Giang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm…
Chương 42: Anh Run Lắm!
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Vân Khê hốt hoảng, cô ta lái xe đến địa chỉ thật nhanh.Sau 30 phút, cô ta thấy xe của Lý Nam Phong ngay bãi biển đó. Cô đánh tay lái kế bên xe của hắn ta.Lý Nam Phong vui mừng vừa lo sợ. Hắn ta chạy xuống dắt Vân Khê tới chỗ đó, hắn vẫn chưa hết hoảng sợ:"Đó....đó...là chỗ đó...chỗ...cô...ta...cô ta chết! Anh chỉ lỡ tay kéo mạnh thôi...không...ngờ...không ngờ...cô ta...rơi xuống biển thật!"Vân Khê quan sát xung quanh. Cũng may bãi biển này vắng người lại không hề có camera ở khu vực này. Cô ta chấn an Lý Nam Phong:"Không sao! Anh coi ở đây cũng không có bằng chứng đâu! Không sao!"Nói vật thôi chứ cô ta cũng rất sợ. Cô ta nói tiếp:"Để chắc chắn hơn, anh đi huỷ chiếc xe này đi! Đừng để lại dấu vết của cô gái đó là được! Hôm nay anh chỉ cần nhớ, anh là đi ngắm biển với em! Em không biết gì cả! Được chứ?"Lý Nam Phong run run đồng ý với Vân Khê. Vân Khê chỉ tay vào chiếc xe và nói:"Cái camera hành trình của anh, anh cứ nói là bị hỏng rồi! Bây giờ anh đi huỷ cái xe này đi! Nếu không muốn thì đem nó rửa cho thật kĩ vào!"Lý Nam Phong nhìn ra chiếc xe của mình. Hắn ta thực sự đứng còn không nổi chứ nói gì là lái xe đi rửa hay đi huỷ nó chứ. Giọng run run:"Anh...anh không lái nổi nữa!"Vân Khê cũng tức giận:"Bây giờ em cũng là đồng phạm của anh rồi đó! Không lẽ đợi bị bắt à? Anh lái xe em đi! Để xe anh cho em! Lái xe theo em là được!""Nhưng thực sự không nổi nữa rồi! Chân anh đang run lắm!""Vậy anh đợi cảnh sát đến bắt đi!"Vân Khê nói rồi giật cái chìa khoá xe trên tay Lý Nam Phong:"Chìa khoá xe em trên xe luôn đó! Nếu muốn bị vào tù thì ngồi đây chơi đi! Lúc đó đừng cuốn em vào!"
Vân Khê hốt hoảng, cô ta lái xe đến địa chỉ thật nhanh.
Sau 30 phút, cô ta thấy xe của Lý Nam Phong ngay bãi biển đó. Cô đánh tay lái kế bên xe của hắn ta.
Lý Nam Phong vui mừng vừa lo sợ. Hắn ta chạy xuống dắt Vân Khê tới chỗ đó, hắn vẫn chưa hết hoảng sợ:"Đó....đó...là chỗ đó...chỗ...cô...ta...cô ta chết! Anh chỉ lỡ tay kéo mạnh thôi...không...ngờ...không ngờ...cô ta...rơi xuống biển thật!"
Vân Khê quan sát xung quanh. Cũng may bãi biển này vắng người lại không hề có camera ở khu vực này. Cô ta chấn an Lý Nam Phong:"Không sao! Anh coi ở đây cũng không có bằng chứng đâu! Không sao!"
Nói vật thôi chứ cô ta cũng rất sợ. Cô ta nói tiếp:"Để chắc chắn hơn, anh đi huỷ chiếc xe này đi! Đừng để lại dấu vết của cô gái đó là được! Hôm nay anh chỉ cần nhớ, anh là đi ngắm biển với em! Em không biết gì cả! Được chứ?"
Lý Nam Phong run run đồng ý với Vân Khê. Vân Khê chỉ tay vào chiếc xe và nói:"Cái camera hành trình của anh, anh cứ nói là bị hỏng rồi! Bây giờ anh đi huỷ cái xe này đi! Nếu không muốn thì đem nó rửa cho thật kĩ vào!"
Lý Nam Phong nhìn ra chiếc xe của mình. Hắn ta thực sự đứng còn không nổi chứ nói gì là lái xe đi rửa hay đi huỷ nó chứ. Giọng run run:"Anh...anh không lái nổi nữa!"
Vân Khê cũng tức giận:"Bây giờ em cũng là đồng phạm của anh rồi đó! Không lẽ đợi bị bắt à? Anh lái xe em đi! Để xe anh cho em! Lái xe theo em là được!"
"Nhưng thực sự không nổi nữa rồi! Chân anh đang run lắm!"
"Vậy anh đợi cảnh sát đến bắt đi!"
Vân Khê nói rồi giật cái chìa khoá xe trên tay Lý Nam Phong:"Chìa khoá xe em trên xe luôn đó! Nếu muốn bị vào tù thì ngồi đây chơi đi! Lúc đó đừng cuốn em vào!"
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Vân Khê hốt hoảng, cô ta lái xe đến địa chỉ thật nhanh.Sau 30 phút, cô ta thấy xe của Lý Nam Phong ngay bãi biển đó. Cô đánh tay lái kế bên xe của hắn ta.Lý Nam Phong vui mừng vừa lo sợ. Hắn ta chạy xuống dắt Vân Khê tới chỗ đó, hắn vẫn chưa hết hoảng sợ:"Đó....đó...là chỗ đó...chỗ...cô...ta...cô ta chết! Anh chỉ lỡ tay kéo mạnh thôi...không...ngờ...không ngờ...cô ta...rơi xuống biển thật!"Vân Khê quan sát xung quanh. Cũng may bãi biển này vắng người lại không hề có camera ở khu vực này. Cô ta chấn an Lý Nam Phong:"Không sao! Anh coi ở đây cũng không có bằng chứng đâu! Không sao!"Nói vật thôi chứ cô ta cũng rất sợ. Cô ta nói tiếp:"Để chắc chắn hơn, anh đi huỷ chiếc xe này đi! Đừng để lại dấu vết của cô gái đó là được! Hôm nay anh chỉ cần nhớ, anh là đi ngắm biển với em! Em không biết gì cả! Được chứ?"Lý Nam Phong run run đồng ý với Vân Khê. Vân Khê chỉ tay vào chiếc xe và nói:"Cái camera hành trình của anh, anh cứ nói là bị hỏng rồi! Bây giờ anh đi huỷ cái xe này đi! Nếu không muốn thì đem nó rửa cho thật kĩ vào!"Lý Nam Phong nhìn ra chiếc xe của mình. Hắn ta thực sự đứng còn không nổi chứ nói gì là lái xe đi rửa hay đi huỷ nó chứ. Giọng run run:"Anh...anh không lái nổi nữa!"Vân Khê cũng tức giận:"Bây giờ em cũng là đồng phạm của anh rồi đó! Không lẽ đợi bị bắt à? Anh lái xe em đi! Để xe anh cho em! Lái xe theo em là được!""Nhưng thực sự không nổi nữa rồi! Chân anh đang run lắm!""Vậy anh đợi cảnh sát đến bắt đi!"Vân Khê nói rồi giật cái chìa khoá xe trên tay Lý Nam Phong:"Chìa khoá xe em trên xe luôn đó! Nếu muốn bị vào tù thì ngồi đây chơi đi! Lúc đó đừng cuốn em vào!"