Tác giả:

1. “Con chỉ tiêm vắc-xin mà thôi, trêu ai ghẹo ai, người kia đúng là một tên cặn bã trong số mấy thiên thần áo trắng!” Tôi siết chặt nắm đấm, lửa giận hừng hực cháy. Bà Lâm nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng trừng một cái: “Ngồi xuống, giương nanh múa vuốt còn ra thể thống gì.” Mẹ ruột ngồi trước mặt, tôi kinh sợ trong giây lát. Trước khi ngồi xuống, tôi không cam lòng tổng kết công cuộc kể lể: “Nếu lần sau còn gặp lại anh ta, con gặp một lần sẽ cắn một lần!” Vừa dứt lời, cửa phòng bao bị đẩy ra, một nam sinh đẹp trai, lịch lãm, bảnh bao sãi bước đi vào. Dáng người anh vô cùng cao, tóc ngắn gọn gàng, trên người mặc một chiếc quần tây dài màu xanh cùng một chiếc sơ mi trắng, phong thái vô cùng lịch sự, tao nhã. Ánh sáng ấm áp trong phòng bao chiếu lên gò má anh, khiến mí mắt anh phủ một tầng ánh sáng, tôi ngây người một lúc. “Chào dì, xin lỗi vì đã để hai người chờ lâu.” Đôi chân dài của anh bước đến trước bàn, tháo khẩu trang xuống, cung kính cúi chào. “Tiểu Tống, mời cháu ngồi.” Mặt mày bà…

Chương 11

Niềm Vui Nho Nhỏ Của Oan GiaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1. “Con chỉ tiêm vắc-xin mà thôi, trêu ai ghẹo ai, người kia đúng là một tên cặn bã trong số mấy thiên thần áo trắng!” Tôi siết chặt nắm đấm, lửa giận hừng hực cháy. Bà Lâm nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng trừng một cái: “Ngồi xuống, giương nanh múa vuốt còn ra thể thống gì.” Mẹ ruột ngồi trước mặt, tôi kinh sợ trong giây lát. Trước khi ngồi xuống, tôi không cam lòng tổng kết công cuộc kể lể: “Nếu lần sau còn gặp lại anh ta, con gặp một lần sẽ cắn một lần!” Vừa dứt lời, cửa phòng bao bị đẩy ra, một nam sinh đẹp trai, lịch lãm, bảnh bao sãi bước đi vào. Dáng người anh vô cùng cao, tóc ngắn gọn gàng, trên người mặc một chiếc quần tây dài màu xanh cùng một chiếc sơ mi trắng, phong thái vô cùng lịch sự, tao nhã. Ánh sáng ấm áp trong phòng bao chiếu lên gò má anh, khiến mí mắt anh phủ một tầng ánh sáng, tôi ngây người một lúc. “Chào dì, xin lỗi vì đã để hai người chờ lâu.” Đôi chân dài của anh bước đến trước bàn, tháo khẩu trang xuống, cung kính cúi chào. “Tiểu Tống, mời cháu ngồi.” Mặt mày bà… 12.Lúc đi ngang qua bảng thông báo của bệnh viện, tôi tuỳ ý liếc mắt một cái, bị hai chữ quen thuộc trên một bảng tin hấp dẫn ánh mắt.Mũi chân tôi chuyển hướng, lùi về sau.Cách một vách ngăn bằng thuỷ tinh, “giấy xử phạt” bắt mắt rực sáng mù cả mắt tôi.“Giấy xử phạt”: Bác sĩ trưởng khoa thần kinh của bệnh viện tự ý tiêm loại vắc xin Crown mới, đe doạ người bệnh, khiến người bệnh hôn mê, hành động tồi tệ, bị phạt một ngàn tệ, cảnh cáo!”Giấy trắng mực đen, dưới góc phải còn có dấu mộc đỏ của bệnh viện số sáu, thời gian là mười ngày trước.Phía bên phải của “giấy xử phạt” chính là “bảng kiểm điểm” được viết tay, lưu loát có khoảng một ngàn từ, người ký tên là Tống Vân.Nhìn hai phần tài liệu này, tôi ha ha cười to.Lúc tôi tố cáo anh ta, lãnh đạo bệnh viện số sáu nói sẽ xử lý công bằng, hoá ra không phải hoa loa lấy lệ, tìm cớ.Thật sự phải tặng bọn họ cờ thi đua “chính nghĩa rõ ràng, công bằng, không thiên vị”.Sau khi cười xong, tôi vội vàng móc điện thoại ra chụp hình lại, đồng bộ lên mạng, làm liền một mạch.Sau khi làm xong những thứ này, tôi cũng không còn lòng dạ đi tìm Tống Lâm, tìm lối ra, thong dong vui vẻ về nhà.Tính sổ thì thì tính sau, tôi am hiểu nhất.Đêm đó, đến nhà Tống Lâm xoa bóp, tôi chuẩn bị tốt cảm xúc của mình ở ngoài cửa.Sau khi vào cửa, tôi ngồi xuống sô pha đối diện anh ta, đối chất với anh ta như trước toà: “Nói đi, điện châm là cái gì?”“Em đi không từ biệt là vì tức giận chuyện này?” Đôi chân dài của anh ta bắt chéo, điềm tĩnh không nao núng.Tôi tức giận hung hăng chống nạnh: “Có điện châm thế mà lại không cho tôi dùng, Tống Lân, tôi nói cho anh biết, kẻ thù không đội trời chung với châm cứu!”“Thế em có biết tại sao tôi lại không cho em dùng hay không?” Anh ta cười như không cười.Vừa nhìn thấy khí thế như nắm mọi thứ trong tay của anh ta, tôi lập tức nổi giận.Tôi nhướng cổ: “Chắc chắn là anh nghiện chích tôi!”

Niềm Vui Nho Nhỏ Của Oan GiaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1. “Con chỉ tiêm vắc-xin mà thôi, trêu ai ghẹo ai, người kia đúng là một tên cặn bã trong số mấy thiên thần áo trắng!” Tôi siết chặt nắm đấm, lửa giận hừng hực cháy. Bà Lâm nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng trừng một cái: “Ngồi xuống, giương nanh múa vuốt còn ra thể thống gì.” Mẹ ruột ngồi trước mặt, tôi kinh sợ trong giây lát. Trước khi ngồi xuống, tôi không cam lòng tổng kết công cuộc kể lể: “Nếu lần sau còn gặp lại anh ta, con gặp một lần sẽ cắn một lần!” Vừa dứt lời, cửa phòng bao bị đẩy ra, một nam sinh đẹp trai, lịch lãm, bảnh bao sãi bước đi vào. Dáng người anh vô cùng cao, tóc ngắn gọn gàng, trên người mặc một chiếc quần tây dài màu xanh cùng một chiếc sơ mi trắng, phong thái vô cùng lịch sự, tao nhã. Ánh sáng ấm áp trong phòng bao chiếu lên gò má anh, khiến mí mắt anh phủ một tầng ánh sáng, tôi ngây người một lúc. “Chào dì, xin lỗi vì đã để hai người chờ lâu.” Đôi chân dài của anh bước đến trước bàn, tháo khẩu trang xuống, cung kính cúi chào. “Tiểu Tống, mời cháu ngồi.” Mặt mày bà… 12.Lúc đi ngang qua bảng thông báo của bệnh viện, tôi tuỳ ý liếc mắt một cái, bị hai chữ quen thuộc trên một bảng tin hấp dẫn ánh mắt.Mũi chân tôi chuyển hướng, lùi về sau.Cách một vách ngăn bằng thuỷ tinh, “giấy xử phạt” bắt mắt rực sáng mù cả mắt tôi.“Giấy xử phạt”: Bác sĩ trưởng khoa thần kinh của bệnh viện tự ý tiêm loại vắc xin Crown mới, đe doạ người bệnh, khiến người bệnh hôn mê, hành động tồi tệ, bị phạt một ngàn tệ, cảnh cáo!”Giấy trắng mực đen, dưới góc phải còn có dấu mộc đỏ của bệnh viện số sáu, thời gian là mười ngày trước.Phía bên phải của “giấy xử phạt” chính là “bảng kiểm điểm” được viết tay, lưu loát có khoảng một ngàn từ, người ký tên là Tống Vân.Nhìn hai phần tài liệu này, tôi ha ha cười to.Lúc tôi tố cáo anh ta, lãnh đạo bệnh viện số sáu nói sẽ xử lý công bằng, hoá ra không phải hoa loa lấy lệ, tìm cớ.Thật sự phải tặng bọn họ cờ thi đua “chính nghĩa rõ ràng, công bằng, không thiên vị”.Sau khi cười xong, tôi vội vàng móc điện thoại ra chụp hình lại, đồng bộ lên mạng, làm liền một mạch.Sau khi làm xong những thứ này, tôi cũng không còn lòng dạ đi tìm Tống Lâm, tìm lối ra, thong dong vui vẻ về nhà.Tính sổ thì thì tính sau, tôi am hiểu nhất.Đêm đó, đến nhà Tống Lâm xoa bóp, tôi chuẩn bị tốt cảm xúc của mình ở ngoài cửa.Sau khi vào cửa, tôi ngồi xuống sô pha đối diện anh ta, đối chất với anh ta như trước toà: “Nói đi, điện châm là cái gì?”“Em đi không từ biệt là vì tức giận chuyện này?” Đôi chân dài của anh ta bắt chéo, điềm tĩnh không nao núng.Tôi tức giận hung hăng chống nạnh: “Có điện châm thế mà lại không cho tôi dùng, Tống Lân, tôi nói cho anh biết, kẻ thù không đội trời chung với châm cứu!”“Thế em có biết tại sao tôi lại không cho em dùng hay không?” Anh ta cười như không cười.Vừa nhìn thấy khí thế như nắm mọi thứ trong tay của anh ta, tôi lập tức nổi giận.Tôi nhướng cổ: “Chắc chắn là anh nghiện chích tôi!”

Niềm Vui Nho Nhỏ Của Oan GiaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1. “Con chỉ tiêm vắc-xin mà thôi, trêu ai ghẹo ai, người kia đúng là một tên cặn bã trong số mấy thiên thần áo trắng!” Tôi siết chặt nắm đấm, lửa giận hừng hực cháy. Bà Lâm nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng trừng một cái: “Ngồi xuống, giương nanh múa vuốt còn ra thể thống gì.” Mẹ ruột ngồi trước mặt, tôi kinh sợ trong giây lát. Trước khi ngồi xuống, tôi không cam lòng tổng kết công cuộc kể lể: “Nếu lần sau còn gặp lại anh ta, con gặp một lần sẽ cắn một lần!” Vừa dứt lời, cửa phòng bao bị đẩy ra, một nam sinh đẹp trai, lịch lãm, bảnh bao sãi bước đi vào. Dáng người anh vô cùng cao, tóc ngắn gọn gàng, trên người mặc một chiếc quần tây dài màu xanh cùng một chiếc sơ mi trắng, phong thái vô cùng lịch sự, tao nhã. Ánh sáng ấm áp trong phòng bao chiếu lên gò má anh, khiến mí mắt anh phủ một tầng ánh sáng, tôi ngây người một lúc. “Chào dì, xin lỗi vì đã để hai người chờ lâu.” Đôi chân dài của anh bước đến trước bàn, tháo khẩu trang xuống, cung kính cúi chào. “Tiểu Tống, mời cháu ngồi.” Mặt mày bà… 12.Lúc đi ngang qua bảng thông báo của bệnh viện, tôi tuỳ ý liếc mắt một cái, bị hai chữ quen thuộc trên một bảng tin hấp dẫn ánh mắt.Mũi chân tôi chuyển hướng, lùi về sau.Cách một vách ngăn bằng thuỷ tinh, “giấy xử phạt” bắt mắt rực sáng mù cả mắt tôi.“Giấy xử phạt”: Bác sĩ trưởng khoa thần kinh của bệnh viện tự ý tiêm loại vắc xin Crown mới, đe doạ người bệnh, khiến người bệnh hôn mê, hành động tồi tệ, bị phạt một ngàn tệ, cảnh cáo!”Giấy trắng mực đen, dưới góc phải còn có dấu mộc đỏ của bệnh viện số sáu, thời gian là mười ngày trước.Phía bên phải của “giấy xử phạt” chính là “bảng kiểm điểm” được viết tay, lưu loát có khoảng một ngàn từ, người ký tên là Tống Vân.Nhìn hai phần tài liệu này, tôi ha ha cười to.Lúc tôi tố cáo anh ta, lãnh đạo bệnh viện số sáu nói sẽ xử lý công bằng, hoá ra không phải hoa loa lấy lệ, tìm cớ.Thật sự phải tặng bọn họ cờ thi đua “chính nghĩa rõ ràng, công bằng, không thiên vị”.Sau khi cười xong, tôi vội vàng móc điện thoại ra chụp hình lại, đồng bộ lên mạng, làm liền một mạch.Sau khi làm xong những thứ này, tôi cũng không còn lòng dạ đi tìm Tống Lâm, tìm lối ra, thong dong vui vẻ về nhà.Tính sổ thì thì tính sau, tôi am hiểu nhất.Đêm đó, đến nhà Tống Lâm xoa bóp, tôi chuẩn bị tốt cảm xúc của mình ở ngoài cửa.Sau khi vào cửa, tôi ngồi xuống sô pha đối diện anh ta, đối chất với anh ta như trước toà: “Nói đi, điện châm là cái gì?”“Em đi không từ biệt là vì tức giận chuyện này?” Đôi chân dài của anh ta bắt chéo, điềm tĩnh không nao núng.Tôi tức giận hung hăng chống nạnh: “Có điện châm thế mà lại không cho tôi dùng, Tống Lân, tôi nói cho anh biết, kẻ thù không đội trời chung với châm cứu!”“Thế em có biết tại sao tôi lại không cho em dùng hay không?” Anh ta cười như không cười.Vừa nhìn thấy khí thế như nắm mọi thứ trong tay của anh ta, tôi lập tức nổi giận.Tôi nhướng cổ: “Chắc chắn là anh nghiện chích tôi!”

Chương 11