Tác giả:

1. Bạn trai tôi tên là Chu Diệp. Vào ngày sinh nhật của mình, anh ấy đã mời rất nhiều người đến hộp đêm ăn mừng. Anh ấy nói vì trời đang mưa nên người giao bánh kẹt đường, nhờ tôi chạy xe đến lấy để kịp thời gian. Tôi không phải là người thích đi xe đạp. Đường phố vào những ngày mưa thật sự rất trơn, tôi đạp xe ròng rã hơn một tiếng đồng hồ. Trên đường đi còn ngã mấy lần, trầy xước cả đầu gối. Đợi đến khi quay lại thì cả người đã mệt lả vì kiệt sức. 2. Lúc tôi cẩn thận mang hộp bánh trở lại hộp đêm. Vừa mở cửa, đập vào mắt tôi là cảnh tượng một người phụ nữ ngồi trên đùi Chu Diệp, hai tay vòng qua cổ anh. Trong phòng giống như chỉ có hai người, anh hôn em, em hôn anh, trêu chọc nhau. Bàn tay giữ nắm cửa của tôi vô thức siết chặt, bàng hoàng nhìn bọn họ. Tiếng cười trong căn phòng bao dần nhỏ đi. Mọi người khác đều im lặng chờ xem trò đùa của tôi. Bởi vì Chu Diệp quay lưng về phía này, nên chỉ có người phụ nữ kia có thể nhìn thấy tôi. Vậy nên cô ả mới cố ý hỏi Chu Diệp: "Chu ca trắng…

Chương 10: Hoàn

Rời BỏTác giả: ZhihuTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1. Bạn trai tôi tên là Chu Diệp. Vào ngày sinh nhật của mình, anh ấy đã mời rất nhiều người đến hộp đêm ăn mừng. Anh ấy nói vì trời đang mưa nên người giao bánh kẹt đường, nhờ tôi chạy xe đến lấy để kịp thời gian. Tôi không phải là người thích đi xe đạp. Đường phố vào những ngày mưa thật sự rất trơn, tôi đạp xe ròng rã hơn một tiếng đồng hồ. Trên đường đi còn ngã mấy lần, trầy xước cả đầu gối. Đợi đến khi quay lại thì cả người đã mệt lả vì kiệt sức. 2. Lúc tôi cẩn thận mang hộp bánh trở lại hộp đêm. Vừa mở cửa, đập vào mắt tôi là cảnh tượng một người phụ nữ ngồi trên đùi Chu Diệp, hai tay vòng qua cổ anh. Trong phòng giống như chỉ có hai người, anh hôn em, em hôn anh, trêu chọc nhau. Bàn tay giữ nắm cửa của tôi vô thức siết chặt, bàng hoàng nhìn bọn họ. Tiếng cười trong căn phòng bao dần nhỏ đi. Mọi người khác đều im lặng chờ xem trò đùa của tôi. Bởi vì Chu Diệp quay lưng về phía này, nên chỉ có người phụ nữ kia có thể nhìn thấy tôi. Vậy nên cô ả mới cố ý hỏi Chu Diệp: "Chu ca trắng… 32. (Góc nhìn của Chu Đình).Ba năm trước, lần đầu tiên tôi gặp Tô Niệm là ở trên đường đua, không vì hắc tâm nào mà đem lòng yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên.Cô ấy mặc bộ đồ đua đỏ chói, đứng dưới cái ánh mặt trời như th iêu đ ốt, giống như một bông hồng mỏng manh nhưng đầy gai, chói lóa.Tôi thích nụ cười tự tin và sự kiên định trong ánh mắt của cô ấy.Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe của cô ấy đổ xuống, tôi gần như lao đến theo bản năng, bế cô ấy ra khỏi ghế lái.Nhưng lúc đó lại có chuyện gấp mà tôi không thể không đích thân giải quyết, nên đã không thể cùng đưa cô ấy đến bệnh viện.Sau khi xác nhận cô ấy đã an toàn, tôi mới yên tâm rời đi.Nhờ thư ký Trần tìm hiểu về cô ấy.Biết được cô ấy chưa có bạn trai, tôi chưa bao giờ cảm thấy vui mừng đến thế.Ban đầu định sẽ theo đuổi cô ấy sau khi trở về Trung Quốc.Kết quả bị ba của Chu Diệp âm mưu hãm hại. Ngày tôi trở về Trung Quốc đã gặp tai nạn xe hơi trên đường đến sân bay, hôn mê suốt nửa năm trời.Đợi ngày tôi bình phục trở lại Trung Quốc thì đã là nửa năm sau.Tô Niệm và Chu Diệp đã ở bên nhau.Tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ.Nhưng tôi lại phát hiện Chu Diệp không hề đối xử tốt với cô ấy.Tôi thường thấy cô ấy khóc một mình, dạo phố một mình, đi ăn một mình, xem phim một mình...Những ngày tháng cô ấy cảm thấy tủi thân tột cùng, tôi vẫn luôn lẳng lặng dõi theo từ xa...Chỉ là Tô Niệm chưa từng một lần quay đầu lại nên không hề biết đến sự hiện diện của tôi.Cuối cùng ông trời cũng cho tôi một cơ hội, để tôi cứu cô ấy khỏi lần say nắng trên đường cao tốc. Sau lần đó, tôi hạ quyết tâm nhất định phải đem cô ấy thuộc về mình.Tôi làm đủ mọi cách, rốt cuộc thì cơ hội cũng đến.Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì.Chỉ một lòng muốn cưới cô ấy.33.Không lâu sau, Chu Đình và tôi kết hôn.Chu Diệp không muốn ăn năn, ngược lại còn khiến tình hình của mình trở nên tồi tệ hơn.Anh ta bị bắt tại chỗ vì tội đua xe trái phép và tung tin bậy bạ.Về cha của Chu Diệp.Thực ra Chu Đình đã sớm thu thập được bằng chứng chứng minh ông ta là người gây ra vụ tai nạn xe hơi năm đóVốn dĩ anh muốn giao nó cho cảnh sát.Nhưng nghĩ đến ông cụ Chu chỉ có đứa duy nhất con ruột này nên lại mềm lòng tha cho ông ta một con đường sống.Anh chỉ lấy đi tập đoàn Chu thị chứ không tống ông ta vào t ù.Cả những kẻ vẫn đang nung nấu trả thù cho Điền ca, trong đó có cả Điền ca, thực chất chính là những con tốt được ba của Chu Diệp thuê để hãm hại Chu Đình.Chu Đình lợi dụng kế hoạch của hắn, dụ Điền ca vào cuộc.Sau đó, những kẻ b ắt c óc tôi ngày hôm đó cũng bị cảnh sát b ắt gi ữ và phải chịu hình phạt thích đáng.Mười tháng sau, tôi sinh con gái thành công.Chu Đình đặt tên cho bé con là Chu Niệm.(Hoàn chính văn)

32. (Góc nhìn của Chu Đình).

Ba năm trước, lần đầu tiên tôi gặp Tô Niệm là ở trên đường đua, không vì hắc tâm nào mà đem lòng yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên.

Cô ấy mặc bộ đồ đua đỏ chói, đứng dưới cái ánh mặt trời như th iêu đ ốt, giống như một bông hồng mỏng manh nhưng đầy gai, chói lóa.

Tôi thích nụ cười tự tin và sự kiên định trong ánh mắt của cô ấy.

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe của cô ấy đổ xuống, tôi gần như lao đến theo bản năng, bế cô ấy ra khỏi ghế lái.

Nhưng lúc đó lại có chuyện gấp mà tôi không thể không đích thân giải quyết, nên đã không thể cùng đưa cô ấy đến bệnh viện.

Sau khi xác nhận cô ấy đã an toàn, tôi mới yên tâm rời đi.

Nhờ thư ký Trần tìm hiểu về cô ấy.

Biết được cô ấy chưa có bạn trai, tôi chưa bao giờ cảm thấy vui mừng đến thế.

Ban đầu định sẽ theo đuổi cô ấy sau khi trở về Trung Quốc.

Kết quả bị ba của Chu Diệp âm mưu hãm hại. Ngày tôi trở về Trung Quốc đã gặp tai nạn xe hơi trên đường đến sân bay, hôn mê suốt nửa năm trời.

Đợi ngày tôi bình phục trở lại Trung Quốc thì đã là nửa năm sau.

Tô Niệm và Chu Diệp đã ở bên nhau.

Tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ.

Nhưng tôi lại phát hiện Chu Diệp không hề đối xử tốt với cô ấy.

Tôi thường thấy cô ấy khóc một mình, dạo phố một mình, đi ăn một mình, xem phim một mình...

Những ngày tháng cô ấy cảm thấy tủi thân tột cùng, tôi vẫn luôn lẳng lặng dõi theo từ xa...

Chỉ là Tô Niệm chưa từng một lần quay đầu lại nên không hề biết đến sự hiện diện của tôi.

Cuối cùng ông trời cũng cho tôi một cơ hội, để tôi cứu cô ấy khỏi lần say nắng trên đường cao tốc. Sau lần đó, tôi hạ quyết tâm nhất định phải đem cô ấy thuộc về mình.

Tôi làm đủ mọi cách, rốt cuộc thì cơ hội cũng đến.

Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì.

Chỉ một lòng muốn cưới cô ấy.

33.

Không lâu sau, Chu Đình và tôi kết hôn.

Chu Diệp không muốn ăn năn, ngược lại còn khiến tình hình của mình trở nên tồi tệ hơn.

Anh ta bị bắt tại chỗ vì tội đua xe trái phép và tung tin bậy bạ.

Về cha của Chu Diệp.

Thực ra Chu Đình đã sớm thu thập được bằng chứng chứng minh ông ta là người gây ra vụ tai nạn xe hơi năm đó

Vốn dĩ anh muốn giao nó cho cảnh sát.

Nhưng nghĩ đến ông cụ Chu chỉ có đứa duy nhất con ruột này nên lại mềm lòng tha cho ông ta một con đường sống.

Anh chỉ lấy đi tập đoàn Chu thị chứ không tống ông ta vào t ù.

Cả những kẻ vẫn đang nung nấu trả thù cho Điền ca, trong đó có cả Điền ca, thực chất chính là những con tốt được ba của Chu Diệp thuê để hãm hại Chu Đình.

Chu Đình lợi dụng kế hoạch của hắn, dụ Điền ca vào cuộc.

Sau đó, những kẻ b ắt c óc tôi ngày hôm đó cũng bị cảnh sát b ắt gi ữ và phải chịu hình phạt thích đáng.

Mười tháng sau, tôi sinh con gái thành công.

Chu Đình đặt tên cho bé con là Chu Niệm.

(Hoàn chính văn)

Rời BỏTác giả: ZhihuTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1. Bạn trai tôi tên là Chu Diệp. Vào ngày sinh nhật của mình, anh ấy đã mời rất nhiều người đến hộp đêm ăn mừng. Anh ấy nói vì trời đang mưa nên người giao bánh kẹt đường, nhờ tôi chạy xe đến lấy để kịp thời gian. Tôi không phải là người thích đi xe đạp. Đường phố vào những ngày mưa thật sự rất trơn, tôi đạp xe ròng rã hơn một tiếng đồng hồ. Trên đường đi còn ngã mấy lần, trầy xước cả đầu gối. Đợi đến khi quay lại thì cả người đã mệt lả vì kiệt sức. 2. Lúc tôi cẩn thận mang hộp bánh trở lại hộp đêm. Vừa mở cửa, đập vào mắt tôi là cảnh tượng một người phụ nữ ngồi trên đùi Chu Diệp, hai tay vòng qua cổ anh. Trong phòng giống như chỉ có hai người, anh hôn em, em hôn anh, trêu chọc nhau. Bàn tay giữ nắm cửa của tôi vô thức siết chặt, bàng hoàng nhìn bọn họ. Tiếng cười trong căn phòng bao dần nhỏ đi. Mọi người khác đều im lặng chờ xem trò đùa của tôi. Bởi vì Chu Diệp quay lưng về phía này, nên chỉ có người phụ nữ kia có thể nhìn thấy tôi. Vậy nên cô ả mới cố ý hỏi Chu Diệp: "Chu ca trắng… 32. (Góc nhìn của Chu Đình).Ba năm trước, lần đầu tiên tôi gặp Tô Niệm là ở trên đường đua, không vì hắc tâm nào mà đem lòng yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên.Cô ấy mặc bộ đồ đua đỏ chói, đứng dưới cái ánh mặt trời như th iêu đ ốt, giống như một bông hồng mỏng manh nhưng đầy gai, chói lóa.Tôi thích nụ cười tự tin và sự kiên định trong ánh mắt của cô ấy.Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe của cô ấy đổ xuống, tôi gần như lao đến theo bản năng, bế cô ấy ra khỏi ghế lái.Nhưng lúc đó lại có chuyện gấp mà tôi không thể không đích thân giải quyết, nên đã không thể cùng đưa cô ấy đến bệnh viện.Sau khi xác nhận cô ấy đã an toàn, tôi mới yên tâm rời đi.Nhờ thư ký Trần tìm hiểu về cô ấy.Biết được cô ấy chưa có bạn trai, tôi chưa bao giờ cảm thấy vui mừng đến thế.Ban đầu định sẽ theo đuổi cô ấy sau khi trở về Trung Quốc.Kết quả bị ba của Chu Diệp âm mưu hãm hại. Ngày tôi trở về Trung Quốc đã gặp tai nạn xe hơi trên đường đến sân bay, hôn mê suốt nửa năm trời.Đợi ngày tôi bình phục trở lại Trung Quốc thì đã là nửa năm sau.Tô Niệm và Chu Diệp đã ở bên nhau.Tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ.Nhưng tôi lại phát hiện Chu Diệp không hề đối xử tốt với cô ấy.Tôi thường thấy cô ấy khóc một mình, dạo phố một mình, đi ăn một mình, xem phim một mình...Những ngày tháng cô ấy cảm thấy tủi thân tột cùng, tôi vẫn luôn lẳng lặng dõi theo từ xa...Chỉ là Tô Niệm chưa từng một lần quay đầu lại nên không hề biết đến sự hiện diện của tôi.Cuối cùng ông trời cũng cho tôi một cơ hội, để tôi cứu cô ấy khỏi lần say nắng trên đường cao tốc. Sau lần đó, tôi hạ quyết tâm nhất định phải đem cô ấy thuộc về mình.Tôi làm đủ mọi cách, rốt cuộc thì cơ hội cũng đến.Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì.Chỉ một lòng muốn cưới cô ấy.33.Không lâu sau, Chu Đình và tôi kết hôn.Chu Diệp không muốn ăn năn, ngược lại còn khiến tình hình của mình trở nên tồi tệ hơn.Anh ta bị bắt tại chỗ vì tội đua xe trái phép và tung tin bậy bạ.Về cha của Chu Diệp.Thực ra Chu Đình đã sớm thu thập được bằng chứng chứng minh ông ta là người gây ra vụ tai nạn xe hơi năm đóVốn dĩ anh muốn giao nó cho cảnh sát.Nhưng nghĩ đến ông cụ Chu chỉ có đứa duy nhất con ruột này nên lại mềm lòng tha cho ông ta một con đường sống.Anh chỉ lấy đi tập đoàn Chu thị chứ không tống ông ta vào t ù.Cả những kẻ vẫn đang nung nấu trả thù cho Điền ca, trong đó có cả Điền ca, thực chất chính là những con tốt được ba của Chu Diệp thuê để hãm hại Chu Đình.Chu Đình lợi dụng kế hoạch của hắn, dụ Điền ca vào cuộc.Sau đó, những kẻ b ắt c óc tôi ngày hôm đó cũng bị cảnh sát b ắt gi ữ và phải chịu hình phạt thích đáng.Mười tháng sau, tôi sinh con gái thành công.Chu Đình đặt tên cho bé con là Chu Niệm.(Hoàn chính văn)

Chương 10: Hoàn