Tác giả:

“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…

Chương 612: Ngô Lương

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Ông chủ cười nói: "Không tốt, làmăn ngày một chán"."Tôi tính một thời gian nữa, đếntiền thuê mặt bằng cũng không trảnổi mất"."Cái nghề này của chúng ta là thếđấy, ông bám nghề nhiều năm nhưthế là giỏi lắm rồi".Gã trung niên cố tình đi một vòngquanh sạp hàng."Cái bình sứ này ở đâu ra thế?"Tất cả hành động của gã trung niênkhông qua khỏi mắt Lý Phong.Nhưng cái mánh khóe của ông ta,anh không thèm vạch trần.Anh đặt cái bình sứ trong tay mìnhvào tay gã trung niên, nhìn nó nói:"Ông chủ xem giúp tôi xem cái bìnhsứ này có gì đặc biệt không?"Gã trung niên này họ Ngô, tên làNgô Lương.Ngô Lương mở cửa hàng ở Phan GiaViên mấy chục năm rồi.Tất cả những người quen khi nói vềông ta đều thống nhất chỉ có mộtchữ.Gian!Nếu nhất định phải thêm một chữđằng sau thì sẽ là.Gian trá!Ngô Lương còn được gọi là VôLương.Lúc Ngô Lương đỡ lấy cái bình sứ từtay Lý Phong, khóe mắt ông ta hơirun rấy.Động tác rất nhỏ này bị Lý Phongnhìn thấy.Ngô Lương cố ý dùng ánh mắt thờ ơliếc qua liếc lại.Mặc dù chỉ vài cái liếc mắt nhỏnhưng Lý Phong đã nhận ra mộtđiều từ ánh mắt ông ta.Ngô Lương biết cái bình sứ này.Sau đó ông ta ném lại cái bình choLý Phong."Cái bình sứ này chả có gì đặc biệt,đúng là hơi lâu đời nhưng cũngkhông đáng mấy tiền, nếu cậumuốn bán thì tôi mua nó với giá hainghìn tệ".Lý Phong hôm nay mặc một bộquần áo bình thường giống mọihôm.Hứa Mộc Tình thì khỏi phải nói.Từ trước đến nay cô đều mặc hàngđặt may riêng.Nếu không có mắt nhìn thì khôngthể biết giá của bộ quần áo cô mặctrên người những mấy chục nghìntệ.Vì thế Ngô Lương thấy, Lý Phong vàHứa Mộc Tình cũng chỉ là hai ngườibình thường thôi.Đám người trẻ như bọn họ là dễ lừagạt nhất."Ông đùa à, cái bình sứ này nửanăm trước tôi mua của ông chủ nàyvới giá năm nghìn tệ đấy, tôi chảthèm bán với giá hai nghìn tệ đâu".Ông chủ sạp hàng vò đầu bứt tai,không nhớ rõ mình từng bán cáibình này cho Lý Phong.Ngô Lương cười ha hả: "Nhóc con,mua năm nghìn chứng tỏ cậu bị lừarồi"."Tôi nói thật với cậu, cái bình trongtay cậu nhiều nhất là được mộttrăm năm"."Bởi vì tay nghề làm ra nó rất bìnhthường, chỉ khi gặp được người thậtsự thích nó"."Nếu không cậu không bán được nóvới giá hai nghìn như tôi mua đâu"."Nếu không tin cậu cầm cái bìnhnày đi một vòng quanh chợ đồ cổhỏi mà xem".Ngô Lương quay người đi về cửahàng của mình."Dù sao thì cửa hàng của tôi cũng ởđây, nếu cậu muốn bán thì cứ đến".Nói xong ông ta từ từ bước vào cửahàng.Ngô Lương ngồi sau quầy, rút điệnthoại ra gọi cho Viên Điền Hồng."Ông chủ, tìm được rồi! Cuối cùngcũng tìm được rồi"."Cái bình sứ đấy cuối cùng cũngxuất hiện rồi".Viên Điền Hồng đang tức điênngười, vừa nghe thấy thế, ông ta từsô pha đứng bật dậy.Hai mắt ông ta sáng rực lên."Tìm kiếm mười mấy năm cuối cùngcũng tìm thấy rồi".Viên Lịch Hành ngồi cạnh, vẻ mặtkinh ngạc nhìn bác của mình.Anh ta thấy từ trước đến nay ViênĐiền Hồng là một người chín chắncẩn thận, lắm mưu nhiều kế.Ông ta rất ít khi kích động như vậy.Ở đầu dây bên kia, Ngô Lương tiếptục nói."Cái bình sứ đang ở trong tay mộtđôi nam nữ, nhìn bọn chúng ăn mặckhông giống người có tiền"."Đợi lát nữa tôi sẽ tìm cách mua lạinó".Viên Điền Hồng bật cười."Nếu đã là người thường mà cònphải mua à?""Chờ bọn chúng ra khỏi Phan GiaViên, ông lập tức dẫn người cướplấy"."Vâng ạ!"Viên Điền Hồng cúp máy.Thấy ông ta có vẻ cực kì kích động,Viên Lịch Hành vội hỏi."Bác à, cái bình sứ này có gì đặcbiệt mà là bác kích động thế?"Giờ Viên Điền Hồng đang cực kì vuisướng.Ông ta ngồi xuống, thích chí nói vớiViên Lịch Hành."Lúc trước không phải cháu hỏi saoLý Mộc bị ép chết mà Lý Thị là mộttrong bốn gia tộc lớn lại thờ ơ sao?""Nguyên nhân bắt nguồn từ cái bìnhsứ này đấy".Viên Điền Hồng nói thế làm khơi lênsự tò mò của Viên Lịch Hành.Viên Lịch Hành nói: "Người ta vẫnđồn là do Lý Mộc chọc phải cậu ấmcủa một gia tộc lớn"."Cậu ấm này ghen tị với Lý Mộc làthiên tài nên mới dùng cách này đểthiên tài mãi mãi ngã xuống"."Ha ha ha!"Viên Lịch Hành cười to: "Ghen tị?""Cho dù Lý Mộc là thiên tài ngànnăm có một thì cậu ba của nhà họLong sao có thể ghen tị với hắnchứ?""Cho dù là thiên tài như Lý Mộcnhưng ngay cả tư cách lau giày chocậu ấm nhà họ Long cũng khôngcó".Lần đầu tiên Viên Lịch Hành nghethấy Viên Điền Hồng nhắc đến nhàhọ Long này.Vội vàng hỏi: "Bác à, nhà họ Longnày...""Chuyện này cháu đừng hỏi đến,vẫn chưa đến lúc cháu nên biết".Nói đến chuyện này, Viên ĐiềnHồng rất nghiêm túc.Viên Lịch Hành vội ngậm miệng.Nhưng giờ tâm trạng Viên ĐiềnHồng đang rất tốt.Ông ta nói cho Viên Lịch Hành nghechuyện đã qua.Năm đó nhà họ Lý ở thủ đô có mộtthiên tài.Lý Mộc.Khác hẳn với thiên tài tự tâng bốcmình của nhà họ Hậu.Lý Mộc là thiên tài hàng thật giáthật.Điều này, Viên Điền Hồng cũng phảithừa nhận.Lúc Lý Mộc mười năm tuổi đã là caothủ đại tông sư đỉnh cấp.Lúc ấy mọi người đoán đến năm haimươi tuổi anh ấy có thể thànhVương.Nhưng điều bất ngờ là năm mườisáu tuổi Lý Mộc đã trở thành Vươngrồi.Thiên tài là gì?Là Lý Mộc.Lý Mộc không chỉ có năng khiếubẩm sinh, anh ấy cũng là người cựckì hiền lành khiêm tốn.Rất ít khi anh ấy tranh chấp vớingười khác.Lại càng không cậy thân thế củamình lên mặt bắt nạt người.Ở trong mắt nhiều người, Lý Mộcđúng là hoàn mĩ.Nếu anh ấy cứ thế lớn lên, có thểdẫn dắt cả gia tộc Lý Thị đi lên đỉnhcao mới.Nhưng Lý Mộc chọc phải cậu ba nhàhọ Long.Không ai biết rõ anh ấy sao lại chọcphải hắn.Ngay cả Viên Điền Hồng cũng chỉnghe nghóng được chút.Hình như là vì một việc hoặc mộtngười.Nói chung là khiến cậu ba nhà họLong không vui.Nhà họ Long lập tức chèn ép nhàhọ Lý.Phải giết chết hai anh em Lý Mộc,Lý Phong.Nghe thấy thế, Viên Lịch Hành vộihỏi: "Chuyện này liên quan gì đếnLý Phong?""Chả lẽ cả hai người bọn chúng đềuchọc phải cậu chủ Long à?"Viên Điền Hồng lắc đầu."Chuyện có đơn giản như thế đâu".Bởi vì vui nên Viên Điền Hồng nói ramột tin chính xác."Thực ra mấy lời đồn không đúng"."Lý Mộc nhất định phải chết".Viên Lịch Hành hỏi: "Tại sao?""Bởi vì cậu ta quá giỏi, đã uy hiếpđến cậu chủ Long".Viên Lịch Hành: "Lúc trước bác cũngnói, nhà họ Lý bé cỏn con như thếsao có thể uy hiếp đến nhà họ Longkhổng lồ thế chứ?""Nhà họ Lý đương nhiên không thểuy hiếp đến nhà họ Long"."Nhưng mẹ của Lý Phong thực rakhông phải họ Lục".Nói xong, ánh mắt Viên Điền Hồnglóe lên tia sắc bén."Bà ấy họ Long".

Ông chủ cười nói: "Không tốt, làm

ăn ngày một chán".

"Tôi tính một thời gian nữa, đến

tiền thuê mặt bằng cũng không trả

nổi mất".

"Cái nghề này của chúng ta là thế

đấy, ông bám nghề nhiều năm như

thế là giỏi lắm rồi".

Gã trung niên cố tình đi một vòng

quanh sạp hàng.

"Cái bình sứ này ở đâu ra thế?"

Tất cả hành động của gã trung niên

không qua khỏi mắt Lý Phong.

Nhưng cái mánh khóe của ông ta,

anh không thèm vạch trần.

Anh đặt cái bình sứ trong tay mình

vào tay gã trung niên, nhìn nó nói:

"Ông chủ xem giúp tôi xem cái bình

sứ này có gì đặc biệt không?"

Gã trung niên này họ Ngô, tên là

Ngô Lương.

Ngô Lương mở cửa hàng ở Phan Gia

Viên mấy chục năm rồi.

Tất cả những người quen khi nói về

ông ta đều thống nhất chỉ có một

chữ.

Gian!

Nếu nhất định phải thêm một chữ

đằng sau thì sẽ là.

Gian trá!

Ngô Lương còn được gọi là Vô

Lương.

Lúc Ngô Lương đỡ lấy cái bình sứ từ

tay Lý Phong, khóe mắt ông ta hơi

run rấy.

Động tác rất nhỏ này bị Lý Phong

nhìn thấy.

Ngô Lương cố ý dùng ánh mắt thờ ơ

liếc qua liếc lại.

Mặc dù chỉ vài cái liếc mắt nhỏ

nhưng Lý Phong đã nhận ra một

điều từ ánh mắt ông ta.

Ngô Lương biết cái bình sứ này.

Sau đó ông ta ném lại cái bình cho

Lý Phong.

"Cái bình sứ này chả có gì đặc biệt,

đúng là hơi lâu đời nhưng cũng

không đáng mấy tiền, nếu cậu

muốn bán thì tôi mua nó với giá hai

nghìn tệ".

Lý Phong hôm nay mặc một bộ

quần áo bình thường giống mọi

hôm.

Hứa Mộc Tình thì khỏi phải nói.

Từ trước đến nay cô đều mặc hàng

đặt may riêng.

Nếu không có mắt nhìn thì không

thể biết giá của bộ quần áo cô mặc

trên người những mấy chục nghìn

tệ.

Vì thế Ngô Lương thấy, Lý Phong và

Hứa Mộc Tình cũng chỉ là hai người

bình thường thôi.

Đám người trẻ như bọn họ là dễ lừa

gạt nhất.

"Ông đùa à, cái bình sứ này nửa

năm trước tôi mua của ông chủ này

với giá năm nghìn tệ đấy, tôi chả

thèm bán với giá hai nghìn tệ đâu".

Ông chủ sạp hàng vò đầu bứt tai,

không nhớ rõ mình từng bán cái

bình này cho Lý Phong.

Ngô Lương cười ha hả: "Nhóc con,

mua năm nghìn chứng tỏ cậu bị lừa

rồi".

"Tôi nói thật với cậu, cái bình trong

tay cậu nhiều nhất là được một

trăm năm".

"Bởi vì tay nghề làm ra nó rất bình

thường, chỉ khi gặp được người thật

sự thích nó".

"Nếu không cậu không bán được nó

với giá hai nghìn như tôi mua đâu".

"Nếu không tin cậu cầm cái bình

này đi một vòng quanh chợ đồ cổ

hỏi mà xem".

Ngô Lương quay người đi về cửa

hàng của mình.

"Dù sao thì cửa hàng của tôi cũng ở

đây, nếu cậu muốn bán thì cứ đến".

Nói xong ông ta từ từ bước vào cửa

hàng.

Ngô Lương ngồi sau quầy, rút điện

thoại ra gọi cho Viên Điền Hồng.

"Ông chủ, tìm được rồi! Cuối cùng

cũng tìm được rồi".

"Cái bình sứ đấy cuối cùng cũng

xuất hiện rồi".

Viên Điền Hồng đang tức điên

người, vừa nghe thấy thế, ông ta từ

sô pha đứng bật dậy.

Hai mắt ông ta sáng rực lên.

"Tìm kiếm mười mấy năm cuối cùng

cũng tìm thấy rồi".

Viên Lịch Hành ngồi cạnh, vẻ mặt

kinh ngạc nhìn bác của mình.

Anh ta thấy từ trước đến nay Viên

Điền Hồng là một người chín chắn

cẩn thận, lắm mưu nhiều kế.

Ông ta rất ít khi kích động như vậy.

Ở đầu dây bên kia, Ngô Lương tiếp

tục nói.

"Cái bình sứ đang ở trong tay một

đôi nam nữ, nhìn bọn chúng ăn mặc

không giống người có tiền".

"Đợi lát nữa tôi sẽ tìm cách mua lại

nó".

Viên Điền Hồng bật cười.

"Nếu đã là người thường mà còn

phải mua à?"

"Chờ bọn chúng ra khỏi Phan Gia

Viên, ông lập tức dẫn người cướp

lấy".

"Vâng ạ!"

Viên Điền Hồng cúp máy.

Thấy ông ta có vẻ cực kì kích động,

Viên Lịch Hành vội hỏi.

"Bác à, cái bình sứ này có gì đặc

biệt mà là bác kích động thế?"

Giờ Viên Điền Hồng đang cực kì vui

sướng.

Ông ta ngồi xuống, thích chí nói với

Viên Lịch Hành.

"Lúc trước không phải cháu hỏi sao

Lý Mộc bị ép chết mà Lý Thị là một

trong bốn gia tộc lớn lại thờ ơ sao?"

"Nguyên nhân bắt nguồn từ cái bình

sứ này đấy".

Viên Điền Hồng nói thế làm khơi lên

sự tò mò của Viên Lịch Hành.

Viên Lịch Hành nói: "Người ta vẫn

đồn là do Lý Mộc chọc phải cậu ấm

của một gia tộc lớn".

"Cậu ấm này ghen tị với Lý Mộc là

thiên tài nên mới dùng cách này để

thiên tài mãi mãi ngã xuống".

"Ha ha ha!"

Viên Lịch Hành cười to: "Ghen tị?"

"Cho dù Lý Mộc là thiên tài ngàn

năm có một thì cậu ba của nhà họ

Long sao có thể ghen tị với hắn

chứ?"

"Cho dù là thiên tài như Lý Mộc

nhưng ngay cả tư cách lau giày cho

cậu ấm nhà họ Long cũng không

có".

Lần đầu tiên Viên Lịch Hành nghe

thấy Viên Điền Hồng nhắc đến nhà

họ Long này.

Vội vàng hỏi: "Bác à, nhà họ Long

này..."

"Chuyện này cháu đừng hỏi đến,

vẫn chưa đến lúc cháu nên biết".

Nói đến chuyện này, Viên Điền

Hồng rất nghiêm túc.

Viên Lịch Hành vội ngậm miệng.

Nhưng giờ tâm trạng Viên Điền

Hồng đang rất tốt.

Ông ta nói cho Viên Lịch Hành nghe

chuyện đã qua.

Năm đó nhà họ Lý ở thủ đô có một

thiên tài.

Lý Mộc.

Khác hẳn với thiên tài tự tâng bốc

mình của nhà họ Hậu.

Lý Mộc là thiên tài hàng thật giá

thật.

Điều này, Viên Điền Hồng cũng phải

thừa nhận.

Lúc Lý Mộc mười năm tuổi đã là cao

thủ đại tông sư đỉnh cấp.

Lúc ấy mọi người đoán đến năm hai

mươi tuổi anh ấy có thể thành

Vương.

Nhưng điều bất ngờ là năm mười

sáu tuổi Lý Mộc đã trở thành Vương

rồi.

Thiên tài là gì?

Là Lý Mộc.

Lý Mộc không chỉ có năng khiếu

bẩm sinh, anh ấy cũng là người cực

kì hiền lành khiêm tốn.

Rất ít khi anh ấy tranh chấp với

người khác.

Lại càng không cậy thân thế của

mình lên mặt bắt nạt người.

Ở trong mắt nhiều người, Lý Mộc

đúng là hoàn mĩ.

Nếu anh ấy cứ thế lớn lên, có thể

dẫn dắt cả gia tộc Lý Thị đi lên đỉnh

cao mới.

Nhưng Lý Mộc chọc phải cậu ba nhà

họ Long.

Không ai biết rõ anh ấy sao lại chọc

phải hắn.

Ngay cả Viên Điền Hồng cũng chỉ

nghe nghóng được chút.

Hình như là vì một việc hoặc một

người.

Nói chung là khiến cậu ba nhà họ

Long không vui.

Nhà họ Long lập tức chèn ép nhà

họ Lý.

Phải giết chết hai anh em Lý Mộc,

Lý Phong.

Nghe thấy thế, Viên Lịch Hành vội

hỏi: "Chuyện này liên quan gì đến

Lý Phong?"

"Chả lẽ cả hai người bọn chúng đều

chọc phải cậu chủ Long à?"

Viên Điền Hồng lắc đầu.

"Chuyện có đơn giản như thế đâu".

Bởi vì vui nên Viên Điền Hồng nói ra

một tin chính xác.

"Thực ra mấy lời đồn không đúng".

"Lý Mộc nhất định phải chết".

Viên Lịch Hành hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì cậu ta quá giỏi, đã uy hiếp

đến cậu chủ Long".

Viên Lịch Hành: "Lúc trước bác cũng

nói, nhà họ Lý bé cỏn con như thế

sao có thể uy hiếp đến nhà họ Long

khổng lồ thế chứ?"

"Nhà họ Lý đương nhiên không thể

uy hiếp đến nhà họ Long".

"Nhưng mẹ của Lý Phong thực ra

không phải họ Lục".

Nói xong, ánh mắt Viên Điền Hồng

lóe lên tia sắc bén.

"Bà ấy họ Long".

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Ông chủ cười nói: "Không tốt, làmăn ngày một chán"."Tôi tính một thời gian nữa, đếntiền thuê mặt bằng cũng không trảnổi mất"."Cái nghề này của chúng ta là thếđấy, ông bám nghề nhiều năm nhưthế là giỏi lắm rồi".Gã trung niên cố tình đi một vòngquanh sạp hàng."Cái bình sứ này ở đâu ra thế?"Tất cả hành động của gã trung niênkhông qua khỏi mắt Lý Phong.Nhưng cái mánh khóe của ông ta,anh không thèm vạch trần.Anh đặt cái bình sứ trong tay mìnhvào tay gã trung niên, nhìn nó nói:"Ông chủ xem giúp tôi xem cái bìnhsứ này có gì đặc biệt không?"Gã trung niên này họ Ngô, tên làNgô Lương.Ngô Lương mở cửa hàng ở Phan GiaViên mấy chục năm rồi.Tất cả những người quen khi nói vềông ta đều thống nhất chỉ có mộtchữ.Gian!Nếu nhất định phải thêm một chữđằng sau thì sẽ là.Gian trá!Ngô Lương còn được gọi là VôLương.Lúc Ngô Lương đỡ lấy cái bình sứ từtay Lý Phong, khóe mắt ông ta hơirun rấy.Động tác rất nhỏ này bị Lý Phongnhìn thấy.Ngô Lương cố ý dùng ánh mắt thờ ơliếc qua liếc lại.Mặc dù chỉ vài cái liếc mắt nhỏnhưng Lý Phong đã nhận ra mộtđiều từ ánh mắt ông ta.Ngô Lương biết cái bình sứ này.Sau đó ông ta ném lại cái bình choLý Phong."Cái bình sứ này chả có gì đặc biệt,đúng là hơi lâu đời nhưng cũngkhông đáng mấy tiền, nếu cậumuốn bán thì tôi mua nó với giá hainghìn tệ".Lý Phong hôm nay mặc một bộquần áo bình thường giống mọihôm.Hứa Mộc Tình thì khỏi phải nói.Từ trước đến nay cô đều mặc hàngđặt may riêng.Nếu không có mắt nhìn thì khôngthể biết giá của bộ quần áo cô mặctrên người những mấy chục nghìntệ.Vì thế Ngô Lương thấy, Lý Phong vàHứa Mộc Tình cũng chỉ là hai ngườibình thường thôi.Đám người trẻ như bọn họ là dễ lừagạt nhất."Ông đùa à, cái bình sứ này nửanăm trước tôi mua của ông chủ nàyvới giá năm nghìn tệ đấy, tôi chảthèm bán với giá hai nghìn tệ đâu".Ông chủ sạp hàng vò đầu bứt tai,không nhớ rõ mình từng bán cáibình này cho Lý Phong.Ngô Lương cười ha hả: "Nhóc con,mua năm nghìn chứng tỏ cậu bị lừarồi"."Tôi nói thật với cậu, cái bình trongtay cậu nhiều nhất là được mộttrăm năm"."Bởi vì tay nghề làm ra nó rất bìnhthường, chỉ khi gặp được người thậtsự thích nó"."Nếu không cậu không bán được nóvới giá hai nghìn như tôi mua đâu"."Nếu không tin cậu cầm cái bìnhnày đi một vòng quanh chợ đồ cổhỏi mà xem".Ngô Lương quay người đi về cửahàng của mình."Dù sao thì cửa hàng của tôi cũng ởđây, nếu cậu muốn bán thì cứ đến".Nói xong ông ta từ từ bước vào cửahàng.Ngô Lương ngồi sau quầy, rút điệnthoại ra gọi cho Viên Điền Hồng."Ông chủ, tìm được rồi! Cuối cùngcũng tìm được rồi"."Cái bình sứ đấy cuối cùng cũngxuất hiện rồi".Viên Điền Hồng đang tức điênngười, vừa nghe thấy thế, ông ta từsô pha đứng bật dậy.Hai mắt ông ta sáng rực lên."Tìm kiếm mười mấy năm cuối cùngcũng tìm thấy rồi".Viên Lịch Hành ngồi cạnh, vẻ mặtkinh ngạc nhìn bác của mình.Anh ta thấy từ trước đến nay ViênĐiền Hồng là một người chín chắncẩn thận, lắm mưu nhiều kế.Ông ta rất ít khi kích động như vậy.Ở đầu dây bên kia, Ngô Lương tiếptục nói."Cái bình sứ đang ở trong tay mộtđôi nam nữ, nhìn bọn chúng ăn mặckhông giống người có tiền"."Đợi lát nữa tôi sẽ tìm cách mua lạinó".Viên Điền Hồng bật cười."Nếu đã là người thường mà cònphải mua à?""Chờ bọn chúng ra khỏi Phan GiaViên, ông lập tức dẫn người cướplấy"."Vâng ạ!"Viên Điền Hồng cúp máy.Thấy ông ta có vẻ cực kì kích động,Viên Lịch Hành vội hỏi."Bác à, cái bình sứ này có gì đặcbiệt mà là bác kích động thế?"Giờ Viên Điền Hồng đang cực kì vuisướng.Ông ta ngồi xuống, thích chí nói vớiViên Lịch Hành."Lúc trước không phải cháu hỏi saoLý Mộc bị ép chết mà Lý Thị là mộttrong bốn gia tộc lớn lại thờ ơ sao?""Nguyên nhân bắt nguồn từ cái bìnhsứ này đấy".Viên Điền Hồng nói thế làm khơi lênsự tò mò của Viên Lịch Hành.Viên Lịch Hành nói: "Người ta vẫnđồn là do Lý Mộc chọc phải cậu ấmcủa một gia tộc lớn"."Cậu ấm này ghen tị với Lý Mộc làthiên tài nên mới dùng cách này đểthiên tài mãi mãi ngã xuống"."Ha ha ha!"Viên Lịch Hành cười to: "Ghen tị?""Cho dù Lý Mộc là thiên tài ngànnăm có một thì cậu ba của nhà họLong sao có thể ghen tị với hắnchứ?""Cho dù là thiên tài như Lý Mộcnhưng ngay cả tư cách lau giày chocậu ấm nhà họ Long cũng khôngcó".Lần đầu tiên Viên Lịch Hành nghethấy Viên Điền Hồng nhắc đến nhàhọ Long này.Vội vàng hỏi: "Bác à, nhà họ Longnày...""Chuyện này cháu đừng hỏi đến,vẫn chưa đến lúc cháu nên biết".Nói đến chuyện này, Viên ĐiềnHồng rất nghiêm túc.Viên Lịch Hành vội ngậm miệng.Nhưng giờ tâm trạng Viên ĐiềnHồng đang rất tốt.Ông ta nói cho Viên Lịch Hành nghechuyện đã qua.Năm đó nhà họ Lý ở thủ đô có mộtthiên tài.Lý Mộc.Khác hẳn với thiên tài tự tâng bốcmình của nhà họ Hậu.Lý Mộc là thiên tài hàng thật giáthật.Điều này, Viên Điền Hồng cũng phảithừa nhận.Lúc Lý Mộc mười năm tuổi đã là caothủ đại tông sư đỉnh cấp.Lúc ấy mọi người đoán đến năm haimươi tuổi anh ấy có thể thànhVương.Nhưng điều bất ngờ là năm mườisáu tuổi Lý Mộc đã trở thành Vươngrồi.Thiên tài là gì?Là Lý Mộc.Lý Mộc không chỉ có năng khiếubẩm sinh, anh ấy cũng là người cựckì hiền lành khiêm tốn.Rất ít khi anh ấy tranh chấp vớingười khác.Lại càng không cậy thân thế củamình lên mặt bắt nạt người.Ở trong mắt nhiều người, Lý Mộcđúng là hoàn mĩ.Nếu anh ấy cứ thế lớn lên, có thểdẫn dắt cả gia tộc Lý Thị đi lên đỉnhcao mới.Nhưng Lý Mộc chọc phải cậu ba nhàhọ Long.Không ai biết rõ anh ấy sao lại chọcphải hắn.Ngay cả Viên Điền Hồng cũng chỉnghe nghóng được chút.Hình như là vì một việc hoặc mộtngười.Nói chung là khiến cậu ba nhà họLong không vui.Nhà họ Long lập tức chèn ép nhàhọ Lý.Phải giết chết hai anh em Lý Mộc,Lý Phong.Nghe thấy thế, Viên Lịch Hành vộihỏi: "Chuyện này liên quan gì đếnLý Phong?""Chả lẽ cả hai người bọn chúng đềuchọc phải cậu chủ Long à?"Viên Điền Hồng lắc đầu."Chuyện có đơn giản như thế đâu".Bởi vì vui nên Viên Điền Hồng nói ramột tin chính xác."Thực ra mấy lời đồn không đúng"."Lý Mộc nhất định phải chết".Viên Lịch Hành hỏi: "Tại sao?""Bởi vì cậu ta quá giỏi, đã uy hiếpđến cậu chủ Long".Viên Lịch Hành: "Lúc trước bác cũngnói, nhà họ Lý bé cỏn con như thếsao có thể uy hiếp đến nhà họ Longkhổng lồ thế chứ?""Nhà họ Lý đương nhiên không thểuy hiếp đến nhà họ Long"."Nhưng mẹ của Lý Phong thực rakhông phải họ Lục".Nói xong, ánh mắt Viên Điền Hồnglóe lên tia sắc bén."Bà ấy họ Long".

Chương 612: Ngô Lương