1 Ngày thứ hai sau khi hồi kinh, ta vào cung yết kiến phụ hoàng. Trước cửa cung, ta xoay người xuống ngựa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai bóng dáng ở ngoài vài bước. Đó là trúc mã Lý Vô Già đã từng cùng ta định hôn ước và hoàng muội cùng cha khác mẹ, Khương Tĩnh Nguyệt. “Phong hàn mới khỏi, sao hôm nay lại ăn mặc phong phanh như vậy?” Lý Vô Già cau mày, cởi áo choàng trên người, nghiêm túc bọc nàng lại: “Đợi về cung, ấm áp rồi cởi ra.” Tuyết rơi trên mi mắt nàng, trong chớp mắt hòa tan thành nước, theo khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng kia chảy xuống, vẻ mặt đặc biệt ngây thơ. “Thiếp nghe nói...... mấy ngày trước hoàng tỷ đã hồi kinh.” Khương Tĩnh Nguyệt hít hít mũi, vành mắt có chút đỏ lên: "Người trong cung đều nói, bây giờ tỷ ấy có chiến công, nếu muốn g..iết thiếp, phụ hoàng cũng chỉ có thể đồng ý..." “Có ta che chở nàng ai dám?” Ta đứng ở một bên, nhịn không được lên tiếng: "Hai vị đúng là tình thâm như biển.” Lý Vô Già quay đầu lại. Nhìn thấy ta, theo bản năng hắn tiến về phía…
Chương 23
Lưu SaTác giả: Xảo Khắc Lực A Hoa ĐiềmTruyện Cổ Đại1 Ngày thứ hai sau khi hồi kinh, ta vào cung yết kiến phụ hoàng. Trước cửa cung, ta xoay người xuống ngựa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai bóng dáng ở ngoài vài bước. Đó là trúc mã Lý Vô Già đã từng cùng ta định hôn ước và hoàng muội cùng cha khác mẹ, Khương Tĩnh Nguyệt. “Phong hàn mới khỏi, sao hôm nay lại ăn mặc phong phanh như vậy?” Lý Vô Già cau mày, cởi áo choàng trên người, nghiêm túc bọc nàng lại: “Đợi về cung, ấm áp rồi cởi ra.” Tuyết rơi trên mi mắt nàng, trong chớp mắt hòa tan thành nước, theo khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng kia chảy xuống, vẻ mặt đặc biệt ngây thơ. “Thiếp nghe nói...... mấy ngày trước hoàng tỷ đã hồi kinh.” Khương Tĩnh Nguyệt hít hít mũi, vành mắt có chút đỏ lên: "Người trong cung đều nói, bây giờ tỷ ấy có chiến công, nếu muốn g..iết thiếp, phụ hoàng cũng chỉ có thể đồng ý..." “Có ta che chở nàng ai dám?” Ta đứng ở một bên, nhịn không được lên tiếng: "Hai vị đúng là tình thâm như biển.” Lý Vô Già quay đầu lại. Nhìn thấy ta, theo bản năng hắn tiến về phía… 23Ta sai người nhốt Khương Tĩnh Nguyệt và Chu quý phi vào địa lao, mỗi ngày cho uống thuốc. Dưỡng tốt thân thể của các nàng đồng thời cũng làm cho cảm giác đau đớn của các nàng tăng lên mấy lần.Sau đó cho người canh giữ, cứ cách nửa canh giờ, cắt một nhát đao trên người các nàng, lóc một miếng thịt.Còn vị phụ hoàng ngu ngốc bất tài kia.Dù thái y tận tình cứu chữa, nhưng ngài vốn đã bị hao mòn thân thể, lại trúng độc, khi bị k1ch thích, gần như bị phế mất nửa người.Cũng không sao.Ta sai người nắm tay ngài viết từng nét bút phế thái tử, truyền chiếu thư của Minh Hoa công chúa, ân cần ra lệnh cho mọi người chăm sóc ngài thật tốt.Nhất định phải trị liệu cho phụ hoàng thật tốt, để cho ngài an dưỡng tuổi già.“Đúng rồi, mẫu hậu, ngoại tổ phụ và cữu cữu của ta mất sớm, phụ hoàng nhất định vẫn còn hổ thẹn đối với chuyện này? Các ngươi hầu hạ ngài thật tốt, mỗi ngày đỡ ngài xuống giường, đi dập đầu một trăm cái với bài vị của mẫu hậu và ngoại tổ phụ của ta. Đây xem như là phận nữ nhi như ta vì phụ hoàng tận một chút hiếu tâm.”Cung nhân hầu hạ bên cạnh vâng dạ, còn phụ hoàng lệch miệng lệch mắt của ta nằm ở trên giường nhìn ta, khóe mắt muốn nứt ra, nhưng ngay cả câu hoàn chỉnh cũng không nói được.Ta đứng ở bên giường, nhìn ngài cười cười: “Phụ hoàng, người luôn nói con không có quy củ, còn nói mẫu hậu không dạy con tốt. Trước đây vì chuyện này, không biết đã phạt con bao nhiêu lần. Hôm nay phụ hoàng cũng nên nhìn xem, quy củ của con là gì.”
Lưu SaTác giả: Xảo Khắc Lực A Hoa ĐiềmTruyện Cổ Đại1 Ngày thứ hai sau khi hồi kinh, ta vào cung yết kiến phụ hoàng. Trước cửa cung, ta xoay người xuống ngựa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai bóng dáng ở ngoài vài bước. Đó là trúc mã Lý Vô Già đã từng cùng ta định hôn ước và hoàng muội cùng cha khác mẹ, Khương Tĩnh Nguyệt. “Phong hàn mới khỏi, sao hôm nay lại ăn mặc phong phanh như vậy?” Lý Vô Già cau mày, cởi áo choàng trên người, nghiêm túc bọc nàng lại: “Đợi về cung, ấm áp rồi cởi ra.” Tuyết rơi trên mi mắt nàng, trong chớp mắt hòa tan thành nước, theo khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng kia chảy xuống, vẻ mặt đặc biệt ngây thơ. “Thiếp nghe nói...... mấy ngày trước hoàng tỷ đã hồi kinh.” Khương Tĩnh Nguyệt hít hít mũi, vành mắt có chút đỏ lên: "Người trong cung đều nói, bây giờ tỷ ấy có chiến công, nếu muốn g..iết thiếp, phụ hoàng cũng chỉ có thể đồng ý..." “Có ta che chở nàng ai dám?” Ta đứng ở một bên, nhịn không được lên tiếng: "Hai vị đúng là tình thâm như biển.” Lý Vô Già quay đầu lại. Nhìn thấy ta, theo bản năng hắn tiến về phía… 23Ta sai người nhốt Khương Tĩnh Nguyệt và Chu quý phi vào địa lao, mỗi ngày cho uống thuốc. Dưỡng tốt thân thể của các nàng đồng thời cũng làm cho cảm giác đau đớn của các nàng tăng lên mấy lần.Sau đó cho người canh giữ, cứ cách nửa canh giờ, cắt một nhát đao trên người các nàng, lóc một miếng thịt.Còn vị phụ hoàng ngu ngốc bất tài kia.Dù thái y tận tình cứu chữa, nhưng ngài vốn đã bị hao mòn thân thể, lại trúng độc, khi bị k1ch thích, gần như bị phế mất nửa người.Cũng không sao.Ta sai người nắm tay ngài viết từng nét bút phế thái tử, truyền chiếu thư của Minh Hoa công chúa, ân cần ra lệnh cho mọi người chăm sóc ngài thật tốt.Nhất định phải trị liệu cho phụ hoàng thật tốt, để cho ngài an dưỡng tuổi già.“Đúng rồi, mẫu hậu, ngoại tổ phụ và cữu cữu của ta mất sớm, phụ hoàng nhất định vẫn còn hổ thẹn đối với chuyện này? Các ngươi hầu hạ ngài thật tốt, mỗi ngày đỡ ngài xuống giường, đi dập đầu một trăm cái với bài vị của mẫu hậu và ngoại tổ phụ của ta. Đây xem như là phận nữ nhi như ta vì phụ hoàng tận một chút hiếu tâm.”Cung nhân hầu hạ bên cạnh vâng dạ, còn phụ hoàng lệch miệng lệch mắt của ta nằm ở trên giường nhìn ta, khóe mắt muốn nứt ra, nhưng ngay cả câu hoàn chỉnh cũng không nói được.Ta đứng ở bên giường, nhìn ngài cười cười: “Phụ hoàng, người luôn nói con không có quy củ, còn nói mẫu hậu không dạy con tốt. Trước đây vì chuyện này, không biết đã phạt con bao nhiêu lần. Hôm nay phụ hoàng cũng nên nhìn xem, quy củ của con là gì.”
Lưu SaTác giả: Xảo Khắc Lực A Hoa ĐiềmTruyện Cổ Đại1 Ngày thứ hai sau khi hồi kinh, ta vào cung yết kiến phụ hoàng. Trước cửa cung, ta xoay người xuống ngựa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai bóng dáng ở ngoài vài bước. Đó là trúc mã Lý Vô Già đã từng cùng ta định hôn ước và hoàng muội cùng cha khác mẹ, Khương Tĩnh Nguyệt. “Phong hàn mới khỏi, sao hôm nay lại ăn mặc phong phanh như vậy?” Lý Vô Già cau mày, cởi áo choàng trên người, nghiêm túc bọc nàng lại: “Đợi về cung, ấm áp rồi cởi ra.” Tuyết rơi trên mi mắt nàng, trong chớp mắt hòa tan thành nước, theo khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng kia chảy xuống, vẻ mặt đặc biệt ngây thơ. “Thiếp nghe nói...... mấy ngày trước hoàng tỷ đã hồi kinh.” Khương Tĩnh Nguyệt hít hít mũi, vành mắt có chút đỏ lên: "Người trong cung đều nói, bây giờ tỷ ấy có chiến công, nếu muốn g..iết thiếp, phụ hoàng cũng chỉ có thể đồng ý..." “Có ta che chở nàng ai dám?” Ta đứng ở một bên, nhịn không được lên tiếng: "Hai vị đúng là tình thâm như biển.” Lý Vô Già quay đầu lại. Nhìn thấy ta, theo bản năng hắn tiến về phía… 23Ta sai người nhốt Khương Tĩnh Nguyệt và Chu quý phi vào địa lao, mỗi ngày cho uống thuốc. Dưỡng tốt thân thể của các nàng đồng thời cũng làm cho cảm giác đau đớn của các nàng tăng lên mấy lần.Sau đó cho người canh giữ, cứ cách nửa canh giờ, cắt một nhát đao trên người các nàng, lóc một miếng thịt.Còn vị phụ hoàng ngu ngốc bất tài kia.Dù thái y tận tình cứu chữa, nhưng ngài vốn đã bị hao mòn thân thể, lại trúng độc, khi bị k1ch thích, gần như bị phế mất nửa người.Cũng không sao.Ta sai người nắm tay ngài viết từng nét bút phế thái tử, truyền chiếu thư của Minh Hoa công chúa, ân cần ra lệnh cho mọi người chăm sóc ngài thật tốt.Nhất định phải trị liệu cho phụ hoàng thật tốt, để cho ngài an dưỡng tuổi già.“Đúng rồi, mẫu hậu, ngoại tổ phụ và cữu cữu của ta mất sớm, phụ hoàng nhất định vẫn còn hổ thẹn đối với chuyện này? Các ngươi hầu hạ ngài thật tốt, mỗi ngày đỡ ngài xuống giường, đi dập đầu một trăm cái với bài vị của mẫu hậu và ngoại tổ phụ của ta. Đây xem như là phận nữ nhi như ta vì phụ hoàng tận một chút hiếu tâm.”Cung nhân hầu hạ bên cạnh vâng dạ, còn phụ hoàng lệch miệng lệch mắt của ta nằm ở trên giường nhìn ta, khóe mắt muốn nứt ra, nhưng ngay cả câu hoàn chỉnh cũng không nói được.Ta đứng ở bên giường, nhìn ngài cười cười: “Phụ hoàng, người luôn nói con không có quy củ, còn nói mẫu hậu không dạy con tốt. Trước đây vì chuyện này, không biết đã phạt con bao nhiêu lần. Hôm nay phụ hoàng cũng nên nhìn xem, quy củ của con là gì.”