Tác giả:

[Em nghĩ vẫn phải nhắc nhở anh một câu, tháng sau chúng ta đính hôn rồi, tốt nhất anh nên sớm cắt đứt với Vệ Lai đi.] Chương Nham Tân nhìn chằm chằm vào tin nhắn vài giây, tắt màn hình điện thoại, không trả lời. Anh ta nhìn về phía sofa không xa, Vệ Lai đang quay lưng về phía anh ta, cúi người lấy đồ từ trong túi, chiếc váy dài màu nâu tôn lên vóc dáng dịu dàng của cô. Ngày mai là sinh nhật của anh ta, Vệ Lai đã đặt chỗ ở một nhà hàng sang trọng nhìn ra sông để tổ chức sinh nhật. Chương Nham Tân xoa ấn đường, rời tầm mắt khỏi người Vệ Lai, nhìn ra dòng sông bên ngoài cửa sổ, ánh đèn lấp lánh muôn nơi, thỉnh thoảng lại có thuyền du lịch đi qua. Vệ Lai lấy đồ xong thì quay lại bàn, đặt món quà cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng lên mặt bàn, khẽ đẩy về phía anh ta. Chương Nham Tân vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cô vui vẻ nói: “Đang nhìn gì thế?”  Cô nâng cốc lên, chạm vào ly của anh ta, “Sinh vật vui vẻ, chúc anh mãi yêu em.” Chương Nham Tân quay đầu cười nhạt, nhấp một ngụm rượu vang mang tính…

Chương 72: Ngoại truyện 4. Dùng hết không cần mua nữa

Thư Tình Gửi Vệ LaiTác giả: Mộng Tiêu NhịTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng[Em nghĩ vẫn phải nhắc nhở anh một câu, tháng sau chúng ta đính hôn rồi, tốt nhất anh nên sớm cắt đứt với Vệ Lai đi.] Chương Nham Tân nhìn chằm chằm vào tin nhắn vài giây, tắt màn hình điện thoại, không trả lời. Anh ta nhìn về phía sofa không xa, Vệ Lai đang quay lưng về phía anh ta, cúi người lấy đồ từ trong túi, chiếc váy dài màu nâu tôn lên vóc dáng dịu dàng của cô. Ngày mai là sinh nhật của anh ta, Vệ Lai đã đặt chỗ ở một nhà hàng sang trọng nhìn ra sông để tổ chức sinh nhật. Chương Nham Tân xoa ấn đường, rời tầm mắt khỏi người Vệ Lai, nhìn ra dòng sông bên ngoài cửa sổ, ánh đèn lấp lánh muôn nơi, thỉnh thoảng lại có thuyền du lịch đi qua. Vệ Lai lấy đồ xong thì quay lại bàn, đặt món quà cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng lên mặt bàn, khẽ đẩy về phía anh ta. Chương Nham Tân vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cô vui vẻ nói: “Đang nhìn gì thế?”  Cô nâng cốc lên, chạm vào ly của anh ta, “Sinh vật vui vẻ, chúc anh mãi yêu em.” Chương Nham Tân quay đầu cười nhạt, nhấp một ngụm rượu vang mang tính… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng hôm sau, Vệ Lai đánh răng rửa mặt xong, đi đến phòng thay đồ tìm quần áo. Châu Túc Tấn đang cài cúc áo sơ mi, anh đã mặc áo sơ mi đen bốn ngày liên tiếp.Vệ Lai trầm ngâm nhìn anh, cười nói: “Anh cố tình mặc đồ đen phải không?”Châu Túc Tấn đã cài xong cúc áo: “Phải.”Vệ Lai đi từ bên cạnh đến trước mặt anh, “Từ bao giờ anh phát hiện ra bí mật của em vậy?” Chỉ cần anh mặc áo sơ mi đen, cô sẽ mặc áo hai dây đen.Châu Túc Tấn: “Sau vài lần em mặc.”Vệ Lai vòng tay qua cổ anh, “Về sau em không mua áo hai dây nữa, mà mặc quần áo của anh.”Trước khi cô tìm kiếm nụ hôn từ anh, Châu Túc Tấn đã cúi đầu hôn cô.Anh cúi đầu, còn cô phải kiễng chân mới hôn được anh.Buổi sáng không có việc gì, nụ hôn dường như cũng thong thả hơn trước.Châu Túc Tấn bế cô lên, Vệ Lai giữ chặt đầu lưỡi của anh.

Thư Tình Gửi Vệ LaiTác giả: Mộng Tiêu NhịTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng[Em nghĩ vẫn phải nhắc nhở anh một câu, tháng sau chúng ta đính hôn rồi, tốt nhất anh nên sớm cắt đứt với Vệ Lai đi.] Chương Nham Tân nhìn chằm chằm vào tin nhắn vài giây, tắt màn hình điện thoại, không trả lời. Anh ta nhìn về phía sofa không xa, Vệ Lai đang quay lưng về phía anh ta, cúi người lấy đồ từ trong túi, chiếc váy dài màu nâu tôn lên vóc dáng dịu dàng của cô. Ngày mai là sinh nhật của anh ta, Vệ Lai đã đặt chỗ ở một nhà hàng sang trọng nhìn ra sông để tổ chức sinh nhật. Chương Nham Tân xoa ấn đường, rời tầm mắt khỏi người Vệ Lai, nhìn ra dòng sông bên ngoài cửa sổ, ánh đèn lấp lánh muôn nơi, thỉnh thoảng lại có thuyền du lịch đi qua. Vệ Lai lấy đồ xong thì quay lại bàn, đặt món quà cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng lên mặt bàn, khẽ đẩy về phía anh ta. Chương Nham Tân vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cô vui vẻ nói: “Đang nhìn gì thế?”  Cô nâng cốc lên, chạm vào ly của anh ta, “Sinh vật vui vẻ, chúc anh mãi yêu em.” Chương Nham Tân quay đầu cười nhạt, nhấp một ngụm rượu vang mang tính… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng hôm sau, Vệ Lai đánh răng rửa mặt xong, đi đến phòng thay đồ tìm quần áo. Châu Túc Tấn đang cài cúc áo sơ mi, anh đã mặc áo sơ mi đen bốn ngày liên tiếp.Vệ Lai trầm ngâm nhìn anh, cười nói: “Anh cố tình mặc đồ đen phải không?”Châu Túc Tấn đã cài xong cúc áo: “Phải.”Vệ Lai đi từ bên cạnh đến trước mặt anh, “Từ bao giờ anh phát hiện ra bí mật của em vậy?” Chỉ cần anh mặc áo sơ mi đen, cô sẽ mặc áo hai dây đen.Châu Túc Tấn: “Sau vài lần em mặc.”Vệ Lai vòng tay qua cổ anh, “Về sau em không mua áo hai dây nữa, mà mặc quần áo của anh.”Trước khi cô tìm kiếm nụ hôn từ anh, Châu Túc Tấn đã cúi đầu hôn cô.Anh cúi đầu, còn cô phải kiễng chân mới hôn được anh.Buổi sáng không có việc gì, nụ hôn dường như cũng thong thả hơn trước.Châu Túc Tấn bế cô lên, Vệ Lai giữ chặt đầu lưỡi của anh.

Thư Tình Gửi Vệ LaiTác giả: Mộng Tiêu NhịTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng[Em nghĩ vẫn phải nhắc nhở anh một câu, tháng sau chúng ta đính hôn rồi, tốt nhất anh nên sớm cắt đứt với Vệ Lai đi.] Chương Nham Tân nhìn chằm chằm vào tin nhắn vài giây, tắt màn hình điện thoại, không trả lời. Anh ta nhìn về phía sofa không xa, Vệ Lai đang quay lưng về phía anh ta, cúi người lấy đồ từ trong túi, chiếc váy dài màu nâu tôn lên vóc dáng dịu dàng của cô. Ngày mai là sinh nhật của anh ta, Vệ Lai đã đặt chỗ ở một nhà hàng sang trọng nhìn ra sông để tổ chức sinh nhật. Chương Nham Tân xoa ấn đường, rời tầm mắt khỏi người Vệ Lai, nhìn ra dòng sông bên ngoài cửa sổ, ánh đèn lấp lánh muôn nơi, thỉnh thoảng lại có thuyền du lịch đi qua. Vệ Lai lấy đồ xong thì quay lại bàn, đặt món quà cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng lên mặt bàn, khẽ đẩy về phía anh ta. Chương Nham Tân vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cô vui vẻ nói: “Đang nhìn gì thế?”  Cô nâng cốc lên, chạm vào ly của anh ta, “Sinh vật vui vẻ, chúc anh mãi yêu em.” Chương Nham Tân quay đầu cười nhạt, nhấp một ngụm rượu vang mang tính… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng hôm sau, Vệ Lai đánh răng rửa mặt xong, đi đến phòng thay đồ tìm quần áo. Châu Túc Tấn đang cài cúc áo sơ mi, anh đã mặc áo sơ mi đen bốn ngày liên tiếp.Vệ Lai trầm ngâm nhìn anh, cười nói: “Anh cố tình mặc đồ đen phải không?”Châu Túc Tấn đã cài xong cúc áo: “Phải.”Vệ Lai đi từ bên cạnh đến trước mặt anh, “Từ bao giờ anh phát hiện ra bí mật của em vậy?” Chỉ cần anh mặc áo sơ mi đen, cô sẽ mặc áo hai dây đen.Châu Túc Tấn: “Sau vài lần em mặc.”Vệ Lai vòng tay qua cổ anh, “Về sau em không mua áo hai dây nữa, mà mặc quần áo của anh.”Trước khi cô tìm kiếm nụ hôn từ anh, Châu Túc Tấn đã cúi đầu hôn cô.Anh cúi đầu, còn cô phải kiễng chân mới hôn được anh.Buổi sáng không có việc gì, nụ hôn dường như cũng thong thả hơn trước.Châu Túc Tấn bế cô lên, Vệ Lai giữ chặt đầu lưỡi của anh.

Chương 72: Ngoại truyện 4. Dùng hết không cần mua nữa