Từ nhỏ ta đã không có phụ thân, khi ta hiểu chuyện hỏi mẫu thân, phụ thân ta đi đâu rồi, mẫu thân ta đều ngậm nước mắt, vẻ mặt đau đớn tận tâm can. Bà ấy vuốt v e mặt ta, "Mộ Nhi à, phụ thân con... ông ấy cưới công chúa đương triều, ông ấy không cần mẫu thân nữa." Vì thế nên ta hận phụ thân ta lắm. Cũng hận vị công chúa đương triều kia. Ta hỏi dì Đinh về công chúa, dì ấy tỏ vẻ ngạc nhiên nói: "Công chúa? Hoàng đế đương triều không có nữ nhi đâu!" Ta càng ngạc nhiên nói: "Vậy chắc chắn là trưởng công chúa." Dì Đinh ngạc nhiên hơn cả ta: "Tiên hoàng cũng không có nữ nhi." Khi ta mười bốn tuổi, vào ngày sinh thần, lại một lần nữa hỏi về phụ thân ta. Mẫu thân ta lại một lần nữa đau đớn tận tâm can: “Phụ thân con năm đó bảo vệ đất nước, đã c.h.ế.t trên chiến trường." Ta trợn trắng mắt: "Lần trước người còn nói ông ấy cưới công chúa cơ mà!" "Ồ ồ ồ, mẫu thân già rồi, quên mất lần trước đã nói gì rồi. Mẫu thân nói lại, con hãy quên câu nói vừa rồi đi." Ta nói với mẫu thân rằng mẫu thân của…
Chương 9
Hậu Cung Sum HọpTác giả: Á Sơn Thập TứTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản VănTừ nhỏ ta đã không có phụ thân, khi ta hiểu chuyện hỏi mẫu thân, phụ thân ta đi đâu rồi, mẫu thân ta đều ngậm nước mắt, vẻ mặt đau đớn tận tâm can. Bà ấy vuốt v e mặt ta, "Mộ Nhi à, phụ thân con... ông ấy cưới công chúa đương triều, ông ấy không cần mẫu thân nữa." Vì thế nên ta hận phụ thân ta lắm. Cũng hận vị công chúa đương triều kia. Ta hỏi dì Đinh về công chúa, dì ấy tỏ vẻ ngạc nhiên nói: "Công chúa? Hoàng đế đương triều không có nữ nhi đâu!" Ta càng ngạc nhiên nói: "Vậy chắc chắn là trưởng công chúa." Dì Đinh ngạc nhiên hơn cả ta: "Tiên hoàng cũng không có nữ nhi." Khi ta mười bốn tuổi, vào ngày sinh thần, lại một lần nữa hỏi về phụ thân ta. Mẫu thân ta lại một lần nữa đau đớn tận tâm can: “Phụ thân con năm đó bảo vệ đất nước, đã c.h.ế.t trên chiến trường." Ta trợn trắng mắt: "Lần trước người còn nói ông ấy cưới công chúa cơ mà!" "Ồ ồ ồ, mẫu thân già rồi, quên mất lần trước đã nói gì rồi. Mẫu thân nói lại, con hãy quên câu nói vừa rồi đi." Ta nói với mẫu thân rằng mẫu thân của… "Ngài thật đúng là một tên ngốc.""..."Tình hình này không thể cứu vãn được nữa.Người vẫn luôn không đụng đến các phi tần trong hậu cung, cũng không có con nối dõi. Đừng hỏi, cứ trả lời như này là được: "Hậu cung ba nghìn mỹ nữ ta chẳng màng, ây, chỉ là đùa vui."Có một phi tần vấp ngã ở vườn hoa sau, tình cờ gặp Hoàng thượng. Văn Ngự Bạch thản nhiên liếc nhìn nàng ta, “Nàng có thể tự mình đứng dậy không, ta tính tình không tốt, sẽ đánh nàng đấy."Hắn như đã nhìn thấu thế tục, đội trên đầu ngôi vị hoàng đế mà tu hành, chẳng khác nào "tu bằng cấp" mà mẫu thân vẫn thường nói.Hắn còn lấy danh hiệu Vạn Tuế của mình ra để đùa với ta."Trẫm là nhất, sống lâu như trời."Hết thuốc chữa rồi.Ta từng bị ám vệ khống chế sau bình phong, tận mắt chứng kiến Tiêu Sở Địch lo lắng nói với Tiểu Bạch rằng cả nhà ta đã chuyển đi. Văn Ngự Bạch cũng lo lắng hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"Hắn cho Tiêu Sở Địch mượn binh đi tìm ta, còn dặn nếu phát hiện có kẻ nào làm hại ta, thì lập tức xử tử tại chỗ.Vở kịch này diễn quả thật tài tình.Sau khi Tiêu Sở Địch rời đi, Văn Ngự Bạch hỏi ta định làm gì."Dự định... ăn cơm trước đã."Gần đây, nước láng giềng có động tĩnh, lũ loạn thần tặc tử cũng lộ ra không ít sơ hở, e rằng sợ Hoàng thượng không biết chúng là ai. Văn Ngự Bạch phái đại tướng quân Trữ Dần đi đánh Di Địch, phái Tống Cầm Thư làm quan phụ trách vận chuyển lương thảo.Nhưng ba tháng trôi qua, Trữ đại tướng quân đóng quân ở Bình Đô không hề nhúc nhích, người không biết còn tưởng ông ta dẫn quân đến Bình Đô để nghỉ đông. Quan vận chuyển lương thảo còn lợi hại hơn, đường đi liên tục bị cản trở, cứ như thể tất cả ổ gà đều nằm trên con đường vận chuyển lương thảo của ông ta vậy.Ta không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Văn Ngự Bạch cũng chẳng thể kìm nén thêm. Thế là hắn gửi thư sang.Vị tướng quân họ Trữ lại gửi thư hồi âm."Trẫm bảo ngươi đi đánh giặc, ngươi lại nằm ì ở Bình Đô những ba tháng trời, ngươi tưởng mình đang ở cữ à?""Thần không được khỏe.""Không khỏe cái gì, ngươi mới bị thiến hay sao?"Nửa tháng sau, đoàn quân đã đến được biên giới của vùng Di Địch. Thế là hắn lại bắt đầu viết thư mắng nhiếc Tống Cầm Thư.Tống Cầm Thư hồi âm: "Đường đi khá hiểm trở."
"Ngài thật đúng là một tên ngốc."
"..."
Tình hình này không thể cứu vãn được nữa.
Người vẫn luôn không đụng đến các phi tần trong hậu cung, cũng không có con nối dõi. Đừng hỏi, cứ trả lời như này là được: "Hậu cung ba nghìn mỹ nữ ta chẳng màng, ây, chỉ là đùa vui."
Có một phi tần vấp ngã ở vườn hoa sau, tình cờ gặp Hoàng thượng. Văn Ngự Bạch thản nhiên liếc nhìn nàng ta, “Nàng có thể tự mình đứng dậy không, ta tính tình không tốt, sẽ đánh nàng đấy."
Hắn như đã nhìn thấu thế tục, đội trên đầu ngôi vị hoàng đế mà tu hành, chẳng khác nào "tu bằng cấp" mà mẫu thân vẫn thường nói.
Hắn còn lấy danh hiệu Vạn Tuế của mình ra để đùa với ta.
"Trẫm là nhất, sống lâu như trời."
Hết thuốc chữa rồi.
Ta từng bị ám vệ khống chế sau bình phong, tận mắt chứng kiến Tiêu Sở Địch lo lắng nói với Tiểu Bạch rằng cả nhà ta đã chuyển đi. Văn Ngự Bạch cũng lo lắng hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"
Hắn cho Tiêu Sở Địch mượn binh đi tìm ta, còn dặn nếu phát hiện có kẻ nào làm hại ta, thì lập tức xử tử tại chỗ.
Vở kịch này diễn quả thật tài tình.
Sau khi Tiêu Sở Địch rời đi, Văn Ngự Bạch hỏi ta định làm gì.
"Dự định... ăn cơm trước đã."
Gần đây, nước láng giềng có động tĩnh, lũ loạn thần tặc tử cũng lộ ra không ít sơ hở, e rằng sợ Hoàng thượng không biết chúng là ai. Văn Ngự Bạch phái đại tướng quân Trữ Dần đi đánh Di Địch, phái Tống Cầm Thư làm quan phụ trách vận chuyển lương thảo.
Nhưng ba tháng trôi qua, Trữ đại tướng quân đóng quân ở Bình Đô không hề nhúc nhích, người không biết còn tưởng ông ta dẫn quân đến Bình Đô để nghỉ đông. Quan vận chuyển lương thảo còn lợi hại hơn, đường đi liên tục bị cản trở, cứ như thể tất cả ổ gà đều nằm trên con đường vận chuyển lương thảo của ông ta vậy.
Ta không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Văn Ngự Bạch cũng chẳng thể kìm nén thêm. Thế là hắn gửi thư sang.
Vị tướng quân họ Trữ lại gửi thư hồi âm.
"Trẫm bảo ngươi đi đánh giặc, ngươi lại nằm ì ở Bình Đô những ba tháng trời, ngươi tưởng mình đang ở cữ à?"
"Thần không được khỏe."
"Không khỏe cái gì, ngươi mới bị thiến hay sao?"
Nửa tháng sau, đoàn quân đã đến được biên giới của vùng Di Địch. Thế là hắn lại bắt đầu viết thư mắng nhiếc Tống Cầm Thư.
Tống Cầm Thư hồi âm: "Đường đi khá hiểm trở."
Hậu Cung Sum HọpTác giả: Á Sơn Thập TứTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản VănTừ nhỏ ta đã không có phụ thân, khi ta hiểu chuyện hỏi mẫu thân, phụ thân ta đi đâu rồi, mẫu thân ta đều ngậm nước mắt, vẻ mặt đau đớn tận tâm can. Bà ấy vuốt v e mặt ta, "Mộ Nhi à, phụ thân con... ông ấy cưới công chúa đương triều, ông ấy không cần mẫu thân nữa." Vì thế nên ta hận phụ thân ta lắm. Cũng hận vị công chúa đương triều kia. Ta hỏi dì Đinh về công chúa, dì ấy tỏ vẻ ngạc nhiên nói: "Công chúa? Hoàng đế đương triều không có nữ nhi đâu!" Ta càng ngạc nhiên nói: "Vậy chắc chắn là trưởng công chúa." Dì Đinh ngạc nhiên hơn cả ta: "Tiên hoàng cũng không có nữ nhi." Khi ta mười bốn tuổi, vào ngày sinh thần, lại một lần nữa hỏi về phụ thân ta. Mẫu thân ta lại một lần nữa đau đớn tận tâm can: “Phụ thân con năm đó bảo vệ đất nước, đã c.h.ế.t trên chiến trường." Ta trợn trắng mắt: "Lần trước người còn nói ông ấy cưới công chúa cơ mà!" "Ồ ồ ồ, mẫu thân già rồi, quên mất lần trước đã nói gì rồi. Mẫu thân nói lại, con hãy quên câu nói vừa rồi đi." Ta nói với mẫu thân rằng mẫu thân của… "Ngài thật đúng là một tên ngốc.""..."Tình hình này không thể cứu vãn được nữa.Người vẫn luôn không đụng đến các phi tần trong hậu cung, cũng không có con nối dõi. Đừng hỏi, cứ trả lời như này là được: "Hậu cung ba nghìn mỹ nữ ta chẳng màng, ây, chỉ là đùa vui."Có một phi tần vấp ngã ở vườn hoa sau, tình cờ gặp Hoàng thượng. Văn Ngự Bạch thản nhiên liếc nhìn nàng ta, “Nàng có thể tự mình đứng dậy không, ta tính tình không tốt, sẽ đánh nàng đấy."Hắn như đã nhìn thấu thế tục, đội trên đầu ngôi vị hoàng đế mà tu hành, chẳng khác nào "tu bằng cấp" mà mẫu thân vẫn thường nói.Hắn còn lấy danh hiệu Vạn Tuế của mình ra để đùa với ta."Trẫm là nhất, sống lâu như trời."Hết thuốc chữa rồi.Ta từng bị ám vệ khống chế sau bình phong, tận mắt chứng kiến Tiêu Sở Địch lo lắng nói với Tiểu Bạch rằng cả nhà ta đã chuyển đi. Văn Ngự Bạch cũng lo lắng hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"Hắn cho Tiêu Sở Địch mượn binh đi tìm ta, còn dặn nếu phát hiện có kẻ nào làm hại ta, thì lập tức xử tử tại chỗ.Vở kịch này diễn quả thật tài tình.Sau khi Tiêu Sở Địch rời đi, Văn Ngự Bạch hỏi ta định làm gì."Dự định... ăn cơm trước đã."Gần đây, nước láng giềng có động tĩnh, lũ loạn thần tặc tử cũng lộ ra không ít sơ hở, e rằng sợ Hoàng thượng không biết chúng là ai. Văn Ngự Bạch phái đại tướng quân Trữ Dần đi đánh Di Địch, phái Tống Cầm Thư làm quan phụ trách vận chuyển lương thảo.Nhưng ba tháng trôi qua, Trữ đại tướng quân đóng quân ở Bình Đô không hề nhúc nhích, người không biết còn tưởng ông ta dẫn quân đến Bình Đô để nghỉ đông. Quan vận chuyển lương thảo còn lợi hại hơn, đường đi liên tục bị cản trở, cứ như thể tất cả ổ gà đều nằm trên con đường vận chuyển lương thảo của ông ta vậy.Ta không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Văn Ngự Bạch cũng chẳng thể kìm nén thêm. Thế là hắn gửi thư sang.Vị tướng quân họ Trữ lại gửi thư hồi âm."Trẫm bảo ngươi đi đánh giặc, ngươi lại nằm ì ở Bình Đô những ba tháng trời, ngươi tưởng mình đang ở cữ à?""Thần không được khỏe.""Không khỏe cái gì, ngươi mới bị thiến hay sao?"Nửa tháng sau, đoàn quân đã đến được biên giới của vùng Di Địch. Thế là hắn lại bắt đầu viết thư mắng nhiếc Tống Cầm Thư.Tống Cầm Thư hồi âm: "Đường đi khá hiểm trở."