Sở Hòa cấp tốc chạy đến bệnh viện, đến cả đôi dép cũng quên mang. Chân trần đạp lên vô số mảnh thủy tinh ngoài đường cũng không thấy đau. Cậu chạy thật nhanh, thật nhanh đến bệnh viện.... Chỉ vì hy vọng có thể thấy Bạch Dương Vĩ vẫn an toàn. Mặc cho Bạch Dương Vĩ không yêu cậu cũng được, đến phút cuối...mình cậu yêu hắn là đủ rồi. Mặc cho Bạch Dương Vĩ ghê tởm cậu cũng được. Không sao! Cậu chấp nhận được, vì Dương Vĩ vốn không thích đàn ông. Mặc cho Bạch Dương Vĩ đánh cậu cũng được, cậu không tiếc cái mạng này vì hắn... Cậu chỉ mong hắn khỏe mạnh mà thôi. Tại vì sao cậu lại chịu nhiều hy sinh như vậy ư? .... Bởi gì Sở Hòa yêu Bạch Dương Vĩ hơn chính sinh mạng của mình. Chỉ tiếc ở một điều, cậu không xứng với hắn... Cậu nghèo nàn, xấu xí, tàn tật... Lại còn là người giúp việc thân phận thấp kém nhất của nhà hắn. Đáng tiếc ở một chỗ nữa....đó chính là cậu bị câm ! Vì cậu bị câm nên đến hiện tại vẫn chưa một lần có thể từ miệng nói ra ba từ với Bạch Dương Vĩ. " Em yêu anh!"
Chương 57: Chờ đợi
Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu AnhTác giả: Cỏ NgáoTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Sở Hòa cấp tốc chạy đến bệnh viện, đến cả đôi dép cũng quên mang. Chân trần đạp lên vô số mảnh thủy tinh ngoài đường cũng không thấy đau. Cậu chạy thật nhanh, thật nhanh đến bệnh viện.... Chỉ vì hy vọng có thể thấy Bạch Dương Vĩ vẫn an toàn. Mặc cho Bạch Dương Vĩ không yêu cậu cũng được, đến phút cuối...mình cậu yêu hắn là đủ rồi. Mặc cho Bạch Dương Vĩ ghê tởm cậu cũng được. Không sao! Cậu chấp nhận được, vì Dương Vĩ vốn không thích đàn ông. Mặc cho Bạch Dương Vĩ đánh cậu cũng được, cậu không tiếc cái mạng này vì hắn... Cậu chỉ mong hắn khỏe mạnh mà thôi. Tại vì sao cậu lại chịu nhiều hy sinh như vậy ư? .... Bởi gì Sở Hòa yêu Bạch Dương Vĩ hơn chính sinh mạng của mình. Chỉ tiếc ở một điều, cậu không xứng với hắn... Cậu nghèo nàn, xấu xí, tàn tật... Lại còn là người giúp việc thân phận thấp kém nhất của nhà hắn. Đáng tiếc ở một chỗ nữa....đó chính là cậu bị câm ! Vì cậu bị câm nên đến hiện tại vẫn chưa một lần có thể từ miệng nói ra ba từ với Bạch Dương Vĩ. " Em yêu anh!" Trời bắt đầu chuyển sang mùa đông, không khí mang theo sự lạnh lẽo đến vô tình. Sở Hòa hòa vào lòng người đông đúc, cả tâm trí hiện tại cũng không thể suy nghĩ được gì nữa. Cứ vậy lao đầu chạy đi đến bệnh viện.Sở Hòa dùng số tiền còn lại lục lọi trong túi, đứng giữa đường lớn chật vật gọi một chiếc xe taxi.Nhưng mà cuộc đời cũng trớ trêu thay, Sở Hòa vì bị câm lại không mang theo điện thoại. Cả người nhếch nhác tay nhỏ cầm chặt vài tờ tiền trong tay, ú ớ diễn tả muốn đến bệnh viện nhưng tất cả các bài tài đều tưởng cậu là bệnh nhân tâm thần không ai muốn cho cậu lên xe.Giữa dòng người tấp nập, Sở Hòa mơ hồ nhìn dòng người đi qua lại."Tại sao? Tại sao lại vào lúc này? Chẳng phải đã hứa sẽ sống yên bình đến trọn đời sao? Chẳng phải còn chưa được khoác lên mình bộ vest chú rể sao?"Sở Hòa rất sợ, vừa nãy thím Hoa nói Bạch Dương Vĩ khó có thể giữ nổi tính mạng. Nếu Bạch Dương Vĩ không còn nữa cậu phải làm thế nào đây ?Sở Hòa một bị taxi từ chối không muốn chở đi. Lần đầu tiên cậu cảm nhận rõ được sự bất lực này.Đây cũng là lần đầu tiên, cậu ghét bản thân mình bị câm...Sở Hòa hết cách, tiếp tục chạy trên đường lớn. Thân ảnh nhỏ bé giữa trời lạnh mồ hôi vẫn thấm ướt trên lưng, tiếng thở hồng hộc của cậu khiến mọi người đều ngoảnh đầu lại nhìn.Chật vật đến ba mươi phút mới tới được bệnh viên, hai chân của Sở Hòa dường như không còn cảm giác.Nhưng Sở Hòa vẫn cố lê từng bước đến phòng cấp cứu.Một y tá đi ngang qua nhìn cậu chằm chằm, lo lắng hỏi."Này cậu! Chân cậu hiện tại đang bị thương chảy rất nhiều máu. Đi theo tôi, tôi giúp cậu băng bó!"Sở Hòa giật mình tỉnh người nhìn xuống đôi chân của mình.Đôi chân trần nhỏ đầy vết thương đang rỉ máu, vết bụi bặm bám vào khiến đôi chân nhìn thật dơ bẩn. Sở Hòa thức tỉnh tự hỏi."Đến dép cũng quên mang, nhưng tại sao cậu lại không thấy đau nhỉ ?"Sở Hòa như cái xác không hồn lê từng bước đến phòng cấp cứu, mặc kệ đôi chân rướm máu, cũng mặc kệ lời khuyên nhủ của y tá. Trầm mặc tiến về phía trước.Tại ghế chờ của phòng cấp cứu, Sở Hòa thấy được dáng dấp nhỏ bé của Tiểu Ái Nhi đang ngồi trên xe lăn được y tá đẩy đến đây, khuôn mặt xinh đẹp bây giờ cũng dính toàn băng cá nhân, một bên tay trái phải bó bột. Đến chân phải cũng gặp tình trạng tương tự.Ở một nơi yên tĩnh như vậy lại vang lên tiếng khóc nhỏ nhẹ của Tiểu Ái Nhi, xem ra là đã ngồi ở đây chờ từ lâu.Sở Hòa hốt hoảng nhìn tình trạng của Tiểu Ái Nhi, cô là người bị thương nhẹ nhất còn ra nông nổi này huống gì là Bạch Dương Vĩ.Nghĩ đến viễn cảnh trong phòng cấp cứu, Bạch Dương Vĩ đang dành dựt mạng sống với tử thần. Cả người Sở Hòa đau đớn đến như bị dùng gậy sắt đánh lên người vậy.Nhưng chẳng thà là vết thương ngoài da, dù đau đớn đến thế cũng có thể lành lại.Nhưng nếu Bạch Dương Vĩ không thể giữ lại mạng sống, đó chính là khoảnh khắc đau lòng. Một vết thương lòng có thể cả đời vẫn không thể quên được, mỗi ngày đều sẽ đau âm ỉ như thế.Sở Hòa lau đi nước mắt trên má, nghe y tá trấn an Ái Nhi."Tôi vừa liên lạc với người nhà của cô và bệnh nhân, cô yên tâm người nhà cô sẽ đến nhanh thôi"Sở Hòa nhìn Tiểu Ái Nhi cô độc đang chống chọi lại nỗi sợ hãi, dù gì cô gái này cũng là một trong số người bị tai nạn. Hiện tại người thân vẫn chưa ai đến, Tiểu Ái Nhi như mất đi điểm tựa. Cứ khóc liên hồi.Hiện tại thù hận không thể tính vào chuyện này, huống hồ Sở Hòa cũng chưa từng ghét cô. Cậu đã hứa nếu như Bạch Dương Vĩ bảo vệ người con gái này thì cậu cũng sẽ giống hắn, thay hắn bảo vệ cô.Cái hiện tại cậu có thể làm là cho Tiểu Ái Nhi chỗ dựa.Sở Hòa cởi chiếc áo khoác mỏng của mình ra, nhẹ nhàng đi đến khoác lên vai của Tiểu Ái Nhi.Dùng cách thường ngày mà Bạch Dương Vĩ khi trước hay làm với cậu, bàn tay nhỏ ôn nhu xoa đầu cô.Tiểu Ái Nhi đang khóc nức nở, vừa cảm nhận được sự ấm áp trên đầu mình liền ngẩng lên. Chỉ thấy Sở Hòa hai đối mắt cũng đỏ ửng đang cố tỏ ra mạnh mẽ nhìn mình cười.Đôi mắt nhu hòa trấn an cô.Tiểu Ái Nhi vừa thấy được người quen cũng không màng đến mọi chuyện nữa. Cô nắm lấy bàn tay Sở Hòa nức nở khóc lớn."Hòa... Có kẻ muốn giết anh ấy, Hòa...chiếc xe tải đó muốn nghiền nát anh ấy! Bạch Dương Vĩ chảy rất nhiều máu. Chiếc xe bị lật ngược lại, Bạch Dương Vĩ cũng nhắm mắt không tỉnh nửa. Hòa...Dương Vĩ sẽ sống chứ?"Tiếng khóc của Tiểu Ái Nhi vang lên cả bệnh viện, Sở Hòa cũng rơi lệ khóc nức nở.Hiện tại cậu cũng tự hỏi, Bạch Dương Vĩ sẽ sống chứ? Dù thiếu tay chân hay cái gì cũng được. Chỉ cần hắn sống cậu nguyện cả đời chăm sóc hắn.Dù là thượng đế bắt cậu mạng của bản thân để giữ lấy mạng của Dương Vĩ. Sở Hòa vẫn sẽ chấp nhận, chỉ cần hắn sống... Cái gì Sở Hòa cũng chấp nhận.
Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu AnhTác giả: Cỏ NgáoTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Sở Hòa cấp tốc chạy đến bệnh viện, đến cả đôi dép cũng quên mang. Chân trần đạp lên vô số mảnh thủy tinh ngoài đường cũng không thấy đau. Cậu chạy thật nhanh, thật nhanh đến bệnh viện.... Chỉ vì hy vọng có thể thấy Bạch Dương Vĩ vẫn an toàn. Mặc cho Bạch Dương Vĩ không yêu cậu cũng được, đến phút cuối...mình cậu yêu hắn là đủ rồi. Mặc cho Bạch Dương Vĩ ghê tởm cậu cũng được. Không sao! Cậu chấp nhận được, vì Dương Vĩ vốn không thích đàn ông. Mặc cho Bạch Dương Vĩ đánh cậu cũng được, cậu không tiếc cái mạng này vì hắn... Cậu chỉ mong hắn khỏe mạnh mà thôi. Tại vì sao cậu lại chịu nhiều hy sinh như vậy ư? .... Bởi gì Sở Hòa yêu Bạch Dương Vĩ hơn chính sinh mạng của mình. Chỉ tiếc ở một điều, cậu không xứng với hắn... Cậu nghèo nàn, xấu xí, tàn tật... Lại còn là người giúp việc thân phận thấp kém nhất của nhà hắn. Đáng tiếc ở một chỗ nữa....đó chính là cậu bị câm ! Vì cậu bị câm nên đến hiện tại vẫn chưa một lần có thể từ miệng nói ra ba từ với Bạch Dương Vĩ. " Em yêu anh!" Trời bắt đầu chuyển sang mùa đông, không khí mang theo sự lạnh lẽo đến vô tình. Sở Hòa hòa vào lòng người đông đúc, cả tâm trí hiện tại cũng không thể suy nghĩ được gì nữa. Cứ vậy lao đầu chạy đi đến bệnh viện.Sở Hòa dùng số tiền còn lại lục lọi trong túi, đứng giữa đường lớn chật vật gọi một chiếc xe taxi.Nhưng mà cuộc đời cũng trớ trêu thay, Sở Hòa vì bị câm lại không mang theo điện thoại. Cả người nhếch nhác tay nhỏ cầm chặt vài tờ tiền trong tay, ú ớ diễn tả muốn đến bệnh viện nhưng tất cả các bài tài đều tưởng cậu là bệnh nhân tâm thần không ai muốn cho cậu lên xe.Giữa dòng người tấp nập, Sở Hòa mơ hồ nhìn dòng người đi qua lại."Tại sao? Tại sao lại vào lúc này? Chẳng phải đã hứa sẽ sống yên bình đến trọn đời sao? Chẳng phải còn chưa được khoác lên mình bộ vest chú rể sao?"Sở Hòa rất sợ, vừa nãy thím Hoa nói Bạch Dương Vĩ khó có thể giữ nổi tính mạng. Nếu Bạch Dương Vĩ không còn nữa cậu phải làm thế nào đây ?Sở Hòa một bị taxi từ chối không muốn chở đi. Lần đầu tiên cậu cảm nhận rõ được sự bất lực này.Đây cũng là lần đầu tiên, cậu ghét bản thân mình bị câm...Sở Hòa hết cách, tiếp tục chạy trên đường lớn. Thân ảnh nhỏ bé giữa trời lạnh mồ hôi vẫn thấm ướt trên lưng, tiếng thở hồng hộc của cậu khiến mọi người đều ngoảnh đầu lại nhìn.Chật vật đến ba mươi phút mới tới được bệnh viên, hai chân của Sở Hòa dường như không còn cảm giác.Nhưng Sở Hòa vẫn cố lê từng bước đến phòng cấp cứu.Một y tá đi ngang qua nhìn cậu chằm chằm, lo lắng hỏi."Này cậu! Chân cậu hiện tại đang bị thương chảy rất nhiều máu. Đi theo tôi, tôi giúp cậu băng bó!"Sở Hòa giật mình tỉnh người nhìn xuống đôi chân của mình.Đôi chân trần nhỏ đầy vết thương đang rỉ máu, vết bụi bặm bám vào khiến đôi chân nhìn thật dơ bẩn. Sở Hòa thức tỉnh tự hỏi."Đến dép cũng quên mang, nhưng tại sao cậu lại không thấy đau nhỉ ?"Sở Hòa như cái xác không hồn lê từng bước đến phòng cấp cứu, mặc kệ đôi chân rướm máu, cũng mặc kệ lời khuyên nhủ của y tá. Trầm mặc tiến về phía trước.Tại ghế chờ của phòng cấp cứu, Sở Hòa thấy được dáng dấp nhỏ bé của Tiểu Ái Nhi đang ngồi trên xe lăn được y tá đẩy đến đây, khuôn mặt xinh đẹp bây giờ cũng dính toàn băng cá nhân, một bên tay trái phải bó bột. Đến chân phải cũng gặp tình trạng tương tự.Ở một nơi yên tĩnh như vậy lại vang lên tiếng khóc nhỏ nhẹ của Tiểu Ái Nhi, xem ra là đã ngồi ở đây chờ từ lâu.Sở Hòa hốt hoảng nhìn tình trạng của Tiểu Ái Nhi, cô là người bị thương nhẹ nhất còn ra nông nổi này huống gì là Bạch Dương Vĩ.Nghĩ đến viễn cảnh trong phòng cấp cứu, Bạch Dương Vĩ đang dành dựt mạng sống với tử thần. Cả người Sở Hòa đau đớn đến như bị dùng gậy sắt đánh lên người vậy.Nhưng chẳng thà là vết thương ngoài da, dù đau đớn đến thế cũng có thể lành lại.Nhưng nếu Bạch Dương Vĩ không thể giữ lại mạng sống, đó chính là khoảnh khắc đau lòng. Một vết thương lòng có thể cả đời vẫn không thể quên được, mỗi ngày đều sẽ đau âm ỉ như thế.Sở Hòa lau đi nước mắt trên má, nghe y tá trấn an Ái Nhi."Tôi vừa liên lạc với người nhà của cô và bệnh nhân, cô yên tâm người nhà cô sẽ đến nhanh thôi"Sở Hòa nhìn Tiểu Ái Nhi cô độc đang chống chọi lại nỗi sợ hãi, dù gì cô gái này cũng là một trong số người bị tai nạn. Hiện tại người thân vẫn chưa ai đến, Tiểu Ái Nhi như mất đi điểm tựa. Cứ khóc liên hồi.Hiện tại thù hận không thể tính vào chuyện này, huống hồ Sở Hòa cũng chưa từng ghét cô. Cậu đã hứa nếu như Bạch Dương Vĩ bảo vệ người con gái này thì cậu cũng sẽ giống hắn, thay hắn bảo vệ cô.Cái hiện tại cậu có thể làm là cho Tiểu Ái Nhi chỗ dựa.Sở Hòa cởi chiếc áo khoác mỏng của mình ra, nhẹ nhàng đi đến khoác lên vai của Tiểu Ái Nhi.Dùng cách thường ngày mà Bạch Dương Vĩ khi trước hay làm với cậu, bàn tay nhỏ ôn nhu xoa đầu cô.Tiểu Ái Nhi đang khóc nức nở, vừa cảm nhận được sự ấm áp trên đầu mình liền ngẩng lên. Chỉ thấy Sở Hòa hai đối mắt cũng đỏ ửng đang cố tỏ ra mạnh mẽ nhìn mình cười.Đôi mắt nhu hòa trấn an cô.Tiểu Ái Nhi vừa thấy được người quen cũng không màng đến mọi chuyện nữa. Cô nắm lấy bàn tay Sở Hòa nức nở khóc lớn."Hòa... Có kẻ muốn giết anh ấy, Hòa...chiếc xe tải đó muốn nghiền nát anh ấy! Bạch Dương Vĩ chảy rất nhiều máu. Chiếc xe bị lật ngược lại, Bạch Dương Vĩ cũng nhắm mắt không tỉnh nửa. Hòa...Dương Vĩ sẽ sống chứ?"Tiếng khóc của Tiểu Ái Nhi vang lên cả bệnh viện, Sở Hòa cũng rơi lệ khóc nức nở.Hiện tại cậu cũng tự hỏi, Bạch Dương Vĩ sẽ sống chứ? Dù thiếu tay chân hay cái gì cũng được. Chỉ cần hắn sống cậu nguyện cả đời chăm sóc hắn.Dù là thượng đế bắt cậu mạng của bản thân để giữ lấy mạng của Dương Vĩ. Sở Hòa vẫn sẽ chấp nhận, chỉ cần hắn sống... Cái gì Sở Hòa cũng chấp nhận.
Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu AnhTác giả: Cỏ NgáoTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Sở Hòa cấp tốc chạy đến bệnh viện, đến cả đôi dép cũng quên mang. Chân trần đạp lên vô số mảnh thủy tinh ngoài đường cũng không thấy đau. Cậu chạy thật nhanh, thật nhanh đến bệnh viện.... Chỉ vì hy vọng có thể thấy Bạch Dương Vĩ vẫn an toàn. Mặc cho Bạch Dương Vĩ không yêu cậu cũng được, đến phút cuối...mình cậu yêu hắn là đủ rồi. Mặc cho Bạch Dương Vĩ ghê tởm cậu cũng được. Không sao! Cậu chấp nhận được, vì Dương Vĩ vốn không thích đàn ông. Mặc cho Bạch Dương Vĩ đánh cậu cũng được, cậu không tiếc cái mạng này vì hắn... Cậu chỉ mong hắn khỏe mạnh mà thôi. Tại vì sao cậu lại chịu nhiều hy sinh như vậy ư? .... Bởi gì Sở Hòa yêu Bạch Dương Vĩ hơn chính sinh mạng của mình. Chỉ tiếc ở một điều, cậu không xứng với hắn... Cậu nghèo nàn, xấu xí, tàn tật... Lại còn là người giúp việc thân phận thấp kém nhất của nhà hắn. Đáng tiếc ở một chỗ nữa....đó chính là cậu bị câm ! Vì cậu bị câm nên đến hiện tại vẫn chưa một lần có thể từ miệng nói ra ba từ với Bạch Dương Vĩ. " Em yêu anh!" Trời bắt đầu chuyển sang mùa đông, không khí mang theo sự lạnh lẽo đến vô tình. Sở Hòa hòa vào lòng người đông đúc, cả tâm trí hiện tại cũng không thể suy nghĩ được gì nữa. Cứ vậy lao đầu chạy đi đến bệnh viện.Sở Hòa dùng số tiền còn lại lục lọi trong túi, đứng giữa đường lớn chật vật gọi một chiếc xe taxi.Nhưng mà cuộc đời cũng trớ trêu thay, Sở Hòa vì bị câm lại không mang theo điện thoại. Cả người nhếch nhác tay nhỏ cầm chặt vài tờ tiền trong tay, ú ớ diễn tả muốn đến bệnh viện nhưng tất cả các bài tài đều tưởng cậu là bệnh nhân tâm thần không ai muốn cho cậu lên xe.Giữa dòng người tấp nập, Sở Hòa mơ hồ nhìn dòng người đi qua lại."Tại sao? Tại sao lại vào lúc này? Chẳng phải đã hứa sẽ sống yên bình đến trọn đời sao? Chẳng phải còn chưa được khoác lên mình bộ vest chú rể sao?"Sở Hòa rất sợ, vừa nãy thím Hoa nói Bạch Dương Vĩ khó có thể giữ nổi tính mạng. Nếu Bạch Dương Vĩ không còn nữa cậu phải làm thế nào đây ?Sở Hòa một bị taxi từ chối không muốn chở đi. Lần đầu tiên cậu cảm nhận rõ được sự bất lực này.Đây cũng là lần đầu tiên, cậu ghét bản thân mình bị câm...Sở Hòa hết cách, tiếp tục chạy trên đường lớn. Thân ảnh nhỏ bé giữa trời lạnh mồ hôi vẫn thấm ướt trên lưng, tiếng thở hồng hộc của cậu khiến mọi người đều ngoảnh đầu lại nhìn.Chật vật đến ba mươi phút mới tới được bệnh viên, hai chân của Sở Hòa dường như không còn cảm giác.Nhưng Sở Hòa vẫn cố lê từng bước đến phòng cấp cứu.Một y tá đi ngang qua nhìn cậu chằm chằm, lo lắng hỏi."Này cậu! Chân cậu hiện tại đang bị thương chảy rất nhiều máu. Đi theo tôi, tôi giúp cậu băng bó!"Sở Hòa giật mình tỉnh người nhìn xuống đôi chân của mình.Đôi chân trần nhỏ đầy vết thương đang rỉ máu, vết bụi bặm bám vào khiến đôi chân nhìn thật dơ bẩn. Sở Hòa thức tỉnh tự hỏi."Đến dép cũng quên mang, nhưng tại sao cậu lại không thấy đau nhỉ ?"Sở Hòa như cái xác không hồn lê từng bước đến phòng cấp cứu, mặc kệ đôi chân rướm máu, cũng mặc kệ lời khuyên nhủ của y tá. Trầm mặc tiến về phía trước.Tại ghế chờ của phòng cấp cứu, Sở Hòa thấy được dáng dấp nhỏ bé của Tiểu Ái Nhi đang ngồi trên xe lăn được y tá đẩy đến đây, khuôn mặt xinh đẹp bây giờ cũng dính toàn băng cá nhân, một bên tay trái phải bó bột. Đến chân phải cũng gặp tình trạng tương tự.Ở một nơi yên tĩnh như vậy lại vang lên tiếng khóc nhỏ nhẹ của Tiểu Ái Nhi, xem ra là đã ngồi ở đây chờ từ lâu.Sở Hòa hốt hoảng nhìn tình trạng của Tiểu Ái Nhi, cô là người bị thương nhẹ nhất còn ra nông nổi này huống gì là Bạch Dương Vĩ.Nghĩ đến viễn cảnh trong phòng cấp cứu, Bạch Dương Vĩ đang dành dựt mạng sống với tử thần. Cả người Sở Hòa đau đớn đến như bị dùng gậy sắt đánh lên người vậy.Nhưng chẳng thà là vết thương ngoài da, dù đau đớn đến thế cũng có thể lành lại.Nhưng nếu Bạch Dương Vĩ không thể giữ lại mạng sống, đó chính là khoảnh khắc đau lòng. Một vết thương lòng có thể cả đời vẫn không thể quên được, mỗi ngày đều sẽ đau âm ỉ như thế.Sở Hòa lau đi nước mắt trên má, nghe y tá trấn an Ái Nhi."Tôi vừa liên lạc với người nhà của cô và bệnh nhân, cô yên tâm người nhà cô sẽ đến nhanh thôi"Sở Hòa nhìn Tiểu Ái Nhi cô độc đang chống chọi lại nỗi sợ hãi, dù gì cô gái này cũng là một trong số người bị tai nạn. Hiện tại người thân vẫn chưa ai đến, Tiểu Ái Nhi như mất đi điểm tựa. Cứ khóc liên hồi.Hiện tại thù hận không thể tính vào chuyện này, huống hồ Sở Hòa cũng chưa từng ghét cô. Cậu đã hứa nếu như Bạch Dương Vĩ bảo vệ người con gái này thì cậu cũng sẽ giống hắn, thay hắn bảo vệ cô.Cái hiện tại cậu có thể làm là cho Tiểu Ái Nhi chỗ dựa.Sở Hòa cởi chiếc áo khoác mỏng của mình ra, nhẹ nhàng đi đến khoác lên vai của Tiểu Ái Nhi.Dùng cách thường ngày mà Bạch Dương Vĩ khi trước hay làm với cậu, bàn tay nhỏ ôn nhu xoa đầu cô.Tiểu Ái Nhi đang khóc nức nở, vừa cảm nhận được sự ấm áp trên đầu mình liền ngẩng lên. Chỉ thấy Sở Hòa hai đối mắt cũng đỏ ửng đang cố tỏ ra mạnh mẽ nhìn mình cười.Đôi mắt nhu hòa trấn an cô.Tiểu Ái Nhi vừa thấy được người quen cũng không màng đến mọi chuyện nữa. Cô nắm lấy bàn tay Sở Hòa nức nở khóc lớn."Hòa... Có kẻ muốn giết anh ấy, Hòa...chiếc xe tải đó muốn nghiền nát anh ấy! Bạch Dương Vĩ chảy rất nhiều máu. Chiếc xe bị lật ngược lại, Bạch Dương Vĩ cũng nhắm mắt không tỉnh nửa. Hòa...Dương Vĩ sẽ sống chứ?"Tiếng khóc của Tiểu Ái Nhi vang lên cả bệnh viện, Sở Hòa cũng rơi lệ khóc nức nở.Hiện tại cậu cũng tự hỏi, Bạch Dương Vĩ sẽ sống chứ? Dù thiếu tay chân hay cái gì cũng được. Chỉ cần hắn sống cậu nguyện cả đời chăm sóc hắn.Dù là thượng đế bắt cậu mạng của bản thân để giữ lấy mạng của Dương Vĩ. Sở Hòa vẫn sẽ chấp nhận, chỉ cần hắn sống... Cái gì Sở Hòa cũng chấp nhận.