặp Lục AnLam.Lục An Lam giống như tiểu thưkhuê các, hiền lạnh lại dịu dàng.Trên người bà ấy có khí chất riêngmà rất nhiều đàn ông mơ ước.Vốn trước khi Hứa Mộc Tình gặp mẹchồng, trong lòng có hơi lo lắng.Nhưng sau bữa tối nay, cô mongmình có thể gần gũi với Lục An Lamnhiều hơn.Bởi vì cô muốn trở nên giống nhưbà ấy.Lý Phong kiên cường hơn cô rấtnhiều, xa cách nhiều năm như vậy.Gặp được mẹ ruột nhưng anhkhông khóc.Chỉ là đôi mắt hơi đỏ mà thôi.Giống như anh đã giấu hết tâm sựtrong lòng mình vậy.Lý Phong càng như vậy, trong lòngHứa Mộc Tình càng thương anhhơn.Tuy là bình thường anh cực kìmạnh, khiến cho người khác nhìnkhông thấu thực lực của anh.Nhưng tối nay Hứa Mộc Tình lạinhìn thấy một mặt dịu dàng kháccủa anh.Mà giờ đây, ánh mắt anh đang nhìnchăm chú vào cái bình sứ nhỏ tronglòng."Leng keng".Lý Phong mở cái bình sứ ra, tiền xubên trong rơi hết ra ngoài.Ngoài tiền xu rơi ra, bên trong bìnhnhỏ không còn thứ gì khác.Lý Phong đặt cái bình nhỏ bêncạnh, sau đó cẩn thận xem số đồngxu này.Theo phản xạ có điều kiện, anhnghĩ Lý Mộc giữ cái bình sứ đến giờchắc chắn là có dụng ý.Tối nay Lý Phong cũng mở miệnghỏi Lục An Lam nguyên nhân cáichết của Lý Mộc.Nhưng Lục An Lam không nói gì.Chỉ bảo Ngưu Tam Tỷ đưa cho LýPhong cái bình sứ này.Với Lý Phong, thù của anh trai nhấtđịnh phải trả.Tất cả những người từng làm hạianh trai.Đều giết sạch!Lý Phong nhìn chằm chằm đồng xu.Không bao lâu, có một chiếc xe tảiđi từ đối diện tới.Ánh đèn chiếu rất sáng, nhờ ánhsáng phản chiếu.Hứa Mộc Tình vô tình phát hiệnhình như bên trong cái bình sứ củaLý Phong có chữ viết.Cô nói với anh: "Chồng ơi, anh nhìnxem có phải bên trong cái bình sứcó tin tức gì không?"Lý Phong sửng sốt, lập tức cầm lấycái bình.Lúc Lý Phong chiếu đèn vào bêntrong cái bình, phát hiện bên trongcó một dòng chữ.Lý Phong cau mày đọc.Sau khi Hứa Mộc Tình nghe LýPhong đọc thì nói: "Phan Gia Viên,nghe giống như một cái địa chỉ ý".Lý Phong nói: "Đây là chợ đồ cổ nổitiếng ở thủ đô"."Sáng mai anh đi xem thử".Hứa Mộc Tình mím đôi môi đỏmọng, nói nhỏ: "Anh dẫn em theovới nhé".Lý Phong hơi sửng sốt, cười nói:"Ừ"....Sáng sớm hôm sau Lý Phong dẫnHứa Mộc Tình đến chợ đồ cổ nổitiếng ở thủ đô.Phan Gia Viên.Năm đó Lý Mộc và Lý Phong muacái bình sứ nhỏ này ở một sạp hàngnằm trong góc hẻo lánh.Lý Phong nhớ rất rõ lúc đó cả haianh em đều không dẫn theo vệ sĩ.Lần đầu tiên trốn nhà đi chơi.Cho dù là đã qua nhiều năm nhưngkí ức lúc còn nhỏ, Lý Phong vẫn nhớrất rõ.Vì thế mà Lý Phong dẫn theo HứaMộc Tình vào chợ đồ cổ, rất dễdàng tìm thấy góc nhỏ năm đó.Mà làm Lý Phong ngạc nhiên là, baonhiêu năm thế mà cái sạp nhỏ củaông chủ vẫn bán.Chỉ có một điểm khác duy nhất làtóc ông ấy đã hoa râm.Vẻ mặt tang thương.Lý Phong liếc mắt đã nhận ra ôngấy là vì dáng vẻ ông ấy vẫn khôngthay đổi.Dáng người thấp thấp, gầy tongteo.Nhìn đã biết là người thật thà.Cái sạp hàng làm ăn không tốt lắm.Bởi vì những thứ được bày bántrông rất bình thường, chả có gì đặcbiệt.Mà ông chủ cũng không mồm méptép nhảy.Có khách đến, ông ấy cũng chỉ cườivới người ta.Còn lại cứ để kệ khách chọn.Lý Phong cầm cái bình sứ nhỏ trongtay, hỏi ông chủ: "Ông chủ, ông cóấn tượng với cái bình sứ nhỏ nàykhông?"Ông chủ nhận lấy nó đặt trong taynhìn thử, lắc đầu.Lúc Lý Phong đang định lấy lại cáibình sứ nhỏ, ở cửa hàng cách đókhông xa.Có một gã đàn ông trung niên nuôiria mép, lông mày ông ta nảy lênmột cái.Ông ta thảnh thơi bước tới.Thuận miệng chào hỏi ông chủ."Ông Vương, hôm nay buôn bán thếnào?"

Chương 611: Di vật của anh trai