1. “Con chỉ tiêm vắc-xin mà thôi, trêu ai ghẹo ai, người kia đúng là một tên cặn bã trong số mấy thiên thần áo trắng!” Tôi siết chặt nắm đấm, lửa giận hừng hực cháy. Bà Lâm nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng trừng một cái: “Ngồi xuống, giương nanh múa vuốt còn ra thể thống gì.” Mẹ ruột ngồi trước mặt, tôi kinh sợ trong giây lát. Trước khi ngồi xuống, tôi không cam lòng tổng kết công cuộc kể lể: “Nếu lần sau còn gặp lại anh ta, con gặp một lần sẽ cắn một lần!” Vừa dứt lời, cửa phòng bao bị đẩy ra, một nam sinh đẹp trai, lịch lãm, bảnh bao sãi bước đi vào. Dáng người anh vô cùng cao, tóc ngắn gọn gàng, trên người mặc một chiếc quần tây dài màu xanh cùng một chiếc sơ mi trắng, phong thái vô cùng lịch sự, tao nhã. Ánh sáng ấm áp trong phòng bao chiếu lên gò má anh, khiến mí mắt anh phủ một tầng ánh sáng, tôi ngây người một lúc. “Chào dì, xin lỗi vì đã để hai người chờ lâu.” Đôi chân dài của anh bước đến trước bàn, tháo khẩu trang xuống, cung kính cúi chào. “Tiểu Tống, mời cháu ngồi.” Mặt mày bà…
Chương 14
Niềm Vui Nho Nhỏ Của Oan GiaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1. “Con chỉ tiêm vắc-xin mà thôi, trêu ai ghẹo ai, người kia đúng là một tên cặn bã trong số mấy thiên thần áo trắng!” Tôi siết chặt nắm đấm, lửa giận hừng hực cháy. Bà Lâm nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng trừng một cái: “Ngồi xuống, giương nanh múa vuốt còn ra thể thống gì.” Mẹ ruột ngồi trước mặt, tôi kinh sợ trong giây lát. Trước khi ngồi xuống, tôi không cam lòng tổng kết công cuộc kể lể: “Nếu lần sau còn gặp lại anh ta, con gặp một lần sẽ cắn một lần!” Vừa dứt lời, cửa phòng bao bị đẩy ra, một nam sinh đẹp trai, lịch lãm, bảnh bao sãi bước đi vào. Dáng người anh vô cùng cao, tóc ngắn gọn gàng, trên người mặc một chiếc quần tây dài màu xanh cùng một chiếc sơ mi trắng, phong thái vô cùng lịch sự, tao nhã. Ánh sáng ấm áp trong phòng bao chiếu lên gò má anh, khiến mí mắt anh phủ một tầng ánh sáng, tôi ngây người một lúc. “Chào dì, xin lỗi vì đã để hai người chờ lâu.” Đôi chân dài của anh bước đến trước bàn, tháo khẩu trang xuống, cung kính cúi chào. “Tiểu Tống, mời cháu ngồi.” Mặt mày bà… 16.“Mẹ, mẹ biết hết sao?” Tôi trợn tròn mắt.Bà ấy gật đầu một cái.Tôi vặn tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh: “Lúc dì Tống hỏi mẹ, rõ ràng mẹ nói không biết…”“Khi ấy dưới cơn tức giận, dáng vẻ của dì Tống của con là nếu không bắt được hung thủ thì không được, mẹ nhìn có hơi sợ.” Nhắc tới chuyện xưa, ánh mắt của bà Lâm trở nên xa xăm: “Mẹ muốn chờ bọn họ nguôi giận sẽ đưa con đến nhận lỗi., trả tiền thuốc men, nào biết…”Trong lòng tôi sáng tỏ.Nào ngờ cả nhà Tống Lân dọn đi, từ đó không còn tin tức nữa.“Mẹ, nếu mẹ đã biết chuyện này, tại sao còn muốn giới thiệu con với Tống Lân thế?” Tôi không hiểu.“Đại khái là bởi vì, trong lòng mắc nợ quá nhiều.” Bà ấy đứng dậy đi vào phòng ngủ, lấy ra một chiếc hộp thiếc đưa cho tôi: “Chiếc hộp này là khi Tiểu Tống đi đã đưa cho con, những năm qua thằng bé cũng gửi cho con không ít thư, mẹ đều cất bên trong.”Tôi ngây ngẩn nhận lấy: “Anh ta… để lại cho con?”“Đúng thế.” Giọng của bà Lâm dịu dàng, ấm áp: “Lúc thằng bé mới dọn đi, con khổ sở một thời gian dài, mẹ sợ con tức cảnh sinh tình, cũng không biết thằng bé nói gì trong thư, không dám cho con đọc, sau đó con có bạn mới… con đừng giận mẹ vì đã lừa con việc này.”Tôi nhìn chiếc hộp thiếc rỉ sét, loang lổ, theo phong cách thập niên chín mươi, không trả lời.“Vãn Vãn, chúng ta nợ người ta là thật, thế nhưng ân oán và tình cảm không phải chuyện giống nhau. Cho dù cuối cùng hai đứa có thể bên nhau hay không, mẹ cũng tôn trọng quyết định của hai đứa.” Bà ấy vỗ vai tôi, đứng dậy đi vào nhà bếp.Tôi nhìn theo bóng lưng của bà ấy, sóng cuộn trào trong đầu tôi, mãi một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh được.
16.
“Mẹ, mẹ biết hết sao?” Tôi trợn tròn mắt.
Bà ấy gật đầu một cái.
Tôi vặn tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh: “Lúc dì Tống hỏi mẹ, rõ ràng mẹ nói không biết…”
“Khi ấy dưới cơn tức giận, dáng vẻ của dì Tống của con là nếu không bắt được hung thủ thì không được, mẹ nhìn có hơi sợ.” Nhắc tới chuyện xưa, ánh mắt của bà Lâm trở nên xa xăm: “Mẹ muốn chờ bọn họ nguôi giận sẽ đưa con đến nhận lỗi., trả tiền thuốc men, nào biết…”
Trong lòng tôi sáng tỏ.
Nào ngờ cả nhà Tống Lân dọn đi, từ đó không còn tin tức nữa.
“Mẹ, nếu mẹ đã biết chuyện này, tại sao còn muốn giới thiệu con với Tống Lân thế?” Tôi không hiểu.
“Đại khái là bởi vì, trong lòng mắc nợ quá nhiều.” Bà ấy đứng dậy đi vào phòng ngủ, lấy ra một chiếc hộp thiếc đưa cho tôi: “Chiếc hộp này là khi Tiểu Tống đi đã đưa cho con, những năm qua thằng bé cũng gửi cho con không ít thư, mẹ đều cất bên trong.”
Tôi ngây ngẩn nhận lấy: “Anh ta… để lại cho con?”
“Đúng thế.” Giọng của bà Lâm dịu dàng, ấm áp: “Lúc thằng bé mới dọn đi, con khổ sở một thời gian dài, mẹ sợ con tức cảnh sinh tình, cũng không biết thằng bé nói gì trong thư, không dám cho con đọc, sau đó con có bạn mới… con đừng giận mẹ vì đã lừa con việc này.”
Tôi nhìn chiếc hộp thiếc rỉ sét, loang lổ, theo phong cách thập niên chín mươi, không trả lời.
“Vãn Vãn, chúng ta nợ người ta là thật, thế nhưng ân oán và tình cảm không phải chuyện giống nhau. Cho dù cuối cùng hai đứa có thể bên nhau hay không, mẹ cũng tôn trọng quyết định của hai đứa.” Bà ấy vỗ vai tôi, đứng dậy đi vào nhà bếp.
Tôi nhìn theo bóng lưng của bà ấy, sóng cuộn trào trong đầu tôi, mãi một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh được.
Niềm Vui Nho Nhỏ Của Oan GiaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1. “Con chỉ tiêm vắc-xin mà thôi, trêu ai ghẹo ai, người kia đúng là một tên cặn bã trong số mấy thiên thần áo trắng!” Tôi siết chặt nắm đấm, lửa giận hừng hực cháy. Bà Lâm nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng trừng một cái: “Ngồi xuống, giương nanh múa vuốt còn ra thể thống gì.” Mẹ ruột ngồi trước mặt, tôi kinh sợ trong giây lát. Trước khi ngồi xuống, tôi không cam lòng tổng kết công cuộc kể lể: “Nếu lần sau còn gặp lại anh ta, con gặp một lần sẽ cắn một lần!” Vừa dứt lời, cửa phòng bao bị đẩy ra, một nam sinh đẹp trai, lịch lãm, bảnh bao sãi bước đi vào. Dáng người anh vô cùng cao, tóc ngắn gọn gàng, trên người mặc một chiếc quần tây dài màu xanh cùng một chiếc sơ mi trắng, phong thái vô cùng lịch sự, tao nhã. Ánh sáng ấm áp trong phòng bao chiếu lên gò má anh, khiến mí mắt anh phủ một tầng ánh sáng, tôi ngây người một lúc. “Chào dì, xin lỗi vì đã để hai người chờ lâu.” Đôi chân dài của anh bước đến trước bàn, tháo khẩu trang xuống, cung kính cúi chào. “Tiểu Tống, mời cháu ngồi.” Mặt mày bà… 16.“Mẹ, mẹ biết hết sao?” Tôi trợn tròn mắt.Bà ấy gật đầu một cái.Tôi vặn tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh: “Lúc dì Tống hỏi mẹ, rõ ràng mẹ nói không biết…”“Khi ấy dưới cơn tức giận, dáng vẻ của dì Tống của con là nếu không bắt được hung thủ thì không được, mẹ nhìn có hơi sợ.” Nhắc tới chuyện xưa, ánh mắt của bà Lâm trở nên xa xăm: “Mẹ muốn chờ bọn họ nguôi giận sẽ đưa con đến nhận lỗi., trả tiền thuốc men, nào biết…”Trong lòng tôi sáng tỏ.Nào ngờ cả nhà Tống Lân dọn đi, từ đó không còn tin tức nữa.“Mẹ, nếu mẹ đã biết chuyện này, tại sao còn muốn giới thiệu con với Tống Lân thế?” Tôi không hiểu.“Đại khái là bởi vì, trong lòng mắc nợ quá nhiều.” Bà ấy đứng dậy đi vào phòng ngủ, lấy ra một chiếc hộp thiếc đưa cho tôi: “Chiếc hộp này là khi Tiểu Tống đi đã đưa cho con, những năm qua thằng bé cũng gửi cho con không ít thư, mẹ đều cất bên trong.”Tôi ngây ngẩn nhận lấy: “Anh ta… để lại cho con?”“Đúng thế.” Giọng của bà Lâm dịu dàng, ấm áp: “Lúc thằng bé mới dọn đi, con khổ sở một thời gian dài, mẹ sợ con tức cảnh sinh tình, cũng không biết thằng bé nói gì trong thư, không dám cho con đọc, sau đó con có bạn mới… con đừng giận mẹ vì đã lừa con việc này.”Tôi nhìn chiếc hộp thiếc rỉ sét, loang lổ, theo phong cách thập niên chín mươi, không trả lời.“Vãn Vãn, chúng ta nợ người ta là thật, thế nhưng ân oán và tình cảm không phải chuyện giống nhau. Cho dù cuối cùng hai đứa có thể bên nhau hay không, mẹ cũng tôn trọng quyết định của hai đứa.” Bà ấy vỗ vai tôi, đứng dậy đi vào nhà bếp.Tôi nhìn theo bóng lưng của bà ấy, sóng cuộn trào trong đầu tôi, mãi một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh được.