Tác giả:

“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…

Chương 709: Ai mạnh ai yếu, đấu

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… mới biết đượcKhi Đại trưởng lão rời đi, cơ thể LýThiên Sách đột nhiên khẽ lắc lưtrước ánh nhìn của mọi người.Trong nháy mắt, Lý Thiên Sách đãđứng ở chỗ Đại trưởng lão vừa rồi.Lý Thiên Sách ngoắc ngoắc ngóntay với Lý Tấn."Lý Tấn, ông nên cảm thấy vinh dựđi. Tôi đã không ra tay mười lămnăm rồi đấy"."Bây giờ ngay cả bản thân tôi cũngkhông biết mình đã đạt đến trình độnào rồi"."Tuy nhiên, theo tôi thấy, như vậylà quá đủ để đối phó với ông rồi".Lý Tấn hít sâu một hơi, tiến lên,từng bước đi về phía Lý Thiên Sách.Kỳ thực ban đầu Lý Tấn đấu trậnnày là do bị Lý Phong ép.Bản thân ông ta cũng cảm thấy cóphần hơi phiến diện.Bởi vì Lý Tấn không có mấy hứngthú với vị trí trưởng tộc của nhà họLý.Với ông ta, miễn là gia đình luônhòa thuận với nhau là được rồi.Tuy nhiên, chấn thương lần này củaHứa Mộc Tình khiến Lý Tấn nhậnthức sâu sắc được rằng suy nghĩcủa mình ngây thơ đến mức nào.Hồi tưởng về những gì đã xảy ratrong gia đình mình năm đó, Lý Tấnthật sự muốn tự tát mình một cáithật mạnh.Nếu ngay từ đầu ông ta đấu tranhmột cách quyết liệt.Ra sức nâng cao sức mạnh của giatộc mình.Có lẽ người con cả sẽ không chết.Lý Tấn từng bước đi đến chỗ LýThiên Sách.Ông ta cao hơn Lý Thiên Sách.Dù hai người cách nhau khoảngchục mét.Nhưng ánh mắt Lý Tấn nhìn LýThiên Sách là theo chiều nhìnxuống.Ngay cả khi Lý Tấn không có ý trịnhthượng.Nhưng theo cách nhìn của Lý ThiênSách, tư thế của Lý Tấn lúc nàykhiến Lý Thiên Sách vô cùng khóchịu.Lý Thiên Sách nhanh chóng quayđầu nói với Đại trưởng lão: "Đạitrưởng lão, ông còn chần chờ gìnữa? Mau thông báo bắt đầu đi!""Nắm đấm của tôi không chờ đượcnữa rồi".Đại trưởng lão thông báo trước mặtmọi người: "Trận đấu bắt đầu".Khóe miệng Lý Thiên Sách nhếchlên, vẻ giễu cợt trên mặt càng đậmhơn."Lý Tấn, nếu tôi không đoán sai, cóvẻ ông luyện Tiên Thiên công nhỉ"."Khi còn nhỏ, tôi đã nghe từ mấy vịtrưởng bối rằng Tiên Thiên công làcông pháp thượng thừa"."Chỉ đáng tiếc là một nửa đã mất"."Ngay cả khi nó có tồn tại. Thìngười bình thường cũng khó màluyện được tầng thứ tư"."Người đứng đầu Võ Đang cũng chỉmới đạt tầng thứ ba thôi"."Chỉ có một nửa đầu nên Tiên Thiêncông chỉ được xếp vào công pháphạng hai"."Với năng lực và tư chất của ông,mà cũng đòi tranh chức trưởng tộcvới tôi à"."Tôi nên nói rằng ông ngu ngốc haytức cười đây?""Ngu ngốc cũng được, tức cườicũng được, ai mạnh ai yếu đấu mớibiết được".Dứt lời, Lý Tấn đã bày ra một tưthế."Bát Cực Quyền?"Sự giễu cợt trong mắt Lý ThiênSách biến thành khinh thường."Loại võ công hạng bốn năm này,mà ông còn dám lấy ra dùng à".Nói xong, Lý Thiên Sách hai tay đặtsau lưng, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực,bày ra tư thế của một tông sư."Tới đi, để tôi xem ông mạnh nhưthế nào?"Lý Tấn nhìn chằm chằm vào LýThiên Sách nói: "Tôi đề nghị ôngnghiêm túc hơn đi"."Nghiêm túc sao? Mấy cái món võlèo tèo này của ông mà muốn tôinghiêm túc sao?""Nếu đã như vậy, thì tôi khôngkhách sáo nữa nhé".Nói rồi, Lý Tấn liền tấn công.Tuy nhiên, vào lúc Lý Tấn ra tay,con ngươi của Đại trưởng lão lậptức giãn ra."Bát Cực Băng!""Bùm!"Lý Tấn đập một chưởng vào ngựcLý Thiên Sách!Cơ thể Lý Thiên Sách giống nhưmột chiếc xe tăng.Chân ông ta trượt dài trên mặt đất,để lại hai vết dài.Mặc dù cơ thể của Lý Thiên Sáchkhông ngã xuống.Tuy nhiên, ông ta lại run rẩy, sauđó phun ra một ngụm máu.Lý Thiên Sách nhìn chằm chằm vàoLý Tấn bằng ánh mắt khó tin.Đến lúc này ông ta mới nhận ramình thật ngốc nghếch.Cho đến giờ phút này, ông ta mớibiết Lý Tấn đã luôn che giấu thựclực của mình."Chiến Hoàng!?"Lý Thiên Sách không bao giờ ngờrằng Lý Tấn, người mà ông ta luôncoi thường, hóa ra lại ở cảnh giớiChiến Hoàng trung kì!"Lý Tấn, ông đúng là con cáo già"."Ông đã che giấu thực lực bấy lâunay"."Chẳng lẽ ông ở ẩn nhiều năm nhưvậy vì ngày hôm nay sao?"Lý Tấn lạnh lùng nói: "Có một sốviệc cho dù tôi có nói ra ông cũngsẽ không hiểu"."Ngay cả khi tôi nói sự thật, ôngchắc chắn cũng sẽ không tin"."Tôi sẽ không nói gì thêm nữa"."Điều duy nhất ông cần biết là dòngmáu này của gia tộc ông sẽ suy bạihoặc thậm chí diệt vong"."Chính là vì sự ngu ngốc của ông vàcháu trai của ông"."Ông có làm trời làm biển cũngkhông nên động vào con dâu củatôi"."Một khi cơn giận của con trai tôibùng lên, trên đời này chỉ có condâu tôi mới có thể dập tắt nó đượcthôi"."Thế mà bây giờ con bé lại nằmtrên giường bệnh!"Lý Tấn trầm giọng, liên tục tấn côngLý Thiên Sách.Tốc độ của Lý Tấn càng ngày càngnhanh.Mỗi lần ra tay đều nhanh và mạnhhơn lần trước đó.Lúc đầu, Lý Thiên Sách còn có thểtheo kịp tốc độ của Lý Tấn.Nhưng dần dần, Lý Thiên Sách đãkhông thể chống đỡ được nữa.Quá mạnh.Quá nhanh.Đây là đối thủ mạnh nhất mà LýThiên Sách gặp phải trong nhiềunăm qua.Nếu Lý Tấn được thay bằng một aikhác, Lý Thiên Sách có thể chấpnhận.Tuy nhiên, đó lại là Lý Tấn, ngườimà ông ta vô cùng coi thường!Lý Thiên Sách đột nhiên gầm lênmột tiếng tức giận.Ông ta dùng cảnh giới mạnh mẽđánh Lý Tấn lùi lại mấy bước.Ngay sau đó, hai tay Lý Thiên Sáchnhanh chóng tập hợp một luồng khítức cực kỳ khổng lồ.Sau đó hét lên."Tất Sát Kĩ!"Lý Tấn cũng dồn hết sức lực của cảcơ thể vào hai tay.Lần này, Lý Tấn không sử dụng BátCực Quyền nữa, mà là Du Long BátQuái Chưởng!"Toái Không Chưởng!""Bàn Sơn!""Bùm!!"Hai chưởng của hai cao thủ ChiếnHoàng va vào nhau.Lập tức cát bay đá chạy, gió nổicuồng phong.Nhiều người thực lực yếu đã bịluồng khí tức cực mạnh này làm chongã ngửa.Mặt đất dưới chân họ nhanh chóngnứt ra.Sụp đổ!Vào lúc này, người có thực lựcmạnh hơn một chút có thể cảmthấy rõ ràng rằng Lý Thiên Sáchkhông thể đánh bại Lý Tấn.Lý Hàn Chí đã âm thầm nhận rađiều này, vào lúc này, một tianghiêm nghị lóe lên trong mắt anhta.Anh ta lập tức hét lớn một tiếng."Đã đến lúc ra tay rồi!"Đột nhiên, mười cái bóng đen từngoài hàng rào nhảy vào!Hắc vệ!Khi Đại trưởng lão nhìn thấy nhữngngười này xuất hiện, lập tức kêulên."Lý Hán Chí, cậu làm gì vậy?""Thuận theo tôi thì sống, chống lạitôi thì chết!""Lý Phong đã chết. Giờ tôi chỉ cầndiệt nốt nhà họ Lý nữa là xong"."Từ nay về sau, nhà chúng ta sẽthuận lời tiến về phía trước"."Hơn nữa còn bước lên một đỉnhcao mới!"Đại trưởng lão sửng sốt.Ông ta không ngờ rằng Lý Hán Chívốn ôn tồn, nho nhã lại quỷ quyệtvà xảo trá như vậy.Đại trưởng lão vội vàng nói: "Cácngười gian lận!"

mới biết được

Khi Đại trưởng lão rời đi, cơ thể Lý

Thiên Sách đột nhiên khẽ lắc lư

trước ánh nhìn của mọi người.

Trong nháy mắt, Lý Thiên Sách đã

đứng ở chỗ Đại trưởng lão vừa rồi.

Lý Thiên Sách ngoắc ngoắc ngón

tay với Lý Tấn.

"Lý Tấn, ông nên cảm thấy vinh dự

đi. Tôi đã không ra tay mười lăm

năm rồi đấy".

"Bây giờ ngay cả bản thân tôi cũng

không biết mình đã đạt đến trình độ

nào rồi".

"Tuy nhiên, theo tôi thấy, như vậy

là quá đủ để đối phó với ông rồi".

Lý Tấn hít sâu một hơi, tiến lên,

từng bước đi về phía Lý Thiên Sách.

Kỳ thực ban đầu Lý Tấn đấu trận

này là do bị Lý Phong ép.

Bản thân ông ta cũng cảm thấy có

phần hơi phiến diện.

Bởi vì Lý Tấn không có mấy hứng

thú với vị trí trưởng tộc của nhà họ

Lý.

Với ông ta, miễn là gia đình luôn

hòa thuận với nhau là được rồi.

Tuy nhiên, chấn thương lần này của

Hứa Mộc Tình khiến Lý Tấn nhận

thức sâu sắc được rằng suy nghĩ

của mình ngây thơ đến mức nào.

Hồi tưởng về những gì đã xảy ra

trong gia đình mình năm đó, Lý Tấn

thật sự muốn tự tát mình một cái

thật mạnh.

Nếu ngay từ đầu ông ta đấu tranh

một cách quyết liệt.

Ra sức nâng cao sức mạnh của gia

tộc mình.

Có lẽ người con cả sẽ không chết.

Lý Tấn từng bước đi đến chỗ Lý

Thiên Sách.

Ông ta cao hơn Lý Thiên Sách.

Dù hai người cách nhau khoảng

chục mét.

Nhưng ánh mắt Lý Tấn nhìn Lý

Thiên Sách là theo chiều nhìn

xuống.

Ngay cả khi Lý Tấn không có ý trịnh

thượng.

Nhưng theo cách nhìn của Lý Thiên

Sách, tư thế của Lý Tấn lúc này

khiến Lý Thiên Sách vô cùng khó

chịu.

Lý Thiên Sách nhanh chóng quay

đầu nói với Đại trưởng lão: "Đại

trưởng lão, ông còn chần chờ gì

nữa? Mau thông báo bắt đầu đi!"

"Nắm đấm của tôi không chờ được

nữa rồi".

Đại trưởng lão thông báo trước mặt

mọi người: "Trận đấu bắt đầu".

Khóe miệng Lý Thiên Sách nhếch

lên, vẻ giễu cợt trên mặt càng đậm

hơn.

"Lý Tấn, nếu tôi không đoán sai, có

vẻ ông luyện Tiên Thiên công nhỉ".

"Khi còn nhỏ, tôi đã nghe từ mấy vị

trưởng bối rằng Tiên Thiên công là

công pháp thượng thừa".

"Chỉ đáng tiếc là một nửa đã mất".

"Ngay cả khi nó có tồn tại. Thì

người bình thường cũng khó mà

luyện được tầng thứ tư".

"Người đứng đầu Võ Đang cũng chỉ

mới đạt tầng thứ ba thôi".

"Chỉ có một nửa đầu nên Tiên Thiên

công chỉ được xếp vào công pháp

hạng hai".

"Với năng lực và tư chất của ông,

mà cũng đòi tranh chức trưởng tộc

với tôi à".

"Tôi nên nói rằng ông ngu ngốc hay

tức cười đây?"

"Ngu ngốc cũng được, tức cười

cũng được, ai mạnh ai yếu đấu mới

biết được".

Dứt lời, Lý Tấn đã bày ra một tư

thế.

"Bát Cực Quyền?"

Sự giễu cợt trong mắt Lý Thiên

Sách biến thành khinh thường.

"Loại võ công hạng bốn năm này,

mà ông còn dám lấy ra dùng à".

Nói xong, Lý Thiên Sách hai tay đặt

sau lưng, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực,

bày ra tư thế của một tông sư.

"Tới đi, để tôi xem ông mạnh như

thế nào?"

Lý Tấn nhìn chằm chằm vào Lý

Thiên Sách nói: "Tôi đề nghị ông

nghiêm túc hơn đi".

"Nghiêm túc sao? Mấy cái món võ

lèo tèo này của ông mà muốn tôi

nghiêm túc sao?"

"Nếu đã như vậy, thì tôi không

khách sáo nữa nhé".

Nói rồi, Lý Tấn liền tấn công.

Tuy nhiên, vào lúc Lý Tấn ra tay,

con ngươi của Đại trưởng lão lập

tức giãn ra.

"Bát Cực Băng!"

"Bùm!"

Lý Tấn đập một chưởng vào ngực

Lý Thiên Sách!

Cơ thể Lý Thiên Sách giống như

một chiếc xe tăng.

Chân ông ta trượt dài trên mặt đất,

để lại hai vết dài.

Mặc dù cơ thể của Lý Thiên Sách

không ngã xuống.

Tuy nhiên, ông ta lại run rẩy, sau

đó phun ra một ngụm máu.

Lý Thiên Sách nhìn chằm chằm vào

Lý Tấn bằng ánh mắt khó tin.

Đến lúc này ông ta mới nhận ra

mình thật ngốc nghếch.

Cho đến giờ phút này, ông ta mới

biết Lý Tấn đã luôn che giấu thực

lực của mình.

"Chiến Hoàng!?"

Lý Thiên Sách không bao giờ ngờ

rằng Lý Tấn, người mà ông ta luôn

coi thường, hóa ra lại ở cảnh giới

Chiến Hoàng trung kì!

"Lý Tấn, ông đúng là con cáo già".

"Ông đã che giấu thực lực bấy lâu

nay".

"Chẳng lẽ ông ở ẩn nhiều năm như

vậy vì ngày hôm nay sao?"

Lý Tấn lạnh lùng nói: "Có một số

việc cho dù tôi có nói ra ông cũng

sẽ không hiểu".

"Ngay cả khi tôi nói sự thật, ông

chắc chắn cũng sẽ không tin".

"Tôi sẽ không nói gì thêm nữa".

"Điều duy nhất ông cần biết là dòng

máu này của gia tộc ông sẽ suy bại

hoặc thậm chí diệt vong".

"Chính là vì sự ngu ngốc của ông và

cháu trai của ông".

"Ông có làm trời làm biển cũng

không nên động vào con dâu của

tôi".

"Một khi cơn giận của con trai tôi

bùng lên, trên đời này chỉ có con

dâu tôi mới có thể dập tắt nó được

thôi".

"Thế mà bây giờ con bé lại nằm

trên giường bệnh!"

Lý Tấn trầm giọng, liên tục tấn công

Lý Thiên Sách.

Tốc độ của Lý Tấn càng ngày càng

nhanh.

Mỗi lần ra tay đều nhanh và mạnh

hơn lần trước đó.

Lúc đầu, Lý Thiên Sách còn có thể

theo kịp tốc độ của Lý Tấn.

Nhưng dần dần, Lý Thiên Sách đã

không thể chống đỡ được nữa.

Quá mạnh.

Quá nhanh.

Đây là đối thủ mạnh nhất mà Lý

Thiên Sách gặp phải trong nhiều

năm qua.

Nếu Lý Tấn được thay bằng một ai

khác, Lý Thiên Sách có thể chấp

nhận.

Tuy nhiên, đó lại là Lý Tấn, người

mà ông ta vô cùng coi thường!

Lý Thiên Sách đột nhiên gầm lên

một tiếng tức giận.

Ông ta dùng cảnh giới mạnh mẽ

đánh Lý Tấn lùi lại mấy bước.

Ngay sau đó, hai tay Lý Thiên Sách

nhanh chóng tập hợp một luồng khí

tức cực kỳ khổng lồ.

Sau đó hét lên.

"Tất Sát Kĩ!"

Lý Tấn cũng dồn hết sức lực của cả

cơ thể vào hai tay.

Lần này, Lý Tấn không sử dụng Bát

Cực Quyền nữa, mà là Du Long Bát

Quái Chưởng!

"Toái Không Chưởng!"

"Bàn Sơn!"

"Bùm!!"

Hai chưởng của hai cao thủ Chiến

Hoàng va vào nhau.

Lập tức cát bay đá chạy, gió nổi

cuồng phong.

Nhiều người thực lực yếu đã bị

luồng khí tức cực mạnh này làm cho

ngã ngửa.

Mặt đất dưới chân họ nhanh chóng

nứt ra.

Sụp đổ!

Vào lúc này, người có thực lực

mạnh hơn một chút có thể cảm

thấy rõ ràng rằng Lý Thiên Sách

không thể đánh bại Lý Tấn.

Lý Hàn Chí đã âm thầm nhận ra

điều này, vào lúc này, một tia

nghiêm nghị lóe lên trong mắt anh

ta.

Anh ta lập tức hét lớn một tiếng.

"Đã đến lúc ra tay rồi!"

Đột nhiên, mười cái bóng đen từ

ngoài hàng rào nhảy vào!

Hắc vệ!

Khi Đại trưởng lão nhìn thấy những

người này xuất hiện, lập tức kêu

lên.

"Lý Hán Chí, cậu làm gì vậy?"

"Thuận theo tôi thì sống, chống lại

tôi thì chết!"

"Lý Phong đã chết. Giờ tôi chỉ cần

diệt nốt nhà họ Lý nữa là xong".

"Từ nay về sau, nhà chúng ta sẽ

thuận lời tiến về phía trước".

"Hơn nữa còn bước lên một đỉnh

cao mới!"

Đại trưởng lão sửng sốt.

Ông ta không ngờ rằng Lý Hán Chí

vốn ôn tồn, nho nhã lại quỷ quyệt

và xảo trá như vậy.

Đại trưởng lão vội vàng nói: "Các

người gian lận!"

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… mới biết đượcKhi Đại trưởng lão rời đi, cơ thể LýThiên Sách đột nhiên khẽ lắc lưtrước ánh nhìn của mọi người.Trong nháy mắt, Lý Thiên Sách đãđứng ở chỗ Đại trưởng lão vừa rồi.Lý Thiên Sách ngoắc ngoắc ngóntay với Lý Tấn."Lý Tấn, ông nên cảm thấy vinh dựđi. Tôi đã không ra tay mười lămnăm rồi đấy"."Bây giờ ngay cả bản thân tôi cũngkhông biết mình đã đạt đến trình độnào rồi"."Tuy nhiên, theo tôi thấy, như vậylà quá đủ để đối phó với ông rồi".Lý Tấn hít sâu một hơi, tiến lên,từng bước đi về phía Lý Thiên Sách.Kỳ thực ban đầu Lý Tấn đấu trậnnày là do bị Lý Phong ép.Bản thân ông ta cũng cảm thấy cóphần hơi phiến diện.Bởi vì Lý Tấn không có mấy hứngthú với vị trí trưởng tộc của nhà họLý.Với ông ta, miễn là gia đình luônhòa thuận với nhau là được rồi.Tuy nhiên, chấn thương lần này củaHứa Mộc Tình khiến Lý Tấn nhậnthức sâu sắc được rằng suy nghĩcủa mình ngây thơ đến mức nào.Hồi tưởng về những gì đã xảy ratrong gia đình mình năm đó, Lý Tấnthật sự muốn tự tát mình một cáithật mạnh.Nếu ngay từ đầu ông ta đấu tranhmột cách quyết liệt.Ra sức nâng cao sức mạnh của giatộc mình.Có lẽ người con cả sẽ không chết.Lý Tấn từng bước đi đến chỗ LýThiên Sách.Ông ta cao hơn Lý Thiên Sách.Dù hai người cách nhau khoảngchục mét.Nhưng ánh mắt Lý Tấn nhìn LýThiên Sách là theo chiều nhìnxuống.Ngay cả khi Lý Tấn không có ý trịnhthượng.Nhưng theo cách nhìn của Lý ThiênSách, tư thế của Lý Tấn lúc nàykhiến Lý Thiên Sách vô cùng khóchịu.Lý Thiên Sách nhanh chóng quayđầu nói với Đại trưởng lão: "Đạitrưởng lão, ông còn chần chờ gìnữa? Mau thông báo bắt đầu đi!""Nắm đấm của tôi không chờ đượcnữa rồi".Đại trưởng lão thông báo trước mặtmọi người: "Trận đấu bắt đầu".Khóe miệng Lý Thiên Sách nhếchlên, vẻ giễu cợt trên mặt càng đậmhơn."Lý Tấn, nếu tôi không đoán sai, cóvẻ ông luyện Tiên Thiên công nhỉ"."Khi còn nhỏ, tôi đã nghe từ mấy vịtrưởng bối rằng Tiên Thiên công làcông pháp thượng thừa"."Chỉ đáng tiếc là một nửa đã mất"."Ngay cả khi nó có tồn tại. Thìngười bình thường cũng khó màluyện được tầng thứ tư"."Người đứng đầu Võ Đang cũng chỉmới đạt tầng thứ ba thôi"."Chỉ có một nửa đầu nên Tiên Thiêncông chỉ được xếp vào công pháphạng hai"."Với năng lực và tư chất của ông,mà cũng đòi tranh chức trưởng tộcvới tôi à"."Tôi nên nói rằng ông ngu ngốc haytức cười đây?""Ngu ngốc cũng được, tức cườicũng được, ai mạnh ai yếu đấu mớibiết được".Dứt lời, Lý Tấn đã bày ra một tưthế."Bát Cực Quyền?"Sự giễu cợt trong mắt Lý ThiênSách biến thành khinh thường."Loại võ công hạng bốn năm này,mà ông còn dám lấy ra dùng à".Nói xong, Lý Thiên Sách hai tay đặtsau lưng, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực,bày ra tư thế của một tông sư."Tới đi, để tôi xem ông mạnh nhưthế nào?"Lý Tấn nhìn chằm chằm vào LýThiên Sách nói: "Tôi đề nghị ôngnghiêm túc hơn đi"."Nghiêm túc sao? Mấy cái món võlèo tèo này của ông mà muốn tôinghiêm túc sao?""Nếu đã như vậy, thì tôi khôngkhách sáo nữa nhé".Nói rồi, Lý Tấn liền tấn công.Tuy nhiên, vào lúc Lý Tấn ra tay,con ngươi của Đại trưởng lão lậptức giãn ra."Bát Cực Băng!""Bùm!"Lý Tấn đập một chưởng vào ngựcLý Thiên Sách!Cơ thể Lý Thiên Sách giống nhưmột chiếc xe tăng.Chân ông ta trượt dài trên mặt đất,để lại hai vết dài.Mặc dù cơ thể của Lý Thiên Sáchkhông ngã xuống.Tuy nhiên, ông ta lại run rẩy, sauđó phun ra một ngụm máu.Lý Thiên Sách nhìn chằm chằm vàoLý Tấn bằng ánh mắt khó tin.Đến lúc này ông ta mới nhận ramình thật ngốc nghếch.Cho đến giờ phút này, ông ta mớibiết Lý Tấn đã luôn che giấu thựclực của mình."Chiến Hoàng!?"Lý Thiên Sách không bao giờ ngờrằng Lý Tấn, người mà ông ta luôncoi thường, hóa ra lại ở cảnh giớiChiến Hoàng trung kì!"Lý Tấn, ông đúng là con cáo già"."Ông đã che giấu thực lực bấy lâunay"."Chẳng lẽ ông ở ẩn nhiều năm nhưvậy vì ngày hôm nay sao?"Lý Tấn lạnh lùng nói: "Có một sốviệc cho dù tôi có nói ra ông cũngsẽ không hiểu"."Ngay cả khi tôi nói sự thật, ôngchắc chắn cũng sẽ không tin"."Tôi sẽ không nói gì thêm nữa"."Điều duy nhất ông cần biết là dòngmáu này của gia tộc ông sẽ suy bạihoặc thậm chí diệt vong"."Chính là vì sự ngu ngốc của ông vàcháu trai của ông"."Ông có làm trời làm biển cũngkhông nên động vào con dâu củatôi"."Một khi cơn giận của con trai tôibùng lên, trên đời này chỉ có condâu tôi mới có thể dập tắt nó đượcthôi"."Thế mà bây giờ con bé lại nằmtrên giường bệnh!"Lý Tấn trầm giọng, liên tục tấn côngLý Thiên Sách.Tốc độ của Lý Tấn càng ngày càngnhanh.Mỗi lần ra tay đều nhanh và mạnhhơn lần trước đó.Lúc đầu, Lý Thiên Sách còn có thểtheo kịp tốc độ của Lý Tấn.Nhưng dần dần, Lý Thiên Sách đãkhông thể chống đỡ được nữa.Quá mạnh.Quá nhanh.Đây là đối thủ mạnh nhất mà LýThiên Sách gặp phải trong nhiềunăm qua.Nếu Lý Tấn được thay bằng một aikhác, Lý Thiên Sách có thể chấpnhận.Tuy nhiên, đó lại là Lý Tấn, ngườimà ông ta vô cùng coi thường!Lý Thiên Sách đột nhiên gầm lênmột tiếng tức giận.Ông ta dùng cảnh giới mạnh mẽđánh Lý Tấn lùi lại mấy bước.Ngay sau đó, hai tay Lý Thiên Sáchnhanh chóng tập hợp một luồng khítức cực kỳ khổng lồ.Sau đó hét lên."Tất Sát Kĩ!"Lý Tấn cũng dồn hết sức lực của cảcơ thể vào hai tay.Lần này, Lý Tấn không sử dụng BátCực Quyền nữa, mà là Du Long BátQuái Chưởng!"Toái Không Chưởng!""Bàn Sơn!""Bùm!!"Hai chưởng của hai cao thủ ChiếnHoàng va vào nhau.Lập tức cát bay đá chạy, gió nổicuồng phong.Nhiều người thực lực yếu đã bịluồng khí tức cực mạnh này làm chongã ngửa.Mặt đất dưới chân họ nhanh chóngnứt ra.Sụp đổ!Vào lúc này, người có thực lựcmạnh hơn một chút có thể cảmthấy rõ ràng rằng Lý Thiên Sáchkhông thể đánh bại Lý Tấn.Lý Hàn Chí đã âm thầm nhận rađiều này, vào lúc này, một tianghiêm nghị lóe lên trong mắt anhta.Anh ta lập tức hét lớn một tiếng."Đã đến lúc ra tay rồi!"Đột nhiên, mười cái bóng đen từngoài hàng rào nhảy vào!Hắc vệ!Khi Đại trưởng lão nhìn thấy nhữngngười này xuất hiện, lập tức kêulên."Lý Hán Chí, cậu làm gì vậy?""Thuận theo tôi thì sống, chống lạitôi thì chết!""Lý Phong đã chết. Giờ tôi chỉ cầndiệt nốt nhà họ Lý nữa là xong"."Từ nay về sau, nhà chúng ta sẽthuận lời tiến về phía trước"."Hơn nữa còn bước lên một đỉnhcao mới!"Đại trưởng lão sửng sốt.Ông ta không ngờ rằng Lý Hán Chívốn ôn tồn, nho nhã lại quỷ quyệtvà xảo trá như vậy.Đại trưởng lão vội vàng nói: "Cácngười gian lận!"

Chương 709: Ai mạnh ai yếu, đấu