Giang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm…
Chương 75: Vậy Mà Anh Còn Nhớ Sao?
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Cảnh quay cuối cùng của bộ phim cũng kết thúc sau ba tháng làm việc mệt mỏi của cả đoàn. Cho dù có những sự cố khiến lịch quay phải huỷ đi vài ngày nhưng dự kiến đóng máy lại sớm hơn. Vậy cũng là điều vui!Đoàn phim gần mấy chục người, người nào người nấy đều đã mệt mỏi. Hôm nay, họ sẽ cùng nhau ăn mừng vào buổi trưa.Bàn tiệc dài có rất nhiều món ăn ngon, có cả rượu và nước ngọt để chúc mừng. Đạo diễn Trần gương mặt hớn hở, ông nâng ly đứng dậy nói:"Cảm ơn mọi người thời gian qua đã đồng hành cùng với tôi! Hy vọng phim sẽ được nhiều người đón nhận! Cạn ly!""Cạn ly!"Tiếng hô nồng nhiệt của mọi người làm bầu không khí sôi động hẳn lên!Vivian ngồi cạnh Vu Tử Ẩn. Hôm nay cô mặc áo thun với quần jean khá đơn giản, còn anh cũng một set đồ như cô vậy! Anh dành lấy ly rượu của cô rồi nói:"Để anh uống cho! Em không uống được rượu bia còn gì!"Vivian ngạc nhiên, sao anh ấy có thể biết cô không uống được thức uống có cồn. Từ trước giờ cô cứ cố chấp uống cùng mọi người để rồi cơ thể lại dị ứng, mẩn đỏ,...lần cô uống nhiều nhất khiến cô phải nhập viện. Cô ghé vào tai anh nói nhỏ:"Sao anh biết em không uống được?"Mọi người vẫn cười nói vui vẻ, xung quang rất ồn ào! Vu Tử Ẩn cười dịu dàng, anh nói với cô:"Hồi nhỏ, vì tò mò nên em lấy chai rượu của ba anh uống thử! Kết quả mới thử có vài ngụm mà em xuýt nhập viện. Ba la anh quá trời! Còn một lần khác, em nhầm bia thành nước táo, kết quả em biết rồi đó! Kể từ hai lần đó mới biết em không uống được!""Vậy mà anh cũng nhớ hả?"Đạo diễn Trần đột nhiên cầm một ly rượu đầy đến gần chỗ của Vu Tử Ẩn và Vivian. Ông ấy mặt hơi đo đỏ, giọng sang sảng:"Vu tổng! Tôi kính anh một ly! Cô Vivian! Tôi cũng kính cô một ly! Nhờ có hai người mà đoàn phim có đủ kinh phí..."Tử Ẩn uống liên tiếp hai ly rượu. Anh nói với đạo diễn Trần:"Đạo diễn Trần, tôi uống giúp Vivian! Cô ấy không uống được đồ uống có cồn!""Vậy sao? Thật có lỗi quá! Tôi không biết cô không uống được!"
Cảnh quay cuối cùng của bộ phim cũng kết thúc sau ba tháng làm việc mệt mỏi của cả đoàn. Cho dù có những sự cố khiến lịch quay phải huỷ đi vài ngày nhưng dự kiến đóng máy lại sớm hơn. Vậy cũng là điều vui!
Đoàn phim gần mấy chục người, người nào người nấy đều đã mệt mỏi. Hôm nay, họ sẽ cùng nhau ăn mừng vào buổi trưa.
Bàn tiệc dài có rất nhiều món ăn ngon, có cả rượu và nước ngọt để chúc mừng. Đạo diễn Trần gương mặt hớn hở, ông nâng ly đứng dậy nói:"Cảm ơn mọi người thời gian qua đã đồng hành cùng với tôi! Hy vọng phim sẽ được nhiều người đón nhận! Cạn ly!"
"Cạn ly!"
Tiếng hô nồng nhiệt của mọi người làm bầu không khí sôi động hẳn lên!
Vivian ngồi cạnh Vu Tử Ẩn. Hôm nay cô mặc áo thun với quần jean khá đơn giản, còn anh cũng một set đồ như cô vậy! Anh dành lấy ly rượu của cô rồi nói:"Để anh uống cho! Em không uống được rượu bia còn gì!"
Vivian ngạc nhiên, sao anh ấy có thể biết cô không uống được thức uống có cồn. Từ trước giờ cô cứ cố chấp uống cùng mọi người để rồi cơ thể lại dị ứng, mẩn đỏ,...lần cô uống nhiều nhất khiến cô phải nhập viện. Cô ghé vào tai anh nói nhỏ:"Sao anh biết em không uống được?"
Mọi người vẫn cười nói vui vẻ, xung quang rất ồn ào! Vu Tử Ẩn cười dịu dàng, anh nói với cô:"Hồi nhỏ, vì tò mò nên em lấy chai rượu của ba anh uống thử! Kết quả mới thử có vài ngụm mà em xuýt nhập viện. Ba la anh quá trời! Còn một lần khác, em nhầm bia thành nước táo, kết quả em biết rồi đó! Kể từ hai lần đó mới biết em không uống được!"
"Vậy mà anh cũng nhớ hả?"
Đạo diễn Trần đột nhiên cầm một ly rượu đầy đến gần chỗ của Vu Tử Ẩn và Vivian. Ông ấy mặt hơi đo đỏ, giọng sang sảng:"Vu tổng! Tôi kính anh một ly! Cô Vivian! Tôi cũng kính cô một ly! Nhờ có hai người mà đoàn phim có đủ kinh phí..."
Tử Ẩn uống liên tiếp hai ly rượu. Anh nói với đạo diễn Trần:"Đạo diễn Trần, tôi uống giúp Vivian! Cô ấy không uống được đồ uống có cồn!"
"Vậy sao? Thật có lỗi quá! Tôi không biết cô không uống được!"
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Cảnh quay cuối cùng của bộ phim cũng kết thúc sau ba tháng làm việc mệt mỏi của cả đoàn. Cho dù có những sự cố khiến lịch quay phải huỷ đi vài ngày nhưng dự kiến đóng máy lại sớm hơn. Vậy cũng là điều vui!Đoàn phim gần mấy chục người, người nào người nấy đều đã mệt mỏi. Hôm nay, họ sẽ cùng nhau ăn mừng vào buổi trưa.Bàn tiệc dài có rất nhiều món ăn ngon, có cả rượu và nước ngọt để chúc mừng. Đạo diễn Trần gương mặt hớn hở, ông nâng ly đứng dậy nói:"Cảm ơn mọi người thời gian qua đã đồng hành cùng với tôi! Hy vọng phim sẽ được nhiều người đón nhận! Cạn ly!""Cạn ly!"Tiếng hô nồng nhiệt của mọi người làm bầu không khí sôi động hẳn lên!Vivian ngồi cạnh Vu Tử Ẩn. Hôm nay cô mặc áo thun với quần jean khá đơn giản, còn anh cũng một set đồ như cô vậy! Anh dành lấy ly rượu của cô rồi nói:"Để anh uống cho! Em không uống được rượu bia còn gì!"Vivian ngạc nhiên, sao anh ấy có thể biết cô không uống được thức uống có cồn. Từ trước giờ cô cứ cố chấp uống cùng mọi người để rồi cơ thể lại dị ứng, mẩn đỏ,...lần cô uống nhiều nhất khiến cô phải nhập viện. Cô ghé vào tai anh nói nhỏ:"Sao anh biết em không uống được?"Mọi người vẫn cười nói vui vẻ, xung quang rất ồn ào! Vu Tử Ẩn cười dịu dàng, anh nói với cô:"Hồi nhỏ, vì tò mò nên em lấy chai rượu của ba anh uống thử! Kết quả mới thử có vài ngụm mà em xuýt nhập viện. Ba la anh quá trời! Còn một lần khác, em nhầm bia thành nước táo, kết quả em biết rồi đó! Kể từ hai lần đó mới biết em không uống được!""Vậy mà anh cũng nhớ hả?"Đạo diễn Trần đột nhiên cầm một ly rượu đầy đến gần chỗ của Vu Tử Ẩn và Vivian. Ông ấy mặt hơi đo đỏ, giọng sang sảng:"Vu tổng! Tôi kính anh một ly! Cô Vivian! Tôi cũng kính cô một ly! Nhờ có hai người mà đoàn phim có đủ kinh phí..."Tử Ẩn uống liên tiếp hai ly rượu. Anh nói với đạo diễn Trần:"Đạo diễn Trần, tôi uống giúp Vivian! Cô ấy không uống được đồ uống có cồn!""Vậy sao? Thật có lỗi quá! Tôi không biết cô không uống được!"