Tác giả:

Giang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm…

Chương 73: Con Hãy Giải Nghệ Đi!

Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Việc trả thù cũng đã xong xuôi, Vivian không còn lo nghĩ nhiều như vậy nữa. Bây giờ cô chỉ tập trung toàn bộ vào công việc của mình.Buổi tối, gia đình họ ngồi quây quần bên nhau nhưng bầu không khí không được vui tươi cho lắm!Vivian gắp thức ăn cho ba mình, cô mỉm cười nói:"Việc cũng đã xong! Chúng ta nên vui vẻ lên đúng không ba? Sao ai cũng không vui vậy?"Mặt của ông Mặc Thanh có vẻ nghiêm trọng, ông ấy nói:"Linh Hoa, ba muốn con làm một việc!""Việc gì vậy ba?"Ông ấy trầm giọng xuống:"Thực ra, ba muốn con về tập đoàn làm việc! Con hãy giải nghệ đi!"Vivian có chút hơi buồn buồn, đây là ước mơ của cô, cô đã theo đuổi nó tận mấy năm với lại ngành nghề của cô không thể làm việc. Cô nói:"Nhưng.....con không có kinh nghiệm gì! Cũng không rành về việc đó! Con nghĩ ba giao cho anh là được rồi!""Không biết thì có thể học! Nghe lời ba đi! Quay xong bộ phim của con rồi giải nghệ đi!"Mặc Quân có vẻ hiểu rõ ý nghĩ sâu xa của ông Mặc Thanh. Anh gắp cho Vivian một miếng thịt, anh nói:"Thôi em ăn đi! Nghe lời ba!""Vậy con có thể làm hai nghề không? Con sẽ phân chia thời gian hợp lý nhất có thể!"Dù không hài lòng với câu trả lời của Vivian, ông ấy cũng gượng cười nói:"Thôi cũng được!""Yêu ba với anh nhất! Muah...!"

Việc trả thù cũng đã xong xuôi, Vivian không còn lo nghĩ nhiều như vậy nữa. Bây giờ cô chỉ tập trung toàn bộ vào công việc của mình.

Buổi tối, gia đình họ ngồi quây quần bên nhau nhưng bầu không khí không được vui tươi cho lắm!

Vivian gắp thức ăn cho ba mình, cô mỉm cười nói:"Việc cũng đã xong! Chúng ta nên vui vẻ lên đúng không ba? Sao ai cũng không vui vậy?"

Mặt của ông Mặc Thanh có vẻ nghiêm trọng, ông ấy nói:"Linh Hoa, ba muốn con làm một việc!"

"Việc gì vậy ba?"

Ông ấy trầm giọng xuống:"Thực ra, ba muốn con về tập đoàn làm việc! Con hãy giải nghệ đi!"

Vivian có chút hơi buồn buồn, đây là ước mơ của cô, cô đã theo đuổi nó tận mấy năm với lại ngành nghề của cô không thể làm việc. Cô nói:"Nhưng.....con không có kinh nghiệm gì! Cũng không rành về việc đó! Con nghĩ ba giao cho anh là được rồi!"

"Không biết thì có thể học! Nghe lời ba đi! Quay xong bộ phim của con rồi giải nghệ đi!"

Mặc Quân có vẻ hiểu rõ ý nghĩ sâu xa của ông Mặc Thanh. Anh gắp cho Vivian một miếng thịt, anh nói:"Thôi em ăn đi! Nghe lời ba!"

"Vậy con có thể làm hai nghề không? Con sẽ phân chia thời gian hợp lý nhất có thể!"

Dù không hài lòng với câu trả lời của Vivian, ông ấy cũng gượng cười nói:"Thôi cũng được!"

"Yêu ba với anh nhất! Muah...!"

Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Việc trả thù cũng đã xong xuôi, Vivian không còn lo nghĩ nhiều như vậy nữa. Bây giờ cô chỉ tập trung toàn bộ vào công việc của mình.Buổi tối, gia đình họ ngồi quây quần bên nhau nhưng bầu không khí không được vui tươi cho lắm!Vivian gắp thức ăn cho ba mình, cô mỉm cười nói:"Việc cũng đã xong! Chúng ta nên vui vẻ lên đúng không ba? Sao ai cũng không vui vậy?"Mặt của ông Mặc Thanh có vẻ nghiêm trọng, ông ấy nói:"Linh Hoa, ba muốn con làm một việc!""Việc gì vậy ba?"Ông ấy trầm giọng xuống:"Thực ra, ba muốn con về tập đoàn làm việc! Con hãy giải nghệ đi!"Vivian có chút hơi buồn buồn, đây là ước mơ của cô, cô đã theo đuổi nó tận mấy năm với lại ngành nghề của cô không thể làm việc. Cô nói:"Nhưng.....con không có kinh nghiệm gì! Cũng không rành về việc đó! Con nghĩ ba giao cho anh là được rồi!""Không biết thì có thể học! Nghe lời ba đi! Quay xong bộ phim của con rồi giải nghệ đi!"Mặc Quân có vẻ hiểu rõ ý nghĩ sâu xa của ông Mặc Thanh. Anh gắp cho Vivian một miếng thịt, anh nói:"Thôi em ăn đi! Nghe lời ba!""Vậy con có thể làm hai nghề không? Con sẽ phân chia thời gian hợp lý nhất có thể!"Dù không hài lòng với câu trả lời của Vivian, ông ấy cũng gượng cười nói:"Thôi cũng được!""Yêu ba với anh nhất! Muah...!"

Chương 73: Con Hãy Giải Nghệ Đi!