Giang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm…
Chương 41: Anh Giết Người Rồi!
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Biển rộng bao la, nước thì cứ mãi xiết, tiếng kêu cứu của cô blogger khiến hắn cảm thấy sợ hãi, hắn càng thêm luống cuống. Hắn cố tình chạy đi mà không quay lại.Bỗng dưng không nghe tiếng cứu của cô ấy nữa. Biển lại lặng như bình thường. Đi được một quãng đường, hắn cảm thấy áy náy nên quay lại.Hắn gọi to:"Cô gì ơi? Cô đâu rồi? Cô gì đó ơi??"Hắn vừa gọi vừa quan sát. Chết rồi! Cái khẩu trang đang trôi lềnh bềnh trên nước kia. Phải chăng là của cô gái đó? Cô ta đã chết rồi sao? Không thể? Cô ta không thể nào?Tinh thần của hắn suy sụp. Đó là vì hình như hắn đã gián tiếp giết người rồi. Gương mặt sợ hãi của hắn thể hiện rõ ra ngoài, hắn lấy trong túi quần ra chiếc điện thoại. Lập tức hắn gọi ngay cho Vân Khê. Cô ta là người rất mưu mô nên giỏi giải quyết mấy việc như này!Tay hắn run run, hắn bấm số của Vân Khê. Cuối cũng đầu giây bên kia cũng bắt máy. Giọng hắn lắp bắp:"Vân Khê....anh....anh...lỡ.....giết người rồi....giết người rồi....cô ta chết...chết rồi...phải làm sao đây? Anh...anh....không biết....Mua tới đây đi! Địa chỉ gửi cho em...."Hắn ta cúp máy rồi nhanh chóng chạy ra xe của mình. Hắn ngồi trong xe đợi Vân Khê đến:"Sao lâu vậy?"
Biển rộng bao la, nước thì cứ mãi xiết, tiếng kêu cứu của cô blogger khiến hắn cảm thấy sợ hãi, hắn càng thêm luống cuống. Hắn cố tình chạy đi mà không quay lại.
Bỗng dưng không nghe tiếng cứu của cô ấy nữa. Biển lại lặng như bình thường. Đi được một quãng đường, hắn cảm thấy áy náy nên quay lại.
Hắn gọi to:"Cô gì ơi? Cô đâu rồi? Cô gì đó ơi??"
Hắn vừa gọi vừa quan sát. Chết rồi! Cái khẩu trang đang trôi lềnh bềnh trên nước kia. Phải chăng là của cô gái đó? Cô ta đã chết rồi sao? Không thể? Cô ta không thể nào?
Tinh thần của hắn suy sụp. Đó là vì hình như hắn đã gián tiếp giết người rồi. Gương mặt sợ hãi của hắn thể hiện rõ ra ngoài, hắn lấy trong túi quần ra chiếc điện thoại. Lập tức hắn gọi ngay cho Vân Khê. Cô ta là người rất mưu mô nên giỏi giải quyết mấy việc như này!
Tay hắn run run, hắn bấm số của Vân Khê. Cuối cũng đầu giây bên kia cũng bắt máy. Giọng hắn lắp bắp:"Vân Khê....anh....anh...lỡ.....giết người rồi....giết người rồi....cô ta chết...chết rồi...phải làm sao đây? Anh...anh....không biết....Mua tới đây đi! Địa chỉ gửi cho em...."
Hắn ta cúp máy rồi nhanh chóng chạy ra xe của mình. Hắn ngồi trong xe đợi Vân Khê đến:"Sao lâu vậy?"
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Biển rộng bao la, nước thì cứ mãi xiết, tiếng kêu cứu của cô blogger khiến hắn cảm thấy sợ hãi, hắn càng thêm luống cuống. Hắn cố tình chạy đi mà không quay lại.Bỗng dưng không nghe tiếng cứu của cô ấy nữa. Biển lại lặng như bình thường. Đi được một quãng đường, hắn cảm thấy áy náy nên quay lại.Hắn gọi to:"Cô gì ơi? Cô đâu rồi? Cô gì đó ơi??"Hắn vừa gọi vừa quan sát. Chết rồi! Cái khẩu trang đang trôi lềnh bềnh trên nước kia. Phải chăng là của cô gái đó? Cô ta đã chết rồi sao? Không thể? Cô ta không thể nào?Tinh thần của hắn suy sụp. Đó là vì hình như hắn đã gián tiếp giết người rồi. Gương mặt sợ hãi của hắn thể hiện rõ ra ngoài, hắn lấy trong túi quần ra chiếc điện thoại. Lập tức hắn gọi ngay cho Vân Khê. Cô ta là người rất mưu mô nên giỏi giải quyết mấy việc như này!Tay hắn run run, hắn bấm số của Vân Khê. Cuối cũng đầu giây bên kia cũng bắt máy. Giọng hắn lắp bắp:"Vân Khê....anh....anh...lỡ.....giết người rồi....giết người rồi....cô ta chết...chết rồi...phải làm sao đây? Anh...anh....không biết....Mua tới đây đi! Địa chỉ gửi cho em...."Hắn ta cúp máy rồi nhanh chóng chạy ra xe của mình. Hắn ngồi trong xe đợi Vân Khê đến:"Sao lâu vậy?"