“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…
Chương 708: Lại là tên Lý Phong
Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… ghê tởm đóNgay cả Lý Hán Chí đứng bên cạnhquan sát, cũng hơi nhíu mày.Rõ ràng là anh ta cũng không nghĩđến tình huống hiện tại.Lúc này, Lý Hán Thần đã đứng saulưng Lý Phi.Mà Lý Phi lại làm một động tác rấttùy tiện.Cậu ta đánh một vòng tròn trongkhông khí.Vòng tròn này lại đập thẳng vàomũi Lý Hán Thần.Máu đỏ tươi chảy ra từ lỗ mũi củaLý Hán Thần.Lý Hán Thần ngay lập tức ôm lấymũi và nhảy dựng lên cao.Sau khi tiếp đất, anh ta nhìn chằmchằm vào Lý Phi với vẻ không thểtin được."Tại sao? Tại sao mày lại có thể tìmđược vị trí của tao? Tốc độ của taorõ ràng là nhanh hơn mày!"Lý Phi nhìn Lý Hán Thần nói mộtcách dửng dưng."Chú tôi nói rằng mấy chiêu thứccon cháu thế gia học đều chỉ làkhoa chân múa tay thôi"."Chỉ ưa làm mấy trò lén lút"."Vậy nên cho dù anh có nhanh cỡnào, cho dù võ công của anh có caođến đâu"."Tất cả đều mang theo thói quenđánh lén phía sau"."Chỉ cần tôi cảm nhận được khí tứctrên lưng, là đã có thể biết được vịtrí của anh rồi"."Lý Phong! Lại là thằng Lý Phongghê tởm đó!"Lý Hán Thần gầm lên một tiếng.Anh ta hóa ngay thành một đườngthẳng lao về phía Lý Phi."Mày chết đi!"Lần này, Lý Hán Thần không còn sửdụng kỹ xảo nữa.Thay vào đó, anh ta dùng tốc độ vàsức mạnh của bản thân để lao vềphía Lý Phi.Lúc này, ánh mắt của bảy trưởnglão đồng thời sáng lên.Mà người đã khiến họ bày ra biểucảm này.Không phải là Lý Hán Thần.Mà là Lý Phi.Bởi vì vào lúc này, Lý Phi đã xuấtmột chiêu mở đầu.Chiêu mở đầu này rất giống với DuLong chưởng mà Lý Hán Thần sửdụng vừa rồi.Nhưng điểm khác biệt là tuy chiêuthức ban đầu có phần giống nhau.Nhưng tư thế đứng tấn của haingười khác nhau.Lúc này, Lý Phi chân đạp ÂmDương, hai tay mở ra.Đây là động tác thủ thế chuẩn củaDu Long Bát Quái Chưởng."Du long Bát Quái Chưởng!?"Ngay cả trưởng tộc Lý Thiên Sáchcũng không khỏi thán phục khi nhìnthấy Lý Phi bày ra tư thế này.Ngay khi Lý Thiên Sách định đưa ralời cảnh báo với Lý Hán Thần.Lý Phi đang đứng yên bất độngchợt ra tay.Chỉ nghe Lý Phi gầm lên trongkhông khí: "Du Long Bát Quái, sáumươi bốn chưởng!"Khoảnh khắc nghe thấy giọng nóicông kích của Lý Phi.Lý Thiên Sách lập tức cảnh cáo LýHán Thần: "Mau tránh ra"."Bùm!"Tuy nhiên, Lý Hán Thần, ngườidùng toàn lực lao về phía Lý Phi,tránh không kịp nữa.Hàm của Lý Hán Thần ngay lập tứcbị đánh trúng.Lực đánh mạnh đến mức khiến LýHán Thần bị đánh bật khỏi mặt đất."Bùm bùm…"Hơn nữa, Lý Phi đã lấy Lý Hán Thầnlàm trung tâm của Bát Quái, đánhliên tiếp sáu mươi chưởng!Mỗi lần Lý Phi tung chưởng đềunhằm vào điểm yếu của Lý HánThần.Vì vậy, người ta chỉ nghe thấy LýHán Thần hét hết tiếng này đếntiếng khác.Khi Lý Phi dừng lại, Lý Hán Thần đãngã quỵ xuống đất.Cơ thể anh ta bị đánh đến mứcgiống hệt một quả bóng xì hơi.Toàn thân bầm đen, bộ mặt sưngđỏ.Bây giờ anh ta, đừng nói là đứngdậy và chiến đấu với Lý Phi một lầnnữa.Ngay cả sức lực để cầu xin lòngthương xót cũng không còn nữa.Lý Hán Thần có thể giương đôi mắtvô hồn lên nhìn Lý Phi.Anh ta không dám tin, anh ta khôngthể tin được.Anh ta không bao giờ ngờ được sẽcó sự tình hôm nay.Trước đây, Lý Phi chỉ là một conchó bị anh ta giẫm dưới chân.Nhưng bây giờ, Lý Phi đã đứngsừng sững trước mặt anh ta.Lý Phi đã trở thành một ngọn núimà Lý Hán Thần sẽ không bao giờcó thể trèo qua được.Lý Hán Chí lập tức chạy đến chỗ LýHán Thần, ôm lấy đứa em khôngcòn chút sức lực nào vào lòng.Anh ta nhìn thẳng vào Lý Phi bằngánh mắt cay độc.Lý Hán Chí lạnh lùng nói: "Rồi taosẽ trả lại hết những gì mày đã làmvới em tao hôm nay"."Trả gấp mười, gấp trăm lần!"Nếu là trước đây, e rằng Lý Phi chỉcó thể run rẩy trốn trong góc, cậuta thậm chí không có dũng khí đốimặt với Lý Hán Chí.Nhưng bây giờ Lý Phong đã cho LýPhi dũng khí đứng trước mặt Lý HànChí.Đồng thời, cũng cho cậu ta sứcmạnh để nói lên tiếng lòng củamình.Lý Phi nói với Lý Hán Chí bằng mộtgiọng không tự ti cũng không hốnghách."Chú tôi nói với tôi rằng con chó sủalắm là con chó không cắn càn"."Đó là biểu hiện của sự bất lực".Lý Hán Chí trừng mắt: "Mày muốnchết à!"Ngay khi Lý Hán Chí chuẩn bị ra tayđánh Lý Phi.Thì Đại trưởng lão đột nhiên lêntiếng cảnh cáo."Lý Hán Chí, xin đừng quên thânphận của mình"."Trận đấu này là giữa Lý Phi và LýHán Thần, không liên quan gì đếncậu".Lý Hán Chí nhìn Lý Phi bằng ánhmắt cay độc."Mày đợi đấy!""Mày sẽ được nếm mùi lợi hại củatao ngay thôi!"Nói xong, Lý Hán Chí ôm Lý HánThần đi ra khỏi sân đấu.Đại trưởng lão đứng dậy bắt đầutuyên bố."Trận này, Lý Phi thắng!"Lý Phi cung kính bái tạ Đại trưởnglão.Đồng thời, cậu ta cũng lịch sự chàotất cả những vị khách xung quanhđến xem trận đấu.Sau khi làm xong những việc này,cậu ta mới thản nhiên quay trở lạichỗ ngồi của mình.Lý Na đã nắm chặt tay cả hai tay từlúc Lý Phi vào sân.Là một người mẹ, cô ấy lo lắng hơnai hết.May mắn thay, Lý Phi đã không phụsự kỳ vọng của người nhà.Hơn nữa cũng không bị thương.Lý Na liên tục soi xét con trai,không ngừng hỏi: "Con không saochứ? Con có bị thương không?"Lý Phi cười nói: "Mẹ! Với năng lựccủa Lý Hán Thần, khó là làm con bịthương được"."Chú nói dựa vào khả năng hiện tạicủa con, tuy rằng thế hệ trẻ củanhà họ Lý không trong top mười"."Tuy nhiên, top mười lăm thì vẫncó"."Nếu đấu bình thường, con có lẽkhông phải là đối thủ của nhữngngười này"."Nhưng nếu là một chọi một, đừngnói là Lý Hán Thần, cho dù là LýHán Chí, con vẫn có thể đánhđược".Những lời của Lý Phi rõ ràng là nóiđể cho Lý Hán Chí và Lý Thiên Sáchnghe.Lúc này, trong mắt Lý Hán Chí lộ ravẻ căm hận.Anh ta nhìn thẳng vào Lý Phi, lạnhlùng nói: "Đừng tự mãn, không biếtai mới là kẻ cười cuối cùng đâu".Ngay sau đó, Đại trưởng lão lạiđứng ở trung tâm sân đấu.Ông ta nói với mọi người xungquanh bằng một chất giọng caohơn."Trận thứ hai, Lý Thiên Sách với LýTấn"."Mọi người chú ý! Bởi vì Lý Phi đãthắng Lý Hán Thần"."Vì vậy, nếu Lý Tấn và Lý ThiênSách hòa nhau trong trận đấu này,thì nhà Lý Tấn sẽ thắng".Lý Thiên Sách cười lạnh: "Đạitrưởng lão, ông đánh giá Lý Tấncao quá đấy!"Đại trưởng lão bình thản nói: "Vìcông bằng, nên tôi phải nói nhữnggì nên nói"."Về phần kết quả, chúng ta hãycùng chờ xem".
ghê tởm đó
Ngay cả Lý Hán Chí đứng bên cạnh
quan sát, cũng hơi nhíu mày.
Rõ ràng là anh ta cũng không nghĩ
đến tình huống hiện tại.
Lúc này, Lý Hán Thần đã đứng sau
lưng Lý Phi.
Mà Lý Phi lại làm một động tác rất
tùy tiện.
Cậu ta đánh một vòng tròn trong
không khí.
Vòng tròn này lại đập thẳng vào
mũi Lý Hán Thần.
Máu đỏ tươi chảy ra từ lỗ mũi của
Lý Hán Thần.
Lý Hán Thần ngay lập tức ôm lấy
mũi và nhảy dựng lên cao.
Sau khi tiếp đất, anh ta nhìn chằm
chằm vào Lý Phi với vẻ không thể
tin được.
"Tại sao? Tại sao mày lại có thể tìm
được vị trí của tao? Tốc độ của tao
rõ ràng là nhanh hơn mày!"
Lý Phi nhìn Lý Hán Thần nói một
cách dửng dưng.
"Chú tôi nói rằng mấy chiêu thức
con cháu thế gia học đều chỉ là
khoa chân múa tay thôi".
"Chỉ ưa làm mấy trò lén lút".
"Vậy nên cho dù anh có nhanh cỡ
nào, cho dù võ công của anh có cao
đến đâu".
"Tất cả đều mang theo thói quen
đánh lén phía sau".
"Chỉ cần tôi cảm nhận được khí tức
trên lưng, là đã có thể biết được vị
trí của anh rồi".
"Lý Phong! Lại là thằng Lý Phong
ghê tởm đó!"
Lý Hán Thần gầm lên một tiếng.
Anh ta hóa ngay thành một đường
thẳng lao về phía Lý Phi.
"Mày chết đi!"
Lần này, Lý Hán Thần không còn sử
dụng kỹ xảo nữa.
Thay vào đó, anh ta dùng tốc độ và
sức mạnh của bản thân để lao về
phía Lý Phi.
Lúc này, ánh mắt của bảy trưởng
lão đồng thời sáng lên.
Mà người đã khiến họ bày ra biểu
cảm này.
Không phải là Lý Hán Thần.
Mà là Lý Phi.
Bởi vì vào lúc này, Lý Phi đã xuất
một chiêu mở đầu.
Chiêu mở đầu này rất giống với Du
Long chưởng mà Lý Hán Thần sử
dụng vừa rồi.
Nhưng điểm khác biệt là tuy chiêu
thức ban đầu có phần giống nhau.
Nhưng tư thế đứng tấn của hai
người khác nhau.
Lúc này, Lý Phi chân đạp Âm
Dương, hai tay mở ra.
Đây là động tác thủ thế chuẩn của
Du Long Bát Quái Chưởng.
"Du long Bát Quái Chưởng!?"
Ngay cả trưởng tộc Lý Thiên Sách
cũng không khỏi thán phục khi nhìn
thấy Lý Phi bày ra tư thế này.
Ngay khi Lý Thiên Sách định đưa ra
lời cảnh báo với Lý Hán Thần.
Lý Phi đang đứng yên bất động
chợt ra tay.
Chỉ nghe Lý Phi gầm lên trong
không khí: "Du Long Bát Quái, sáu
mươi bốn chưởng!"
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói
công kích của Lý Phi.
Lý Thiên Sách lập tức cảnh cáo Lý
Hán Thần: "Mau tránh ra".
"Bùm!"
Tuy nhiên, Lý Hán Thần, người
dùng toàn lực lao về phía Lý Phi,
tránh không kịp nữa.
Hàm của Lý Hán Thần ngay lập tức
bị đánh trúng.
Lực đánh mạnh đến mức khiến Lý
Hán Thần bị đánh bật khỏi mặt đất.
"Bùm bùm…"
Hơn nữa, Lý Phi đã lấy Lý Hán Thần
làm trung tâm của Bát Quái, đánh
liên tiếp sáu mươi chưởng!
Mỗi lần Lý Phi tung chưởng đều
nhằm vào điểm yếu của Lý Hán
Thần.
Vì vậy, người ta chỉ nghe thấy Lý
Hán Thần hét hết tiếng này đến
tiếng khác.
Khi Lý Phi dừng lại, Lý Hán Thần đã
ngã quỵ xuống đất.
Cơ thể anh ta bị đánh đến mức
giống hệt một quả bóng xì hơi.
Toàn thân bầm đen, bộ mặt sưng
đỏ.
Bây giờ anh ta, đừng nói là đứng
dậy và chiến đấu với Lý Phi một lần
nữa.
Ngay cả sức lực để cầu xin lòng
thương xót cũng không còn nữa.
Lý Hán Thần có thể giương đôi mắt
vô hồn lên nhìn Lý Phi.
Anh ta không dám tin, anh ta không
thể tin được.
Anh ta không bao giờ ngờ được sẽ
có sự tình hôm nay.
Trước đây, Lý Phi chỉ là một con
chó bị anh ta giẫm dưới chân.
Nhưng bây giờ, Lý Phi đã đứng
sừng sững trước mặt anh ta.
Lý Phi đã trở thành một ngọn núi
mà Lý Hán Thần sẽ không bao giờ
có thể trèo qua được.
Lý Hán Chí lập tức chạy đến chỗ Lý
Hán Thần, ôm lấy đứa em không
còn chút sức lực nào vào lòng.
Anh ta nhìn thẳng vào Lý Phi bằng
ánh mắt cay độc.
Lý Hán Chí lạnh lùng nói: "Rồi tao
sẽ trả lại hết những gì mày đã làm
với em tao hôm nay".
"Trả gấp mười, gấp trăm lần!"
Nếu là trước đây, e rằng Lý Phi chỉ
có thể run rẩy trốn trong góc, cậu
ta thậm chí không có dũng khí đối
mặt với Lý Hán Chí.
Nhưng bây giờ Lý Phong đã cho Lý
Phi dũng khí đứng trước mặt Lý Hàn
Chí.
Đồng thời, cũng cho cậu ta sức
mạnh để nói lên tiếng lòng của
mình.
Lý Phi nói với Lý Hán Chí bằng một
giọng không tự ti cũng không hống
hách.
"Chú tôi nói với tôi rằng con chó sủa
lắm là con chó không cắn càn".
"Đó là biểu hiện của sự bất lực".
Lý Hán Chí trừng mắt: "Mày muốn
chết à!"
Ngay khi Lý Hán Chí chuẩn bị ra tay
đánh Lý Phi.
Thì Đại trưởng lão đột nhiên lên
tiếng cảnh cáo.
"Lý Hán Chí, xin đừng quên thân
phận của mình".
"Trận đấu này là giữa Lý Phi và Lý
Hán Thần, không liên quan gì đến
cậu".
Lý Hán Chí nhìn Lý Phi bằng ánh
mắt cay độc.
"Mày đợi đấy!"
"Mày sẽ được nếm mùi lợi hại của
tao ngay thôi!"
Nói xong, Lý Hán Chí ôm Lý Hán
Thần đi ra khỏi sân đấu.
Đại trưởng lão đứng dậy bắt đầu
tuyên bố.
"Trận này, Lý Phi thắng!"
Lý Phi cung kính bái tạ Đại trưởng
lão.
Đồng thời, cậu ta cũng lịch sự chào
tất cả những vị khách xung quanh
đến xem trận đấu.
Sau khi làm xong những việc này,
cậu ta mới thản nhiên quay trở lại
chỗ ngồi của mình.
Lý Na đã nắm chặt tay cả hai tay từ
lúc Lý Phi vào sân.
Là một người mẹ, cô ấy lo lắng hơn
ai hết.
May mắn thay, Lý Phi đã không phụ
sự kỳ vọng của người nhà.
Hơn nữa cũng không bị thương.
Lý Na liên tục soi xét con trai,
không ngừng hỏi: "Con không sao
chứ? Con có bị thương không?"
Lý Phi cười nói: "Mẹ! Với năng lực
của Lý Hán Thần, khó là làm con bị
thương được".
"Chú nói dựa vào khả năng hiện tại
của con, tuy rằng thế hệ trẻ của
nhà họ Lý không trong top mười".
"Tuy nhiên, top mười lăm thì vẫn
có".
"Nếu đấu bình thường, con có lẽ
không phải là đối thủ của những
người này".
"Nhưng nếu là một chọi một, đừng
nói là Lý Hán Thần, cho dù là Lý
Hán Chí, con vẫn có thể đánh
được".
Những lời của Lý Phi rõ ràng là nói
để cho Lý Hán Chí và Lý Thiên Sách
nghe.
Lúc này, trong mắt Lý Hán Chí lộ ra
vẻ căm hận.
Anh ta nhìn thẳng vào Lý Phi, lạnh
lùng nói: "Đừng tự mãn, không biết
ai mới là kẻ cười cuối cùng đâu".
Ngay sau đó, Đại trưởng lão lại
đứng ở trung tâm sân đấu.
Ông ta nói với mọi người xung
quanh bằng một chất giọng cao
hơn.
"Trận thứ hai, Lý Thiên Sách với Lý
Tấn".
"Mọi người chú ý! Bởi vì Lý Phi đã
thắng Lý Hán Thần".
"Vì vậy, nếu Lý Tấn và Lý Thiên
Sách hòa nhau trong trận đấu này,
thì nhà Lý Tấn sẽ thắng".
Lý Thiên Sách cười lạnh: "Đại
trưởng lão, ông đánh giá Lý Tấn
cao quá đấy!"
Đại trưởng lão bình thản nói: "Vì
công bằng, nên tôi phải nói những
gì nên nói".
"Về phần kết quả, chúng ta hãy
cùng chờ xem".
Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… ghê tởm đóNgay cả Lý Hán Chí đứng bên cạnhquan sát, cũng hơi nhíu mày.Rõ ràng là anh ta cũng không nghĩđến tình huống hiện tại.Lúc này, Lý Hán Thần đã đứng saulưng Lý Phi.Mà Lý Phi lại làm một động tác rấttùy tiện.Cậu ta đánh một vòng tròn trongkhông khí.Vòng tròn này lại đập thẳng vàomũi Lý Hán Thần.Máu đỏ tươi chảy ra từ lỗ mũi củaLý Hán Thần.Lý Hán Thần ngay lập tức ôm lấymũi và nhảy dựng lên cao.Sau khi tiếp đất, anh ta nhìn chằmchằm vào Lý Phi với vẻ không thểtin được."Tại sao? Tại sao mày lại có thể tìmđược vị trí của tao? Tốc độ của taorõ ràng là nhanh hơn mày!"Lý Phi nhìn Lý Hán Thần nói mộtcách dửng dưng."Chú tôi nói rằng mấy chiêu thứccon cháu thế gia học đều chỉ làkhoa chân múa tay thôi"."Chỉ ưa làm mấy trò lén lút"."Vậy nên cho dù anh có nhanh cỡnào, cho dù võ công của anh có caođến đâu"."Tất cả đều mang theo thói quenđánh lén phía sau"."Chỉ cần tôi cảm nhận được khí tứctrên lưng, là đã có thể biết được vịtrí của anh rồi"."Lý Phong! Lại là thằng Lý Phongghê tởm đó!"Lý Hán Thần gầm lên một tiếng.Anh ta hóa ngay thành một đườngthẳng lao về phía Lý Phi."Mày chết đi!"Lần này, Lý Hán Thần không còn sửdụng kỹ xảo nữa.Thay vào đó, anh ta dùng tốc độ vàsức mạnh của bản thân để lao vềphía Lý Phi.Lúc này, ánh mắt của bảy trưởnglão đồng thời sáng lên.Mà người đã khiến họ bày ra biểucảm này.Không phải là Lý Hán Thần.Mà là Lý Phi.Bởi vì vào lúc này, Lý Phi đã xuấtmột chiêu mở đầu.Chiêu mở đầu này rất giống với DuLong chưởng mà Lý Hán Thần sửdụng vừa rồi.Nhưng điểm khác biệt là tuy chiêuthức ban đầu có phần giống nhau.Nhưng tư thế đứng tấn của haingười khác nhau.Lúc này, Lý Phi chân đạp ÂmDương, hai tay mở ra.Đây là động tác thủ thế chuẩn củaDu Long Bát Quái Chưởng."Du long Bát Quái Chưởng!?"Ngay cả trưởng tộc Lý Thiên Sáchcũng không khỏi thán phục khi nhìnthấy Lý Phi bày ra tư thế này.Ngay khi Lý Thiên Sách định đưa ralời cảnh báo với Lý Hán Thần.Lý Phi đang đứng yên bất độngchợt ra tay.Chỉ nghe Lý Phi gầm lên trongkhông khí: "Du Long Bát Quái, sáumươi bốn chưởng!"Khoảnh khắc nghe thấy giọng nóicông kích của Lý Phi.Lý Thiên Sách lập tức cảnh cáo LýHán Thần: "Mau tránh ra"."Bùm!"Tuy nhiên, Lý Hán Thần, ngườidùng toàn lực lao về phía Lý Phi,tránh không kịp nữa.Hàm của Lý Hán Thần ngay lập tứcbị đánh trúng.Lực đánh mạnh đến mức khiến LýHán Thần bị đánh bật khỏi mặt đất."Bùm bùm…"Hơn nữa, Lý Phi đã lấy Lý Hán Thầnlàm trung tâm của Bát Quái, đánhliên tiếp sáu mươi chưởng!Mỗi lần Lý Phi tung chưởng đềunhằm vào điểm yếu của Lý HánThần.Vì vậy, người ta chỉ nghe thấy LýHán Thần hét hết tiếng này đếntiếng khác.Khi Lý Phi dừng lại, Lý Hán Thần đãngã quỵ xuống đất.Cơ thể anh ta bị đánh đến mứcgiống hệt một quả bóng xì hơi.Toàn thân bầm đen, bộ mặt sưngđỏ.Bây giờ anh ta, đừng nói là đứngdậy và chiến đấu với Lý Phi một lầnnữa.Ngay cả sức lực để cầu xin lòngthương xót cũng không còn nữa.Lý Hán Thần có thể giương đôi mắtvô hồn lên nhìn Lý Phi.Anh ta không dám tin, anh ta khôngthể tin được.Anh ta không bao giờ ngờ được sẽcó sự tình hôm nay.Trước đây, Lý Phi chỉ là một conchó bị anh ta giẫm dưới chân.Nhưng bây giờ, Lý Phi đã đứngsừng sững trước mặt anh ta.Lý Phi đã trở thành một ngọn núimà Lý Hán Thần sẽ không bao giờcó thể trèo qua được.Lý Hán Chí lập tức chạy đến chỗ LýHán Thần, ôm lấy đứa em khôngcòn chút sức lực nào vào lòng.Anh ta nhìn thẳng vào Lý Phi bằngánh mắt cay độc.Lý Hán Chí lạnh lùng nói: "Rồi taosẽ trả lại hết những gì mày đã làmvới em tao hôm nay"."Trả gấp mười, gấp trăm lần!"Nếu là trước đây, e rằng Lý Phi chỉcó thể run rẩy trốn trong góc, cậuta thậm chí không có dũng khí đốimặt với Lý Hán Chí.Nhưng bây giờ Lý Phong đã cho LýPhi dũng khí đứng trước mặt Lý HànChí.Đồng thời, cũng cho cậu ta sứcmạnh để nói lên tiếng lòng củamình.Lý Phi nói với Lý Hán Chí bằng mộtgiọng không tự ti cũng không hốnghách."Chú tôi nói với tôi rằng con chó sủalắm là con chó không cắn càn"."Đó là biểu hiện của sự bất lực".Lý Hán Chí trừng mắt: "Mày muốnchết à!"Ngay khi Lý Hán Chí chuẩn bị ra tayđánh Lý Phi.Thì Đại trưởng lão đột nhiên lêntiếng cảnh cáo."Lý Hán Chí, xin đừng quên thânphận của mình"."Trận đấu này là giữa Lý Phi và LýHán Thần, không liên quan gì đếncậu".Lý Hán Chí nhìn Lý Phi bằng ánhmắt cay độc."Mày đợi đấy!""Mày sẽ được nếm mùi lợi hại củatao ngay thôi!"Nói xong, Lý Hán Chí ôm Lý HánThần đi ra khỏi sân đấu.Đại trưởng lão đứng dậy bắt đầutuyên bố."Trận này, Lý Phi thắng!"Lý Phi cung kính bái tạ Đại trưởnglão.Đồng thời, cậu ta cũng lịch sự chàotất cả những vị khách xung quanhđến xem trận đấu.Sau khi làm xong những việc này,cậu ta mới thản nhiên quay trở lạichỗ ngồi của mình.Lý Na đã nắm chặt tay cả hai tay từlúc Lý Phi vào sân.Là một người mẹ, cô ấy lo lắng hơnai hết.May mắn thay, Lý Phi đã không phụsự kỳ vọng của người nhà.Hơn nữa cũng không bị thương.Lý Na liên tục soi xét con trai,không ngừng hỏi: "Con không saochứ? Con có bị thương không?"Lý Phi cười nói: "Mẹ! Với năng lựccủa Lý Hán Thần, khó là làm con bịthương được"."Chú nói dựa vào khả năng hiện tạicủa con, tuy rằng thế hệ trẻ củanhà họ Lý không trong top mười"."Tuy nhiên, top mười lăm thì vẫncó"."Nếu đấu bình thường, con có lẽkhông phải là đối thủ của nhữngngười này"."Nhưng nếu là một chọi một, đừngnói là Lý Hán Thần, cho dù là LýHán Chí, con vẫn có thể đánhđược".Những lời của Lý Phi rõ ràng là nóiđể cho Lý Hán Chí và Lý Thiên Sáchnghe.Lúc này, trong mắt Lý Hán Chí lộ ravẻ căm hận.Anh ta nhìn thẳng vào Lý Phi, lạnhlùng nói: "Đừng tự mãn, không biếtai mới là kẻ cười cuối cùng đâu".Ngay sau đó, Đại trưởng lão lạiđứng ở trung tâm sân đấu.Ông ta nói với mọi người xungquanh bằng một chất giọng caohơn."Trận thứ hai, Lý Thiên Sách với LýTấn"."Mọi người chú ý! Bởi vì Lý Phi đãthắng Lý Hán Thần"."Vì vậy, nếu Lý Tấn và Lý ThiênSách hòa nhau trong trận đấu này,thì nhà Lý Tấn sẽ thắng".Lý Thiên Sách cười lạnh: "Đạitrưởng lão, ông đánh giá Lý Tấncao quá đấy!"Đại trưởng lão bình thản nói: "Vìcông bằng, nên tôi phải nói nhữnggì nên nói"."Về phần kết quả, chúng ta hãycùng chờ xem".