Giang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm…
Chương 74: "Đến Nơi Chúng Ta Gặp Nhau!"
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Vivian ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ về chuyện của ba mình nói. Sao ba lại muốn cô giải nghệ? Ngay từ đầu ông ấy rất tán thành việc cô vào làm cái nghề này mà! Bây giờ là lúc cô nổi tiếng nhất, rất nhiều nhãn hàng, nhà sản xuất,...săn đón cô!Bỗng dưng chuông điện thoại lại reo lên:"Reng...Reng...Reng....!"Vivian giật mình, cô đi lại đầu giường lấy cái điện thoại nhỏ của mình. Chỉ có người quen mới biết được số của cô còn việc nhận show là do Mark làm! Nửa đêm thế này ai còn gọi nhỉ??Cô nhìn màn hình điện thoại. Thì ra là Vu Tử Ẩn gọi cho cô. Suốt ba tháng qua, anh và cô chưa từng liên lạc cũng chưa từng gặp. Cô nhấc máy lên nói:"Alo!"Đầu dây bên kia nói:"Là anh! Vu Tử Ẩn! Khuya thế này, có làm phiền em không?""À không sao đâu! Anh có chuyện gì cứ nói với em đi! Em đang rãnh!"Đột nhiên cửa phòng của Vivian mở ra. Là Mark. Anh ấy vào nói:"Vivian, anh vào thông báo cho em! Ngày mai là ngày quay cuối cùng. Bữa trưa sẽ kết thúc! Đoàn phim sẽ đi ăn liên hoan! Buổi chiều chúng ta rãnh!""Ok anh!"Vivian tiếp tục nói chuyện điện thoại với Vu Tử Ẩn:"Sao anh? Anh có chuyện gì à?""Thời gian qua anh đi công tác bên Nhật, không gọi cho! Mai gặp nhau lúc liên hoan phim! Buổi chiều anh có thể dẫn em đến một nơi được không?""Hmmmmm...Cũng được! Em rãnh! Nhưng...đến đâu vậy?""Đến nơi chúng ta biết nhau!"Nói xong, Vu Tử Ẩn cúp máy. Vivian thì hoang mang, cho dù cô đã nhớ mang máng chuyện của mình nhưng chuyện với Vu Tử Ẩn, cô chỉ nhớ ra vài chuyện nhỏ nhặt.
Vivian ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ về chuyện của ba mình nói. Sao ba lại muốn cô giải nghệ? Ngay từ đầu ông ấy rất tán thành việc cô vào làm cái nghề này mà! Bây giờ là lúc cô nổi tiếng nhất, rất nhiều nhãn hàng, nhà sản xuất,...săn đón cô!
Bỗng dưng chuông điện thoại lại reo lên:"Reng...Reng...Reng....!"
Vivian giật mình, cô đi lại đầu giường lấy cái điện thoại nhỏ của mình. Chỉ có người quen mới biết được số của cô còn việc nhận show là do Mark làm! Nửa đêm thế này ai còn gọi nhỉ??
Cô nhìn màn hình điện thoại. Thì ra là Vu Tử Ẩn gọi cho cô. Suốt ba tháng qua, anh và cô chưa từng liên lạc cũng chưa từng gặp. Cô nhấc máy lên nói:"Alo!"
Đầu dây bên kia nói:"Là anh! Vu Tử Ẩn! Khuya thế này, có làm phiền em không?"
"À không sao đâu! Anh có chuyện gì cứ nói với em đi! Em đang rãnh!"
Đột nhiên cửa phòng của Vivian mở ra. Là Mark. Anh ấy vào nói:"Vivian, anh vào thông báo cho em! Ngày mai là ngày quay cuối cùng. Bữa trưa sẽ kết thúc! Đoàn phim sẽ đi ăn liên hoan! Buổi chiều chúng ta rãnh!"
"Ok anh!"
Vivian tiếp tục nói chuyện điện thoại với Vu Tử Ẩn:"Sao anh? Anh có chuyện gì à?"
"Thời gian qua anh đi công tác bên Nhật, không gọi cho! Mai gặp nhau lúc liên hoan phim! Buổi chiều anh có thể dẫn em đến một nơi được không?"
"Hmmmmm...Cũng được! Em rãnh! Nhưng...đến đâu vậy?"
"Đến nơi chúng ta biết nhau!"
Nói xong, Vu Tử Ẩn cúp máy. Vivian thì hoang mang, cho dù cô đã nhớ mang máng chuyện của mình nhưng chuyện với Vu Tử Ẩn, cô chỉ nhớ ra vài chuyện nhỏ nhặt.
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Vivian ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ về chuyện của ba mình nói. Sao ba lại muốn cô giải nghệ? Ngay từ đầu ông ấy rất tán thành việc cô vào làm cái nghề này mà! Bây giờ là lúc cô nổi tiếng nhất, rất nhiều nhãn hàng, nhà sản xuất,...săn đón cô!Bỗng dưng chuông điện thoại lại reo lên:"Reng...Reng...Reng....!"Vivian giật mình, cô đi lại đầu giường lấy cái điện thoại nhỏ của mình. Chỉ có người quen mới biết được số của cô còn việc nhận show là do Mark làm! Nửa đêm thế này ai còn gọi nhỉ??Cô nhìn màn hình điện thoại. Thì ra là Vu Tử Ẩn gọi cho cô. Suốt ba tháng qua, anh và cô chưa từng liên lạc cũng chưa từng gặp. Cô nhấc máy lên nói:"Alo!"Đầu dây bên kia nói:"Là anh! Vu Tử Ẩn! Khuya thế này, có làm phiền em không?""À không sao đâu! Anh có chuyện gì cứ nói với em đi! Em đang rãnh!"Đột nhiên cửa phòng của Vivian mở ra. Là Mark. Anh ấy vào nói:"Vivian, anh vào thông báo cho em! Ngày mai là ngày quay cuối cùng. Bữa trưa sẽ kết thúc! Đoàn phim sẽ đi ăn liên hoan! Buổi chiều chúng ta rãnh!""Ok anh!"Vivian tiếp tục nói chuyện điện thoại với Vu Tử Ẩn:"Sao anh? Anh có chuyện gì à?""Thời gian qua anh đi công tác bên Nhật, không gọi cho! Mai gặp nhau lúc liên hoan phim! Buổi chiều anh có thể dẫn em đến một nơi được không?""Hmmmmm...Cũng được! Em rãnh! Nhưng...đến đâu vậy?""Đến nơi chúng ta biết nhau!"Nói xong, Vu Tử Ẩn cúp máy. Vivian thì hoang mang, cho dù cô đã nhớ mang máng chuyện của mình nhưng chuyện với Vu Tử Ẩn, cô chỉ nhớ ra vài chuyện nhỏ nhặt.