Tác giả:

“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…

Chương 707: Biết điểm dừng

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Đại trưởng lão nói với Lý ThiênSách: "Dù sao, Lý Tấn cũng làngười nhà của chúng ta"."Mong rằng chiều nay ông sẽ khôngra tay quá nặng, biết điểm dừng".Lý Thiên Sách trả lời đại khái vàicâu.Nhìn thấy hai vị trưởng lão rời đi.Một nụ cười nham hiểm hiện trênkhuôn mặt của Lý Thiên Sách."Hừ hừ! Biết điểm dừng à?""Đợi đến khi Lý Tấn ra sân, đứngtrước mặt tôi xem"."Tôi sẽ khiến ông ta phải trả giá chosự ngu ngốc của mình!"Chiều hôm đó, diễn võ đường lớnnhất của nhà họ Lý.Đây là một tòa nhà cổ đã có tuổiđời hàng trăm năm.Sân ở đây rất lớn, rộng bằng nửasân bóng đá lận.Ở giữa là một khu đất bằng phẳngrộng bằng ba phòng học.Có những phiến đá xanh được đặtngay ngắn trên mặt đất.Lúc này.Đã có rất nhiều con em và trưởngbối từ các thế gia danh môn vọngtộc ngồi xung quanh sân đấu.Tất cả bảy trưởng lão của gia tộc họLý đều đã có mặt.Lúc này, Đại trưởng lão đứng lên.Ở một nơi rộng lớn khoáng đạt nhưvậy, mà ông ta hoàn toàn khôngcần đến micro.Chỉ cần dùng giọng nói của chínhmình, là đã có thể truyền từng lờinói vào tai mọi người có mặt ở đómột cách rất rõ ràng.Sau khi Đại trưởng lão nói vài câuđơn giản, sắc mặt ông ta dần trởnên nghiêm lại."Hai trận đấu ngày hôm nay có tầmảnh hưởng sâu rộng"."Nó thể hiện vị thế của gia tộc họLý chúng tôi"."Người chiến thắng sẽ trở thành tộctrưởng và người thừa kế mới củagia tộc họ Lý chúng tôi"."Người thua cuộc chỉ cần xin lỗi mộtcách trân thành mà không phải chịubất cứ hình phạt nào".Vừa nói xong, Đại trưởng lão liềnliếc mắt nhìn về vị trí của Lý Tấncách đó không xa.Vào lúc này, có vài người đứng ởchỗ của Lý Tấn.Trong số những người này, chỉ cóLý Phong là vắng mặt.Lý Tấn và Đại trưởng lão khẽ gậtđầu.Sau đó Đại trưởng lão mới bắt đầuthông báo."Để không làm mất thời gian củamọi người, trận đấu của chúng ta sẽbắt đầu ngay bây giờ"."Trận đầu tiên là Lý Phi và Lý HánThần".Mặc dù Lý Hán Thần không phải làngười thừa kế của gia tộc họ Lý,nhưng anh ta có đủ tư cách để trởthành người thừa kế.Lý Hán Thần lớn lên trong sự kỳvọng và khen ngợi của những vịtrưởng bối trong gia tộc.Anh ta chưa bao giờ thất bại.Đối với anh ta mà nói, anh ta cũngcho rằng mình không thể thất bại.Lý Hán Thần vênh mặt, đi từ từ ragiữa bãi đất bằng phẳng dưới ánhmắt của mọi người xung quanh.Lúc này, anh ta vươn tay về phía LýPhi cách đó không xa, ngoắc ngoắcđầu ngón tay.Anh ta cười.Trên khóe miệng anh ta hiện lênmột nụ cười khinh thường.Lý Phi có thể nói là lần đầu tiênxuất hiện trước mắt công chúng.Nhiều người thậm chí còn khôngbiết đến sự tồn tại của Lý Phi.Họ thậm chí không biết Lý Phi trôngnhư thế nào.Cho đến khi Lý Phi từ từ bước rakhỏi đám đông.Mọi người chỉ thấy rằng đây là mộtnam thanh niên có ngoại hình kháđiển trai.Và quan trọng hơn, Lý Phi vẫn chưaphải người trưởng thành, cậu ta chỉlà một học sinh trung học.Nhưng Lý Phi lại trông chả hề giốngmấy tên choai choai cùng tuổi.Cậu ta rất điềm tĩnh.Hơn nữa, những người có thực lựccao đều nhận thấy rằng mỗi khi LýPhi bước một bước, trong không khísẽ phát ra một tia sóng năng kỳ lạ.Nếu có cao thủ vượt qua cảnh giớiChiến Hoàng ở đây.Anh ta cũng có thể cảm nhận đượcnhững gì Lý Phi đang sử dụng bâygiờ là một công pháp đỉnh cấp.Lúc này như thể cậu ta đang bướcđi trên mặt nước vậy.Mỗi khi cậu ta đưa chân giẫm xuốngđất.Thời điểm đế giày va chạm với mặtđất, sẽ có một loại sóng năng gợnra lăn tăn, gợn ra tứ phía.Lý Phi từng bước đi đến chỗ Lý HánThần.Hai người nhìn nhau.Lý Hán Thần nhìn Lý Phi bằng ánhmắt trịnh thượng, nói."Vừa rồi mày có nghe Đại trưởnglão nói gì không?""Nếu giờ mày quỳ xuống nhận saithì vẫn còn kịp đấy"."Nếu không, lát nữa trận đấu bắtđầu, tao sẽ không nương tay đâu".Lý Phi sắc mặt không thay đổi nhìnLý Hán Thần."Đừng nói nhảm nữa!""Tới đi!"Lý Hán Thần sững sờ trong giây lát.Ngay lập tức trên khuôn mặt anh tahiện lên vẻ giận dữ và chán ghét.Vẻ mặt của anh ta ngày càng trởnên hung dữ hơn."Đồ chó! Tao cho mày cơ hội thếmà mày lại không biết trân trọng".Dứt lời, Lý Hán Thần đột nhiên cấtbước, lao về phía Lý Phi."Ầm!"Cơ thể của Lý Hán Thần dừng lại.Lúc này, anh ta đã đứng trước mặtLý Phi.Anh ta đưa tay ra chạm vào mũimình với vẻ không thể tin được.Mũi anh ta đang chảy máu cam."Mày, mày đã làm gì?""Mày dám đánh tao? Đồ đê tiện, đồchó nhà mày dám đánh tao!"Lửa giận trong lòng Lý Hán Thầnđột nhiên bùng lên.Anh ta lập tức nhảy lên cao, cơ thểlộn nhào trên không trung lên caohơn mười mét thì rơi xuống.Đôi mắt của Lý Hán Thần lóe lên sựtức giận dữ dội."Mày đã chọc tức tao! Vậy thì, màychết đi".Nói rồi, Lý Hán Thần bày ra một tưthế rất lạ mắt.Nhiều thanh niên trong đám đôngđã nhận ra chiêu này trong nháymắt.Một số người trong đám đông thậmchí còn bắt đầu hò reo."Ồ, tuyệt kĩ của nhà họ Lý, Du LongChưởng!""Tôi đã từng thấy Lý Hán Thần sửdụng Du Long Chưởng này trướcđây rồi"."Một chưởng này của anh ta có thểđập vỡ cả đá đấy"."Khi đó anh ta chỉ có một mình, đốiđầu với mười mấy vị cao thủ"."Trong nháy mắt, tất cả nhữngngười đó đều bị anh ta hạ gục"."Lý Phi này chết là cái chắc".Nụ cười trên mặt Lý Hán Thần dầnhiện ra.Anh ta nhìn thẳng vào Lý Phi rồilạnh lùng nói."Bây giờ hối hận cũng đã quámuộn. Mày chết đi".Lý Hán Thần lập tức bước lên phíatrước, hóa thành một dư ảnh,nhanh chóng lao về phía Lý Phi.Tốc độ hiện tại của Lý Hán Thầnquả thực nhanh hơn rất nhiều sovới vừa rồi.Với thực lực hiện tại của Lý Phi, đốiphó với anh ta vẫn có chút chật vật.Nhưng vào lúc này, trong đầu LýPhi hiện lên một câu Lý Phong nóivới cậu ta lúc trước.Lý Phong nói rằng mặc dù các chiêuthức võ thuật luôn thay đổi.Nhưng dù chiêu thức có hoa mỹđến đâu, tốc độ nhanh đến thế nàothì cũng phải lao tới bên cạnh ngườita thì mới có thể thi triển được.Vì vậy, không cần phải bối rối bởinhững chiêu trò mà họ bày ra.Chỉ cần giữ khoảng cách một tấc vớiđối phương là được.Nghĩ vậy, hơi thở hỗn loạn của LýPhi lập tức trở nên đều đặn hơn.Lý Phi có thể cảm thấy Lý Hán Thầnkhông ngừng đổi hướng xungquanh mình.Đồng thời, Lý Hán Thần còn khôngngừng nói với một giọng điệu kiêungạo."Lý Phi, đồ khốn kiếp"."Trước đây mày chả khác nào mộtcon chó trước mặt tao"."Thật không ngờ, sau khi con chónhà mày tuột xích lại cắn ngược lạichủ như thế"."Mày có biết người ta đối xử vớinhững con chó cắn chủ như thế nàokhông?""Tất cả mọi người đều sẽ sử dụngmột cách để đối phó với những conchó này, đó là giết chết"."Giờ mày…"Lý Hán Thần chưa kịp nói hết câu.Trong không khí đột nhiên phát ramột tiếng động lớn."Ầm!"Lý Hán Thần choáng váng.Lý Thiên Sách sững sờ.

Đại trưởng lão nói với Lý Thiên

Sách: "Dù sao, Lý Tấn cũng là

người nhà của chúng ta".

"Mong rằng chiều nay ông sẽ không

ra tay quá nặng, biết điểm dừng".

Lý Thiên Sách trả lời đại khái vài

câu.

Nhìn thấy hai vị trưởng lão rời đi.

Một nụ cười nham hiểm hiện trên

khuôn mặt của Lý Thiên Sách.

"Hừ hừ! Biết điểm dừng à?"

"Đợi đến khi Lý Tấn ra sân, đứng

trước mặt tôi xem".

"Tôi sẽ khiến ông ta phải trả giá cho

sự ngu ngốc của mình!"

Chiều hôm đó, diễn võ đường lớn

nhất của nhà họ Lý.

Đây là một tòa nhà cổ đã có tuổi

đời hàng trăm năm.

Sân ở đây rất lớn, rộng bằng nửa

sân bóng đá lận.

Ở giữa là một khu đất bằng phẳng

rộng bằng ba phòng học.

Có những phiến đá xanh được đặt

ngay ngắn trên mặt đất.

Lúc này.

Đã có rất nhiều con em và trưởng

bối từ các thế gia danh môn vọng

tộc ngồi xung quanh sân đấu.

Tất cả bảy trưởng lão của gia tộc họ

Lý đều đã có mặt.

Lúc này, Đại trưởng lão đứng lên.

Ở một nơi rộng lớn khoáng đạt như

vậy, mà ông ta hoàn toàn không

cần đến micro.

Chỉ cần dùng giọng nói của chính

mình, là đã có thể truyền từng lời

nói vào tai mọi người có mặt ở đó

một cách rất rõ ràng.

Sau khi Đại trưởng lão nói vài câu

đơn giản, sắc mặt ông ta dần trở

nên nghiêm lại.

"Hai trận đấu ngày hôm nay có tầm

ảnh hưởng sâu rộng".

"Nó thể hiện vị thế của gia tộc họ

Lý chúng tôi".

"Người chiến thắng sẽ trở thành tộc

trưởng và người thừa kế mới của

gia tộc họ Lý chúng tôi".

"Người thua cuộc chỉ cần xin lỗi một

cách trân thành mà không phải chịu

bất cứ hình phạt nào".

Vừa nói xong, Đại trưởng lão liền

liếc mắt nhìn về vị trí của Lý Tấn

cách đó không xa.

Vào lúc này, có vài người đứng ở

chỗ của Lý Tấn.

Trong số những người này, chỉ có

Lý Phong là vắng mặt.

Lý Tấn và Đại trưởng lão khẽ gật

đầu.

Sau đó Đại trưởng lão mới bắt đầu

thông báo.

"Để không làm mất thời gian của

mọi người, trận đấu của chúng ta sẽ

bắt đầu ngay bây giờ".

"Trận đầu tiên là Lý Phi và Lý Hán

Thần".

Mặc dù Lý Hán Thần không phải là

người thừa kế của gia tộc họ Lý,

nhưng anh ta có đủ tư cách để trở

thành người thừa kế.

Lý Hán Thần lớn lên trong sự kỳ

vọng và khen ngợi của những vị

trưởng bối trong gia tộc.

Anh ta chưa bao giờ thất bại.

Đối với anh ta mà nói, anh ta cũng

cho rằng mình không thể thất bại.

Lý Hán Thần vênh mặt, đi từ từ ra

giữa bãi đất bằng phẳng dưới ánh

mắt của mọi người xung quanh.

Lúc này, anh ta vươn tay về phía Lý

Phi cách đó không xa, ngoắc ngoắc

đầu ngón tay.

Anh ta cười.

Trên khóe miệng anh ta hiện lên

một nụ cười khinh thường.

Lý Phi có thể nói là lần đầu tiên

xuất hiện trước mắt công chúng.

Nhiều người thậm chí còn không

biết đến sự tồn tại của Lý Phi.

Họ thậm chí không biết Lý Phi trông

như thế nào.

Cho đến khi Lý Phi từ từ bước ra

khỏi đám đông.

Mọi người chỉ thấy rằng đây là một

nam thanh niên có ngoại hình khá

điển trai.

Và quan trọng hơn, Lý Phi vẫn chưa

phải người trưởng thành, cậu ta chỉ

là một học sinh trung học.

Nhưng Lý Phi lại trông chả hề giống

mấy tên choai choai cùng tuổi.

Cậu ta rất điềm tĩnh.

Hơn nữa, những người có thực lực

cao đều nhận thấy rằng mỗi khi Lý

Phi bước một bước, trong không khí

sẽ phát ra một tia sóng năng kỳ lạ.

Nếu có cao thủ vượt qua cảnh giới

Chiến Hoàng ở đây.

Anh ta cũng có thể cảm nhận được

những gì Lý Phi đang sử dụng bây

giờ là một công pháp đỉnh cấp.

Lúc này như thể cậu ta đang bước

đi trên mặt nước vậy.

Mỗi khi cậu ta đưa chân giẫm xuống

đất.

Thời điểm đế giày va chạm với mặt

đất, sẽ có một loại sóng năng gợn

ra lăn tăn, gợn ra tứ phía.

Lý Phi từng bước đi đến chỗ Lý Hán

Thần.

Hai người nhìn nhau.

Lý Hán Thần nhìn Lý Phi bằng ánh

mắt trịnh thượng, nói.

"Vừa rồi mày có nghe Đại trưởng

lão nói gì không?"

"Nếu giờ mày quỳ xuống nhận sai

thì vẫn còn kịp đấy".

"Nếu không, lát nữa trận đấu bắt

đầu, tao sẽ không nương tay đâu".

Lý Phi sắc mặt không thay đổi nhìn

Lý Hán Thần.

"Đừng nói nhảm nữa!"

"Tới đi!"

Lý Hán Thần sững sờ trong giây lát.

Ngay lập tức trên khuôn mặt anh ta

hiện lên vẻ giận dữ và chán ghét.

Vẻ mặt của anh ta ngày càng trở

nên hung dữ hơn.

"Đồ chó! Tao cho mày cơ hội thế

mà mày lại không biết trân trọng".

Dứt lời, Lý Hán Thần đột nhiên cất

bước, lao về phía Lý Phi.

"Ầm!"

Cơ thể của Lý Hán Thần dừng lại.

Lúc này, anh ta đã đứng trước mặt

Lý Phi.

Anh ta đưa tay ra chạm vào mũi

mình với vẻ không thể tin được.

Mũi anh ta đang chảy máu cam.

"Mày, mày đã làm gì?"

"Mày dám đánh tao? Đồ đê tiện, đồ

chó nhà mày dám đánh tao!"

Lửa giận trong lòng Lý Hán Thần

đột nhiên bùng lên.

Anh ta lập tức nhảy lên cao, cơ thể

lộn nhào trên không trung lên cao

hơn mười mét thì rơi xuống.

Đôi mắt của Lý Hán Thần lóe lên sự

tức giận dữ dội.

"Mày đã chọc tức tao! Vậy thì, mày

chết đi".

Nói rồi, Lý Hán Thần bày ra một tư

thế rất lạ mắt.

Nhiều thanh niên trong đám đông

đã nhận ra chiêu này trong nháy

mắt.

Một số người trong đám đông thậm

chí còn bắt đầu hò reo.

"Ồ, tuyệt kĩ của nhà họ Lý, Du Long

Chưởng!"

"Tôi đã từng thấy Lý Hán Thần sử

dụng Du Long Chưởng này trước

đây rồi".

"Một chưởng này của anh ta có thể

đập vỡ cả đá đấy".

"Khi đó anh ta chỉ có một mình, đối

đầu với mười mấy vị cao thủ".

"Trong nháy mắt, tất cả những

người đó đều bị anh ta hạ gục".

"Lý Phi này chết là cái chắc".

Nụ cười trên mặt Lý Hán Thần dần

hiện ra.

Anh ta nhìn thẳng vào Lý Phi rồi

lạnh lùng nói.

"Bây giờ hối hận cũng đã quá

muộn. Mày chết đi".

Lý Hán Thần lập tức bước lên phía

trước, hóa thành một dư ảnh,

nhanh chóng lao về phía Lý Phi.

Tốc độ hiện tại của Lý Hán Thần

quả thực nhanh hơn rất nhiều so

với vừa rồi.

Với thực lực hiện tại của Lý Phi, đối

phó với anh ta vẫn có chút chật vật.

Nhưng vào lúc này, trong đầu Lý

Phi hiện lên một câu Lý Phong nói

với cậu ta lúc trước.

Lý Phong nói rằng mặc dù các chiêu

thức võ thuật luôn thay đổi.

Nhưng dù chiêu thức có hoa mỹ

đến đâu, tốc độ nhanh đến thế nào

thì cũng phải lao tới bên cạnh người

ta thì mới có thể thi triển được.

Vì vậy, không cần phải bối rối bởi

những chiêu trò mà họ bày ra.

Chỉ cần giữ khoảng cách một tấc với

đối phương là được.

Nghĩ vậy, hơi thở hỗn loạn của Lý

Phi lập tức trở nên đều đặn hơn.

Lý Phi có thể cảm thấy Lý Hán Thần

không ngừng đổi hướng xung

quanh mình.

Đồng thời, Lý Hán Thần còn không

ngừng nói với một giọng điệu kiêu

ngạo.

"Lý Phi, đồ khốn kiếp".

"Trước đây mày chả khác nào một

con chó trước mặt tao".

"Thật không ngờ, sau khi con chó

nhà mày tuột xích lại cắn ngược lại

chủ như thế".

"Mày có biết người ta đối xử với

những con chó cắn chủ như thế nào

không?"

"Tất cả mọi người đều sẽ sử dụng

một cách để đối phó với những con

chó này, đó là giết chết".

"Giờ mày…"

Lý Hán Thần chưa kịp nói hết câu.

Trong không khí đột nhiên phát ra

một tiếng động lớn.

"Ầm!"

Lý Hán Thần choáng váng.

Lý Thiên Sách sững sờ.

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Đại trưởng lão nói với Lý ThiênSách: "Dù sao, Lý Tấn cũng làngười nhà của chúng ta"."Mong rằng chiều nay ông sẽ khôngra tay quá nặng, biết điểm dừng".Lý Thiên Sách trả lời đại khái vàicâu.Nhìn thấy hai vị trưởng lão rời đi.Một nụ cười nham hiểm hiện trênkhuôn mặt của Lý Thiên Sách."Hừ hừ! Biết điểm dừng à?""Đợi đến khi Lý Tấn ra sân, đứngtrước mặt tôi xem"."Tôi sẽ khiến ông ta phải trả giá chosự ngu ngốc của mình!"Chiều hôm đó, diễn võ đường lớnnhất của nhà họ Lý.Đây là một tòa nhà cổ đã có tuổiđời hàng trăm năm.Sân ở đây rất lớn, rộng bằng nửasân bóng đá lận.Ở giữa là một khu đất bằng phẳngrộng bằng ba phòng học.Có những phiến đá xanh được đặtngay ngắn trên mặt đất.Lúc này.Đã có rất nhiều con em và trưởngbối từ các thế gia danh môn vọngtộc ngồi xung quanh sân đấu.Tất cả bảy trưởng lão của gia tộc họLý đều đã có mặt.Lúc này, Đại trưởng lão đứng lên.Ở một nơi rộng lớn khoáng đạt nhưvậy, mà ông ta hoàn toàn khôngcần đến micro.Chỉ cần dùng giọng nói của chínhmình, là đã có thể truyền từng lờinói vào tai mọi người có mặt ở đómột cách rất rõ ràng.Sau khi Đại trưởng lão nói vài câuđơn giản, sắc mặt ông ta dần trởnên nghiêm lại."Hai trận đấu ngày hôm nay có tầmảnh hưởng sâu rộng"."Nó thể hiện vị thế của gia tộc họLý chúng tôi"."Người chiến thắng sẽ trở thành tộctrưởng và người thừa kế mới củagia tộc họ Lý chúng tôi"."Người thua cuộc chỉ cần xin lỗi mộtcách trân thành mà không phải chịubất cứ hình phạt nào".Vừa nói xong, Đại trưởng lão liềnliếc mắt nhìn về vị trí của Lý Tấncách đó không xa.Vào lúc này, có vài người đứng ởchỗ của Lý Tấn.Trong số những người này, chỉ cóLý Phong là vắng mặt.Lý Tấn và Đại trưởng lão khẽ gậtđầu.Sau đó Đại trưởng lão mới bắt đầuthông báo."Để không làm mất thời gian củamọi người, trận đấu của chúng ta sẽbắt đầu ngay bây giờ"."Trận đầu tiên là Lý Phi và Lý HánThần".Mặc dù Lý Hán Thần không phải làngười thừa kế của gia tộc họ Lý,nhưng anh ta có đủ tư cách để trởthành người thừa kế.Lý Hán Thần lớn lên trong sự kỳvọng và khen ngợi của những vịtrưởng bối trong gia tộc.Anh ta chưa bao giờ thất bại.Đối với anh ta mà nói, anh ta cũngcho rằng mình không thể thất bại.Lý Hán Thần vênh mặt, đi từ từ ragiữa bãi đất bằng phẳng dưới ánhmắt của mọi người xung quanh.Lúc này, anh ta vươn tay về phía LýPhi cách đó không xa, ngoắc ngoắcđầu ngón tay.Anh ta cười.Trên khóe miệng anh ta hiện lênmột nụ cười khinh thường.Lý Phi có thể nói là lần đầu tiênxuất hiện trước mắt công chúng.Nhiều người thậm chí còn khôngbiết đến sự tồn tại của Lý Phi.Họ thậm chí không biết Lý Phi trôngnhư thế nào.Cho đến khi Lý Phi từ từ bước rakhỏi đám đông.Mọi người chỉ thấy rằng đây là mộtnam thanh niên có ngoại hình kháđiển trai.Và quan trọng hơn, Lý Phi vẫn chưaphải người trưởng thành, cậu ta chỉlà một học sinh trung học.Nhưng Lý Phi lại trông chả hề giốngmấy tên choai choai cùng tuổi.Cậu ta rất điềm tĩnh.Hơn nữa, những người có thực lựccao đều nhận thấy rằng mỗi khi LýPhi bước một bước, trong không khísẽ phát ra một tia sóng năng kỳ lạ.Nếu có cao thủ vượt qua cảnh giớiChiến Hoàng ở đây.Anh ta cũng có thể cảm nhận đượcnhững gì Lý Phi đang sử dụng bâygiờ là một công pháp đỉnh cấp.Lúc này như thể cậu ta đang bướcđi trên mặt nước vậy.Mỗi khi cậu ta đưa chân giẫm xuốngđất.Thời điểm đế giày va chạm với mặtđất, sẽ có một loại sóng năng gợnra lăn tăn, gợn ra tứ phía.Lý Phi từng bước đi đến chỗ Lý HánThần.Hai người nhìn nhau.Lý Hán Thần nhìn Lý Phi bằng ánhmắt trịnh thượng, nói."Vừa rồi mày có nghe Đại trưởnglão nói gì không?""Nếu giờ mày quỳ xuống nhận saithì vẫn còn kịp đấy"."Nếu không, lát nữa trận đấu bắtđầu, tao sẽ không nương tay đâu".Lý Phi sắc mặt không thay đổi nhìnLý Hán Thần."Đừng nói nhảm nữa!""Tới đi!"Lý Hán Thần sững sờ trong giây lát.Ngay lập tức trên khuôn mặt anh tahiện lên vẻ giận dữ và chán ghét.Vẻ mặt của anh ta ngày càng trởnên hung dữ hơn."Đồ chó! Tao cho mày cơ hội thếmà mày lại không biết trân trọng".Dứt lời, Lý Hán Thần đột nhiên cấtbước, lao về phía Lý Phi."Ầm!"Cơ thể của Lý Hán Thần dừng lại.Lúc này, anh ta đã đứng trước mặtLý Phi.Anh ta đưa tay ra chạm vào mũimình với vẻ không thể tin được.Mũi anh ta đang chảy máu cam."Mày, mày đã làm gì?""Mày dám đánh tao? Đồ đê tiện, đồchó nhà mày dám đánh tao!"Lửa giận trong lòng Lý Hán Thầnđột nhiên bùng lên.Anh ta lập tức nhảy lên cao, cơ thểlộn nhào trên không trung lên caohơn mười mét thì rơi xuống.Đôi mắt của Lý Hán Thần lóe lên sựtức giận dữ dội."Mày đã chọc tức tao! Vậy thì, màychết đi".Nói rồi, Lý Hán Thần bày ra một tưthế rất lạ mắt.Nhiều thanh niên trong đám đôngđã nhận ra chiêu này trong nháymắt.Một số người trong đám đông thậmchí còn bắt đầu hò reo."Ồ, tuyệt kĩ của nhà họ Lý, Du LongChưởng!""Tôi đã từng thấy Lý Hán Thần sửdụng Du Long Chưởng này trướcđây rồi"."Một chưởng này của anh ta có thểđập vỡ cả đá đấy"."Khi đó anh ta chỉ có một mình, đốiđầu với mười mấy vị cao thủ"."Trong nháy mắt, tất cả nhữngngười đó đều bị anh ta hạ gục"."Lý Phi này chết là cái chắc".Nụ cười trên mặt Lý Hán Thần dầnhiện ra.Anh ta nhìn thẳng vào Lý Phi rồilạnh lùng nói."Bây giờ hối hận cũng đã quámuộn. Mày chết đi".Lý Hán Thần lập tức bước lên phíatrước, hóa thành một dư ảnh,nhanh chóng lao về phía Lý Phi.Tốc độ hiện tại của Lý Hán Thầnquả thực nhanh hơn rất nhiều sovới vừa rồi.Với thực lực hiện tại của Lý Phi, đốiphó với anh ta vẫn có chút chật vật.Nhưng vào lúc này, trong đầu LýPhi hiện lên một câu Lý Phong nóivới cậu ta lúc trước.Lý Phong nói rằng mặc dù các chiêuthức võ thuật luôn thay đổi.Nhưng dù chiêu thức có hoa mỹđến đâu, tốc độ nhanh đến thế nàothì cũng phải lao tới bên cạnh ngườita thì mới có thể thi triển được.Vì vậy, không cần phải bối rối bởinhững chiêu trò mà họ bày ra.Chỉ cần giữ khoảng cách một tấc vớiđối phương là được.Nghĩ vậy, hơi thở hỗn loạn của LýPhi lập tức trở nên đều đặn hơn.Lý Phi có thể cảm thấy Lý Hán Thầnkhông ngừng đổi hướng xungquanh mình.Đồng thời, Lý Hán Thần còn khôngngừng nói với một giọng điệu kiêungạo."Lý Phi, đồ khốn kiếp"."Trước đây mày chả khác nào mộtcon chó trước mặt tao"."Thật không ngờ, sau khi con chónhà mày tuột xích lại cắn ngược lạichủ như thế"."Mày có biết người ta đối xử vớinhững con chó cắn chủ như thế nàokhông?""Tất cả mọi người đều sẽ sử dụngmột cách để đối phó với những conchó này, đó là giết chết"."Giờ mày…"Lý Hán Thần chưa kịp nói hết câu.Trong không khí đột nhiên phát ramột tiếng động lớn."Ầm!"Lý Hán Thần choáng váng.Lý Thiên Sách sững sờ.

Chương 707: Biết điểm dừng