Tác giả:

“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…

Chương 714: Đạo Chính Nhất và

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… đạo Toàn Chân"Anh rể, dù sao vẫn còn thời gian,anh nói cho em biết đi".Lên trực thăng rồi mà Hứa HạoNhiên vẫn không buông tha.Lý Phong thực sự thấy phiền trướcmấy câu hỏi của cậu ta, liền lêntiếng."Thứ người đó sử dụng lúc nãy làđạo thuật".Nghe vậy, mắt Hứa Hạo Nhiên bấtgiác sáng lên."Anh rể, ý của anh là, người vừa rồilà một đạo sĩ có thể bắt quỷ hàngyêu sao?"Lý Phong gật đầu."Nhưng mà không đúng! Vị đạo sĩnày không phải giống như hòathượng không thể lập gia đình sinhcon sao?"Lý Phong biết tính cách của HứaHạo Nhiên xưa nay đã hỏi là phảihỏi đến cùng, cậu ta sẽ không bỏcuộc khi chưa có được câu trả lời.Mà Lý Phong càng không nói, HứaHạo Nhiên sẽ càng vặn hỏi.Lý Phong khẽ thở dài, sau đó nói."Ở Hoa Hạ chúng ta, đạo sĩ có haimôn phái"."Lần lượt là "đạo Chính Nhất" và "đạo Toàn Chân".Nghe đến những danh từ mà mìnhquen thuộc, Hứa Hạo Nhiên lập tứccười haha."Đạo Toàn Chân có phải là mônphái Toàn Chân trong tiểu thuyết võhiệp không? Người sáng lập mônphái là Vương Trùng Dương".Lý Phong gật đầu, đúng là Hứa HạoNhiên này lần đầu tiên trong đời nóiđúng như vậy."Em nói đúng, phái Toàn Chân đượcthành lập vào thời nhà Tống, ông tổcủa nó là Vương Trùng Dương".Hứa Hạo Nhiên có vẻ rất hào hứng,cậu ta hình như rất hứng thú vớikiến thức này."Anh rể, thế còn đạo Chính Nhất?""Lịch sử của đạo Chính Nhất tươngđối sớm. Nó được thành lập bởiTrương Đạo Lăng vào thời ĐôngHán"."Vào thời điểm đó, đạo Chính Nhấtcòn được gọi là đạo Thiên Sư, giáoNgũ Đấu Mễ".Hứa Hạo Nhiên càng nghe càngphấn khích: "Giáo Ngũ Đấu Mễ thìem biết, nó đã có từ thời Tam Quốcrồi!"Hứa Hạo Nhiên không chỉ thích hátmà còn thích chơi game.Đôi khi, cậu ta nhốt mình trongphòng, chơi game hơn mười tiếngđồng hồ.Thông thường, người kết thúc việcchơi game của Hứa Hạo Nhiên làLiễu Ngọc Phân.Liễu Ngọc Phân luôn đá văng cánhcửa, sau đó nhéo tai Hứa Hạo Nhiênkéo ra ngoài.Lý Phong còn nói: "Sự khác biệtgiữa đạo Toàn Chân và đạo ChínhNhất không quá lớn"."Đều tuân theo đạo tổ Tam Thanh"."Tuy nhiên, đối với các đạo sĩ ngàynay, có một điểm khác biệt lớnnhất"."Đó là, đạo Toàn Chân có rất nhiềuquy tắc. Một khi chính thức nhậpđạo, thì không thể kết hôn và sinhcon"."Nhưng Chính Nhất không có quytắc như vậy"."Đem so sánh với nhau, các đạo sĩcủa Chính Nhất tự do hơn"."Giáo Toàn Chân phải buộc tóc,nhưng các đạo sĩ Chính Nhất có thểđể kiểu tóc thịnh hành nhất lúc đó"."Anh rể, chúng ta không biết bọnhọ đã kết hôn hay chưa, nhìnthoáng qua làm sao có thể phânbiệt được?""Xem mũ trên đầu họ"."Mũ của đạo Toàn Chân có hìnhtròn, nó còn được gọi là khăn HỗnNguyên"."Mũ đạo Chính Nhất hình vuông, gọilà khăn Cửu Lương".Nghe vậy, Hứa Hạo Nhiên cuối cùngcũng vỗ tay một cái."Anh rể, theo lời anh nói, ông chúchuyên đi bắt cương thi trên TVthuộc đạo Chính Nhất đúng không?"Lý Phong sững người một lúc, sauđó gật đầu."Ừ, đúng vậy".Hứa Hạo Nhiên nhiệt tình hỏi."Anh rể, vừa rồi ông anh kia khôngnói gì, sao anh lại vội vàng rời đithế?"Lúc này, ánh mắt của Lý Phong đãnhìn về vị trí của bệnh viện khôngxa phía trước.Sau đó, ánh mắt của Lý Phong dầndần hướng về phía tây nam củabệnh viện.Nơi đó là phố cổ Trường An.Môi trường tổng thể ở đó khá hỗnloạn.Ngoài ra còn có một trường học khácũ.Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặtLý Phong dần trở nên tối sầm lại.Anh nói với Hứa Hạo Nhiên."Có một số điều ông ấy không cầnnói, anh cũng biết"."Anh rể, tình hình chị em như nàorồi? Làm sao mới có thể đánh thứcchị ấy?"Lý Phong hít sâu một hơi, giọng nóidần dần trở nên lạnh lùng."Chị gái của em có thể sẽ tỉnh dậyvào tối nay"."Thật không? Thế thì tốt quá".So với sự phấn khích của Hứa HạoNhiên, biểu hiện của Lý Phongnghiêm túc hơn.Đôi mắt anh đảo từ ngôi nhà cổ nàysang ngôi nhà cổ khác.Có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó.Trở lại bệnh viện, Lý Phong lập tứcvào phòng bệnh của Hứa Mộc Tình.Nhìn Hứa Mộc Tình đang nằm ngủsay trên giường bệnh.Lý Phong chậm rãi ngồi ở bên cạnhthủ thỉ."Em ngủ thêm chút nữa đi, rồi anhsẽ đánh thức em sớm thôi".Nói xong, Lý Phong quay đầu nóivới Suzaku đang đứng bên cạnh."Đề cao cảnh giác, không cho ai vàocăn phòng này"."Vâng!"Nói xong, Lý Phong bước nhanh rakhỏi phòng bệnh.Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng đuổitheo: "Anh rể, chúng ta đi đâuvậy?"Lý Phong đột nhiên dừng lại, sau đóquay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên.Có thể nói đây là lần đầu tiên LýPhong nhìn Hứa Hạo Nhiên nghiêmtúc như vậy.Đến mức Hứa Hạo Nhiên lập tứckhông quen.Cậu ta bị ánh mắt kỳ quái của LýPhong nhìn chằm chằm."Anh rể, sao anh lại nhìn em vậy?"Lý Phong lúc này đột nhiên nói: "Dùsao em cũng rảnh"."Hơn nữa không phải lúc nào cũngla hét, muốn mở mang tầm mắtsao, đi thôi!"Tuy rằng Hứa Hạo Nhiên có chútháo hức muốn thử, nhưng tronglòng lại luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.Hứa Hạo Nhiên đi theo Lý Phong.Sau khi hai người ra khỏi bệnh viện,cũng không lái xe như trước nữa.Tuy nhiên, Hứa Hạo Nhiên đã đitheo Lý Phong lên một chiếc xebuýt.Trong ấn tượng của Hứa Hạo Nhiên,người anh rể này giàu có đến mứcđốt không hết tiền, chưa bao giờ đixe buýt.Hứa Hạo Nhiên nghiêng đầu đếnbên cạnh Lý Phong, trầm giọng hỏi."Anh rể, anh hôm nay làm sao vậy?Sao đột nhiên lại đi xe bus?""Trong bãi đậu xe của bệnh viện, cóhai chiếc xe nhà ta mà".Lý Phong không đáp lại Hứa HạoNhiên.Hai người tìm một chỗ rồi ngồixuống.Cứ ngồi như vậy.Nhìn đám đông lên xuống."Đã đến trường trung học số bảy.Hành khách chuẩn bị xuống xe vuilòng mang theo đồ đạc, chuẩn bịxuống xe".Lý Phong vỗ vai Hứa Hạo Nhiên, haingười lập tức đứng dậy xuống xe.Lúc này Hứa Hạo Nhiên phát hiệnhai người họ đang đứng trước mộtngôi trường trông rất cổ kính.Bảng hiệu của trường này khôngcòn là trường trung học cơ sở sốbảy nữa.Thay vào đó, là bảng tên củatrường dạy nghề."Anh rể, chúng ta đến đây làm gì?""Tìm đồ".Nói xong, Lý Phong dẫn Hứa HạoNhiên đi nhanh về phía cổngtrường."Dừng lại!"Khi đi qua cổng trường, đột nhiêncó một ông già gọi Lý Phong và HứaHạo Nhiên lại."Hai người có chuyện gì vậy?""Giờ đã tan học rồi, hai người đếnđây làm gì?"Ông già đi tới, nheo mắt nhìn LýPhong và Hứa Hạo Nhiên."Quái lạ, hai người trông rất lạ,không giống giáo viên ở đây".Lý Phong không nói gì.Mà cẩn thận quan sát ông già.Anh phát hiện ra rằng ngón giữa vàngón trỏ bên trái của ông lão rõràng là có màu vàng.Khi ông ta nói, miệng ông ta đầyrăng vàng.Hơn nữa còn có một mùi khói nồngnặc trên cơ thể ông ta.Lý Phong kéo Hứa Hạo Nhiên lại,nói với cậu ta: "Em đi mua hai hộpthuốc lá Trung Hoa ở căng tin bêncạnh đi".

đạo Toàn Chân

"Anh rể, dù sao vẫn còn thời gian,

anh nói cho em biết đi".

Lên trực thăng rồi mà Hứa Hạo

Nhiên vẫn không buông tha.

Lý Phong thực sự thấy phiền trước

mấy câu hỏi của cậu ta, liền lên

tiếng.

"Thứ người đó sử dụng lúc nãy là

đạo thuật".

Nghe vậy, mắt Hứa Hạo Nhiên bất

giác sáng lên.

"Anh rể, ý của anh là, người vừa rồi

là một đạo sĩ có thể bắt quỷ hàng

yêu sao?"

Lý Phong gật đầu.

"Nhưng mà không đúng! Vị đạo sĩ

này không phải giống như hòa

thượng không thể lập gia đình sinh

con sao?"

Lý Phong biết tính cách của Hứa

Hạo Nhiên xưa nay đã hỏi là phải

hỏi đến cùng, cậu ta sẽ không bỏ

cuộc khi chưa có được câu trả lời.

Mà Lý Phong càng không nói, Hứa

Hạo Nhiên sẽ càng vặn hỏi.

Lý Phong khẽ thở dài, sau đó nói.

"Ở Hoa Hạ chúng ta, đạo sĩ có hai

môn phái".

"Lần lượt là "đạo Chính Nhất" và "

đạo Toàn Chân".

Nghe đến những danh từ mà mình

quen thuộc, Hứa Hạo Nhiên lập tức

cười haha.

"Đạo Toàn Chân có phải là môn

phái Toàn Chân trong tiểu thuyết võ

hiệp không? Người sáng lập môn

phái là Vương Trùng Dương".

Lý Phong gật đầu, đúng là Hứa Hạo

Nhiên này lần đầu tiên trong đời nói

đúng như vậy.

"Em nói đúng, phái Toàn Chân được

thành lập vào thời nhà Tống, ông tổ

của nó là Vương Trùng Dương".

Hứa Hạo Nhiên có vẻ rất hào hứng,

cậu ta hình như rất hứng thú với

kiến thức này.

"Anh rể, thế còn đạo Chính Nhất?"

"Lịch sử của đạo Chính Nhất tương

đối sớm. Nó được thành lập bởi

Trương Đạo Lăng vào thời Đông

Hán".

"Vào thời điểm đó, đạo Chính Nhất

còn được gọi là đạo Thiên Sư, giáo

Ngũ Đấu Mễ".

Hứa Hạo Nhiên càng nghe càng

phấn khích: "Giáo Ngũ Đấu Mễ thì

em biết, nó đã có từ thời Tam Quốc

rồi!"

Hứa Hạo Nhiên không chỉ thích hát

mà còn thích chơi game.

Đôi khi, cậu ta nhốt mình trong

phòng, chơi game hơn mười tiếng

đồng hồ.

Thông thường, người kết thúc việc

chơi game của Hứa Hạo Nhiên là

Liễu Ngọc Phân.

Liễu Ngọc Phân luôn đá văng cánh

cửa, sau đó nhéo tai Hứa Hạo Nhiên

kéo ra ngoài.

Lý Phong còn nói: "Sự khác biệt

giữa đạo Toàn Chân và đạo Chính

Nhất không quá lớn".

"Đều tuân theo đạo tổ Tam Thanh".

"Tuy nhiên, đối với các đạo sĩ ngày

nay, có một điểm khác biệt lớn

nhất".

"Đó là, đạo Toàn Chân có rất nhiều

quy tắc. Một khi chính thức nhập

đạo, thì không thể kết hôn và sinh

con".

"Nhưng Chính Nhất không có quy

tắc như vậy".

"Đem so sánh với nhau, các đạo sĩ

của Chính Nhất tự do hơn".

"Giáo Toàn Chân phải buộc tóc,

nhưng các đạo sĩ Chính Nhất có thể

để kiểu tóc thịnh hành nhất lúc đó".

"Anh rể, chúng ta không biết bọn

họ đã kết hôn hay chưa, nhìn

thoáng qua làm sao có thể phân

biệt được?"

"Xem mũ trên đầu họ".

"Mũ của đạo Toàn Chân có hình

tròn, nó còn được gọi là khăn Hỗn

Nguyên".

"Mũ đạo Chính Nhất hình vuông, gọi

là khăn Cửu Lương".

Nghe vậy, Hứa Hạo Nhiên cuối cùng

cũng vỗ tay một cái.

"Anh rể, theo lời anh nói, ông chú

chuyên đi bắt cương thi trên TV

thuộc đạo Chính Nhất đúng không?"

Lý Phong sững người một lúc, sau

đó gật đầu.

"Ừ, đúng vậy".

Hứa Hạo Nhiên nhiệt tình hỏi.

"Anh rể, vừa rồi ông anh kia không

nói gì, sao anh lại vội vàng rời đi

thế?"

Lúc này, ánh mắt của Lý Phong đã

nhìn về vị trí của bệnh viện không

xa phía trước.

Sau đó, ánh mắt của Lý Phong dần

dần hướng về phía tây nam của

bệnh viện.

Nơi đó là phố cổ Trường An.

Môi trường tổng thể ở đó khá hỗn

loạn.

Ngoài ra còn có một trường học khá

cũ.

Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt

Lý Phong dần trở nên tối sầm lại.

Anh nói với Hứa Hạo Nhiên.

"Có một số điều ông ấy không cần

nói, anh cũng biết".

"Anh rể, tình hình chị em như nào

rồi? Làm sao mới có thể đánh thức

chị ấy?"

Lý Phong hít sâu một hơi, giọng nói

dần dần trở nên lạnh lùng.

"Chị gái của em có thể sẽ tỉnh dậy

vào tối nay".

"Thật không? Thế thì tốt quá".

So với sự phấn khích của Hứa Hạo

Nhiên, biểu hiện của Lý Phong

nghiêm túc hơn.

Đôi mắt anh đảo từ ngôi nhà cổ này

sang ngôi nhà cổ khác.

Có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Trở lại bệnh viện, Lý Phong lập tức

vào phòng bệnh của Hứa Mộc Tình.

Nhìn Hứa Mộc Tình đang nằm ngủ

say trên giường bệnh.

Lý Phong chậm rãi ngồi ở bên cạnh

thủ thỉ.

"Em ngủ thêm chút nữa đi, rồi anh

sẽ đánh thức em sớm thôi".

Nói xong, Lý Phong quay đầu nói

với Suzaku đang đứng bên cạnh.

"Đề cao cảnh giác, không cho ai vào

căn phòng này".

"Vâng!"

Nói xong, Lý Phong bước nhanh ra

khỏi phòng bệnh.

Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng đuổi

theo: "Anh rể, chúng ta đi đâu

vậy?"

Lý Phong đột nhiên dừng lại, sau đó

quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên.

Có thể nói đây là lần đầu tiên Lý

Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên nghiêm

túc như vậy.

Đến mức Hứa Hạo Nhiên lập tức

không quen.

Cậu ta bị ánh mắt kỳ quái của Lý

Phong nhìn chằm chằm.

"Anh rể, sao anh lại nhìn em vậy?"

Lý Phong lúc này đột nhiên nói: "Dù

sao em cũng rảnh".

"Hơn nữa không phải lúc nào cũng

la hét, muốn mở mang tầm mắt

sao, đi thôi!"

Tuy rằng Hứa Hạo Nhiên có chút

háo hức muốn thử, nhưng trong

lòng lại luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Hứa Hạo Nhiên đi theo Lý Phong.

Sau khi hai người ra khỏi bệnh viện,

cũng không lái xe như trước nữa.

Tuy nhiên, Hứa Hạo Nhiên đã đi

theo Lý Phong lên một chiếc xe

buýt.

Trong ấn tượng của Hứa Hạo Nhiên,

người anh rể này giàu có đến mức

đốt không hết tiền, chưa bao giờ đi

xe buýt.

Hứa Hạo Nhiên nghiêng đầu đến

bên cạnh Lý Phong, trầm giọng hỏi.

"Anh rể, anh hôm nay làm sao vậy?

Sao đột nhiên lại đi xe bus?"

"Trong bãi đậu xe của bệnh viện, có

hai chiếc xe nhà ta mà".

Lý Phong không đáp lại Hứa Hạo

Nhiên.

Hai người tìm một chỗ rồi ngồi

xuống.

Cứ ngồi như vậy.

Nhìn đám đông lên xuống.

"Đã đến trường trung học số bảy.

Hành khách chuẩn bị xuống xe vui

lòng mang theo đồ đạc, chuẩn bị

xuống xe".

Lý Phong vỗ vai Hứa Hạo Nhiên, hai

người lập tức đứng dậy xuống xe.

Lúc này Hứa Hạo Nhiên phát hiện

hai người họ đang đứng trước một

ngôi trường trông rất cổ kính.

Bảng hiệu của trường này không

còn là trường trung học cơ sở số

bảy nữa.

Thay vào đó, là bảng tên của

trường dạy nghề.

"Anh rể, chúng ta đến đây làm gì?"

"Tìm đồ".

Nói xong, Lý Phong dẫn Hứa Hạo

Nhiên đi nhanh về phía cổng

trường.

"Dừng lại!"

Khi đi qua cổng trường, đột nhiên

có một ông già gọi Lý Phong và Hứa

Hạo Nhiên lại.

"Hai người có chuyện gì vậy?"

"Giờ đã tan học rồi, hai người đến

đây làm gì?"

Ông già đi tới, nheo mắt nhìn Lý

Phong và Hứa Hạo Nhiên.

"Quái lạ, hai người trông rất lạ,

không giống giáo viên ở đây".

Lý Phong không nói gì.

Mà cẩn thận quan sát ông già.

Anh phát hiện ra rằng ngón giữa và

ngón trỏ bên trái của ông lão rõ

ràng là có màu vàng.

Khi ông ta nói, miệng ông ta đầy

răng vàng.

Hơn nữa còn có một mùi khói nồng

nặc trên cơ thể ông ta.

Lý Phong kéo Hứa Hạo Nhiên lại,

nói với cậu ta: "Em đi mua hai hộp

thuốc lá Trung Hoa ở căng tin bên

cạnh đi".

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… đạo Toàn Chân"Anh rể, dù sao vẫn còn thời gian,anh nói cho em biết đi".Lên trực thăng rồi mà Hứa HạoNhiên vẫn không buông tha.Lý Phong thực sự thấy phiền trướcmấy câu hỏi của cậu ta, liền lêntiếng."Thứ người đó sử dụng lúc nãy làđạo thuật".Nghe vậy, mắt Hứa Hạo Nhiên bấtgiác sáng lên."Anh rể, ý của anh là, người vừa rồilà một đạo sĩ có thể bắt quỷ hàngyêu sao?"Lý Phong gật đầu."Nhưng mà không đúng! Vị đạo sĩnày không phải giống như hòathượng không thể lập gia đình sinhcon sao?"Lý Phong biết tính cách của HứaHạo Nhiên xưa nay đã hỏi là phảihỏi đến cùng, cậu ta sẽ không bỏcuộc khi chưa có được câu trả lời.Mà Lý Phong càng không nói, HứaHạo Nhiên sẽ càng vặn hỏi.Lý Phong khẽ thở dài, sau đó nói."Ở Hoa Hạ chúng ta, đạo sĩ có haimôn phái"."Lần lượt là "đạo Chính Nhất" và "đạo Toàn Chân".Nghe đến những danh từ mà mìnhquen thuộc, Hứa Hạo Nhiên lập tứccười haha."Đạo Toàn Chân có phải là mônphái Toàn Chân trong tiểu thuyết võhiệp không? Người sáng lập mônphái là Vương Trùng Dương".Lý Phong gật đầu, đúng là Hứa HạoNhiên này lần đầu tiên trong đời nóiđúng như vậy."Em nói đúng, phái Toàn Chân đượcthành lập vào thời nhà Tống, ông tổcủa nó là Vương Trùng Dương".Hứa Hạo Nhiên có vẻ rất hào hứng,cậu ta hình như rất hứng thú vớikiến thức này."Anh rể, thế còn đạo Chính Nhất?""Lịch sử của đạo Chính Nhất tươngđối sớm. Nó được thành lập bởiTrương Đạo Lăng vào thời ĐôngHán"."Vào thời điểm đó, đạo Chính Nhấtcòn được gọi là đạo Thiên Sư, giáoNgũ Đấu Mễ".Hứa Hạo Nhiên càng nghe càngphấn khích: "Giáo Ngũ Đấu Mễ thìem biết, nó đã có từ thời Tam Quốcrồi!"Hứa Hạo Nhiên không chỉ thích hátmà còn thích chơi game.Đôi khi, cậu ta nhốt mình trongphòng, chơi game hơn mười tiếngđồng hồ.Thông thường, người kết thúc việcchơi game của Hứa Hạo Nhiên làLiễu Ngọc Phân.Liễu Ngọc Phân luôn đá văng cánhcửa, sau đó nhéo tai Hứa Hạo Nhiênkéo ra ngoài.Lý Phong còn nói: "Sự khác biệtgiữa đạo Toàn Chân và đạo ChínhNhất không quá lớn"."Đều tuân theo đạo tổ Tam Thanh"."Tuy nhiên, đối với các đạo sĩ ngàynay, có một điểm khác biệt lớnnhất"."Đó là, đạo Toàn Chân có rất nhiềuquy tắc. Một khi chính thức nhậpđạo, thì không thể kết hôn và sinhcon"."Nhưng Chính Nhất không có quytắc như vậy"."Đem so sánh với nhau, các đạo sĩcủa Chính Nhất tự do hơn"."Giáo Toàn Chân phải buộc tóc,nhưng các đạo sĩ Chính Nhất có thểđể kiểu tóc thịnh hành nhất lúc đó"."Anh rể, chúng ta không biết bọnhọ đã kết hôn hay chưa, nhìnthoáng qua làm sao có thể phânbiệt được?""Xem mũ trên đầu họ"."Mũ của đạo Toàn Chân có hìnhtròn, nó còn được gọi là khăn HỗnNguyên"."Mũ đạo Chính Nhất hình vuông, gọilà khăn Cửu Lương".Nghe vậy, Hứa Hạo Nhiên cuối cùngcũng vỗ tay một cái."Anh rể, theo lời anh nói, ông chúchuyên đi bắt cương thi trên TVthuộc đạo Chính Nhất đúng không?"Lý Phong sững người một lúc, sauđó gật đầu."Ừ, đúng vậy".Hứa Hạo Nhiên nhiệt tình hỏi."Anh rể, vừa rồi ông anh kia khôngnói gì, sao anh lại vội vàng rời đithế?"Lúc này, ánh mắt của Lý Phong đãnhìn về vị trí của bệnh viện khôngxa phía trước.Sau đó, ánh mắt của Lý Phong dầndần hướng về phía tây nam củabệnh viện.Nơi đó là phố cổ Trường An.Môi trường tổng thể ở đó khá hỗnloạn.Ngoài ra còn có một trường học khácũ.Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặtLý Phong dần trở nên tối sầm lại.Anh nói với Hứa Hạo Nhiên."Có một số điều ông ấy không cầnnói, anh cũng biết"."Anh rể, tình hình chị em như nàorồi? Làm sao mới có thể đánh thứcchị ấy?"Lý Phong hít sâu một hơi, giọng nóidần dần trở nên lạnh lùng."Chị gái của em có thể sẽ tỉnh dậyvào tối nay"."Thật không? Thế thì tốt quá".So với sự phấn khích của Hứa HạoNhiên, biểu hiện của Lý Phongnghiêm túc hơn.Đôi mắt anh đảo từ ngôi nhà cổ nàysang ngôi nhà cổ khác.Có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó.Trở lại bệnh viện, Lý Phong lập tứcvào phòng bệnh của Hứa Mộc Tình.Nhìn Hứa Mộc Tình đang nằm ngủsay trên giường bệnh.Lý Phong chậm rãi ngồi ở bên cạnhthủ thỉ."Em ngủ thêm chút nữa đi, rồi anhsẽ đánh thức em sớm thôi".Nói xong, Lý Phong quay đầu nóivới Suzaku đang đứng bên cạnh."Đề cao cảnh giác, không cho ai vàocăn phòng này"."Vâng!"Nói xong, Lý Phong bước nhanh rakhỏi phòng bệnh.Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng đuổitheo: "Anh rể, chúng ta đi đâuvậy?"Lý Phong đột nhiên dừng lại, sau đóquay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên.Có thể nói đây là lần đầu tiên LýPhong nhìn Hứa Hạo Nhiên nghiêmtúc như vậy.Đến mức Hứa Hạo Nhiên lập tứckhông quen.Cậu ta bị ánh mắt kỳ quái của LýPhong nhìn chằm chằm."Anh rể, sao anh lại nhìn em vậy?"Lý Phong lúc này đột nhiên nói: "Dùsao em cũng rảnh"."Hơn nữa không phải lúc nào cũngla hét, muốn mở mang tầm mắtsao, đi thôi!"Tuy rằng Hứa Hạo Nhiên có chútháo hức muốn thử, nhưng tronglòng lại luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.Hứa Hạo Nhiên đi theo Lý Phong.Sau khi hai người ra khỏi bệnh viện,cũng không lái xe như trước nữa.Tuy nhiên, Hứa Hạo Nhiên đã đitheo Lý Phong lên một chiếc xebuýt.Trong ấn tượng của Hứa Hạo Nhiên,người anh rể này giàu có đến mứcđốt không hết tiền, chưa bao giờ đixe buýt.Hứa Hạo Nhiên nghiêng đầu đếnbên cạnh Lý Phong, trầm giọng hỏi."Anh rể, anh hôm nay làm sao vậy?Sao đột nhiên lại đi xe bus?""Trong bãi đậu xe của bệnh viện, cóhai chiếc xe nhà ta mà".Lý Phong không đáp lại Hứa HạoNhiên.Hai người tìm một chỗ rồi ngồixuống.Cứ ngồi như vậy.Nhìn đám đông lên xuống."Đã đến trường trung học số bảy.Hành khách chuẩn bị xuống xe vuilòng mang theo đồ đạc, chuẩn bịxuống xe".Lý Phong vỗ vai Hứa Hạo Nhiên, haingười lập tức đứng dậy xuống xe.Lúc này Hứa Hạo Nhiên phát hiệnhai người họ đang đứng trước mộtngôi trường trông rất cổ kính.Bảng hiệu của trường này khôngcòn là trường trung học cơ sở sốbảy nữa.Thay vào đó, là bảng tên củatrường dạy nghề."Anh rể, chúng ta đến đây làm gì?""Tìm đồ".Nói xong, Lý Phong dẫn Hứa HạoNhiên đi nhanh về phía cổngtrường."Dừng lại!"Khi đi qua cổng trường, đột nhiêncó một ông già gọi Lý Phong và HứaHạo Nhiên lại."Hai người có chuyện gì vậy?""Giờ đã tan học rồi, hai người đếnđây làm gì?"Ông già đi tới, nheo mắt nhìn LýPhong và Hứa Hạo Nhiên."Quái lạ, hai người trông rất lạ,không giống giáo viên ở đây".Lý Phong không nói gì.Mà cẩn thận quan sát ông già.Anh phát hiện ra rằng ngón giữa vàngón trỏ bên trái của ông lão rõràng là có màu vàng.Khi ông ta nói, miệng ông ta đầyrăng vàng.Hơn nữa còn có một mùi khói nồngnặc trên cơ thể ông ta.Lý Phong kéo Hứa Hạo Nhiên lại,nói với cậu ta: "Em đi mua hai hộpthuốc lá Trung Hoa ở căng tin bêncạnh đi".

Chương 714: Đạo Chính Nhất và