Giang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm…
Chương 27: Nhớ Lại Chuyện Cũ
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… “Vivian, xem ai tới này!”Mặc Quân hét lớn gọi Vivian dậy. Cô bị đánh thức. Cô mặc một bộ đồ ngủ rất dễ thương, khuôn mặt còn chưa tỉnh ngủ.Cô ngơ ngác đi xuống nhà:”Gì vậy anh? Em đang ngủ mà!”Vu Tử Ẩn nhìn bộ dạng của Vivian, anh cười nhưng trong lòng, anh thấy cô rất dễ thương.Mặc Quân trừng mắt lên nhìn em gái. Sao nó có thể như vậy? Đã nói là có khách rồi mà:”Vivian! Em...em..nhìn kĩ đi! Nhà có khách! Ăn mặc cái kiểu gì vậy hả?”Vivian nhìn qua nhìn lại. Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng lại ở Tử Ẩn. Cô giật mình và thấy rất xấu hổ. Sao mình lại có thể như thế chứ? Hình tượng của mình? Trời đất ơi!Cô nhanh chóng chạy một mạch lên trên tầng trên vì ngại. Mặc Quân đã nói đỡ cho em gái:”Vivian nó không biết, xin lỗi em! Thật ngại quá!”“Không sao đâu anh! Dù sao từ nhỏ em cũng thấy hết rồi! Hihi!”Vu Tử Ẩn nói xong rồi cười. Hai người họ ngồi vào bàn để ăn sáng, uống trà.Một lát sau, Vivian bước xuống nhà. Cô đã thay quần áo tươm tất và lịch sự hơn:”Là anh sao?”“Lại ngồi xuống ăn sáng đi!”Vivian ngồi xuống bàn, cô tiện tay lấy miếng bánh mì nướng:”Tôi không thể nhớ ra anh là ai! Xin lỗi anh!”Vu Tử Ẩn lấy trong túi ra vài tấm hình:”Đây là hình hồi bé của em và anh!”Mặc Quân nhạc nhiên, đến cả hình hồi nhỏ mà Vu Tử Ẩn còn giữ:”Còn giữ sao? Anh chẳng còn tấm nào cả!”Cầm những bức hình lên, Vivian nhớ lại được một số chuyện. Cô đã từng theo đuổi một đứa bé. Cậu bé ấy không thích cô nhưng cô luôn đi theo, tâm sự với cậu ấy. Đến một ngày, hai người đùa giỡn, cậu bé đã chạy ra bên đường mà không nhìn xung quanh. Từ bên kia có một chiếc xe phóng nhanh tới. Là cô đã chạy tới đẩy cậu bé đó ra. Kết quả là cô đã gặp tai nạn. Cậu bé đó vô cùng hối hận. Cậu ta hứa sẽ cưới cô làm vợ của mình nếu cô chịu tỉnh lại.
“Vivian, xem ai tới này!”
Mặc Quân hét lớn gọi Vivian dậy. Cô bị đánh thức. Cô mặc một bộ đồ ngủ rất dễ thương, khuôn mặt còn chưa tỉnh ngủ.
Cô ngơ ngác đi xuống nhà:”Gì vậy anh? Em đang ngủ mà!”
Vu Tử Ẩn nhìn bộ dạng của Vivian, anh cười nhưng trong lòng, anh thấy cô rất dễ thương.
Mặc Quân trừng mắt lên nhìn em gái. Sao nó có thể như vậy? Đã nói là có khách rồi mà:”Vivian! Em...em..nhìn kĩ đi! Nhà có khách! Ăn mặc cái kiểu gì vậy hả?”
Vivian nhìn qua nhìn lại. Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng lại ở Tử Ẩn. Cô giật mình và thấy rất xấu hổ. Sao mình lại có thể như thế chứ? Hình tượng của mình? Trời đất ơi!
Cô nhanh chóng chạy một mạch lên trên tầng trên vì ngại. Mặc Quân đã nói đỡ cho em gái:”Vivian nó không biết, xin lỗi em! Thật ngại quá!”
“Không sao đâu anh! Dù sao từ nhỏ em cũng thấy hết rồi! Hihi!”
Vu Tử Ẩn nói xong rồi cười. Hai người họ ngồi vào bàn để ăn sáng, uống trà.
Một lát sau, Vivian bước xuống nhà. Cô đã thay quần áo tươm tất và lịch sự hơn:”Là anh sao?”
“Lại ngồi xuống ăn sáng đi!”
Vivian ngồi xuống bàn, cô tiện tay lấy miếng bánh mì nướng:”Tôi không thể nhớ ra anh là ai! Xin lỗi anh!”
Vu Tử Ẩn lấy trong túi ra vài tấm hình:”Đây là hình hồi bé của em và anh!”
Mặc Quân nhạc nhiên, đến cả hình hồi nhỏ mà Vu Tử Ẩn còn giữ:”Còn giữ sao? Anh chẳng còn tấm nào cả!”
Cầm những bức hình lên, Vivian nhớ lại được một số chuyện. Cô đã từng theo đuổi một đứa bé. Cậu bé ấy không thích cô nhưng cô luôn đi theo, tâm sự với cậu ấy. Đến một ngày, hai người đùa giỡn, cậu bé đã chạy ra bên đường mà không nhìn xung quanh. Từ bên kia có một chiếc xe phóng nhanh tới. Là cô đã chạy tới đẩy cậu bé đó ra. Kết quả là cô đã gặp tai nạn. Cậu bé đó vô cùng hối hận. Cậu ta hứa sẽ cưới cô làm vợ của mình nếu cô chịu tỉnh lại.
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… “Vivian, xem ai tới này!”Mặc Quân hét lớn gọi Vivian dậy. Cô bị đánh thức. Cô mặc một bộ đồ ngủ rất dễ thương, khuôn mặt còn chưa tỉnh ngủ.Cô ngơ ngác đi xuống nhà:”Gì vậy anh? Em đang ngủ mà!”Vu Tử Ẩn nhìn bộ dạng của Vivian, anh cười nhưng trong lòng, anh thấy cô rất dễ thương.Mặc Quân trừng mắt lên nhìn em gái. Sao nó có thể như vậy? Đã nói là có khách rồi mà:”Vivian! Em...em..nhìn kĩ đi! Nhà có khách! Ăn mặc cái kiểu gì vậy hả?”Vivian nhìn qua nhìn lại. Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng lại ở Tử Ẩn. Cô giật mình và thấy rất xấu hổ. Sao mình lại có thể như thế chứ? Hình tượng của mình? Trời đất ơi!Cô nhanh chóng chạy một mạch lên trên tầng trên vì ngại. Mặc Quân đã nói đỡ cho em gái:”Vivian nó không biết, xin lỗi em! Thật ngại quá!”“Không sao đâu anh! Dù sao từ nhỏ em cũng thấy hết rồi! Hihi!”Vu Tử Ẩn nói xong rồi cười. Hai người họ ngồi vào bàn để ăn sáng, uống trà.Một lát sau, Vivian bước xuống nhà. Cô đã thay quần áo tươm tất và lịch sự hơn:”Là anh sao?”“Lại ngồi xuống ăn sáng đi!”Vivian ngồi xuống bàn, cô tiện tay lấy miếng bánh mì nướng:”Tôi không thể nhớ ra anh là ai! Xin lỗi anh!”Vu Tử Ẩn lấy trong túi ra vài tấm hình:”Đây là hình hồi bé của em và anh!”Mặc Quân nhạc nhiên, đến cả hình hồi nhỏ mà Vu Tử Ẩn còn giữ:”Còn giữ sao? Anh chẳng còn tấm nào cả!”Cầm những bức hình lên, Vivian nhớ lại được một số chuyện. Cô đã từng theo đuổi một đứa bé. Cậu bé ấy không thích cô nhưng cô luôn đi theo, tâm sự với cậu ấy. Đến một ngày, hai người đùa giỡn, cậu bé đã chạy ra bên đường mà không nhìn xung quanh. Từ bên kia có một chiếc xe phóng nhanh tới. Là cô đã chạy tới đẩy cậu bé đó ra. Kết quả là cô đã gặp tai nạn. Cậu bé đó vô cùng hối hận. Cậu ta hứa sẽ cưới cô làm vợ của mình nếu cô chịu tỉnh lại.