1.

Lần đầu tiên khi nhìn thấy Vệ Triều là ở một cuộc talk show.

Anh ấy là diễn viên còn tôi là khán giả.

Vệ Triều là người cuối cùng đi ra, đứng trên sân khấu độc tấu suốt mười phút đồng hồ về chuyện cười gì đó.

Trong buổi biểu diễn 100.000 người lần đầu tiên được tổ chức của Chu Chú, anh ta đã hát bản tình ca mà anh ta đã viết cho tôi nhiều năm về trước.

Sau đó anh ta dùng nó cầu hôn với người yêu mới của mình.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ta có hai người thanh mai trúc mã, nhưng không một người nào thích ta.

1

Chạng vạng, mưa to như trút.

Lưỡi dao sắc bén kề trên cổ, mang theo cảm giác lành lạnh đau đớn.

Đằng sau, kẻ bắt cóc hung tợn quát tôi: “Đừng động đậy, không thì tao giết mày.”

Chính là trong hoàn cảnh như vậy, tôi lại thấy Chu Xuyên Bách.

1

Ngày thứ hai sau khi hồi kinh, ta vào cung yết kiến phụ hoàng.

Trước cửa cung, ta xoay người xuống ngựa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai bóng dáng ở ngoài vài bước. Đó là trúc mã Lý Vô Già đã từng cùng ta định hôn ước và hoàng muội cùng cha khác mẹ, Khương Tĩnh Nguyệt.

1.

Vào ngày nhập học, người cuối cùng của phòng tôi đến KTX vào buổi tối.

Vali của cô ấy gần như chiếm hết nửa phòng KTX, sau lưng còn có mấy người đi theo giúp sắp xếp đồ đạc.

Cô ấy tươi cười chào hỏi: "Tôi tên là Ninh Thư Dao."