1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi.
Chương 2
Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 2.Động phủ trong núi sâu.Bạch Hổ ghé bên mép giường: “Ọe… Ọe ọe…”Tiểu yêu Giáp lo lắng không thôi: “Đại Vương, Đại Vương ngài cố chịu đựng.”Bạch Hổ run rẩy: “… Ọe… Lạnh…”Tiểu yêu Ất luống cuống tay chân: “Mau, mau lấy lông cáo tới đây!”Bạch Hổ yếu ớt: “Thứ ngu ngốc, lông cáo có ích lợi gì cho ta… ọe…”Lão yêu Bính: “Đại Vương, bộ dạng này của ngài nhìn có vẻ thật sự không ổn.”Bạch Hổ: “Vô nghĩa, sao bổn vương lại không biết… Ọe… Thiên kiếp lần này không bị sét đánh chết, là do tên thần tiên ngu ngốc kia thay ta chắn một chút… vẫn hại bổn vương tốn rất nhiều pháp lực…”Lão yêu Đinh nhíu mày: “Viêm Tiêu Đế Quân kia không dễ dàng đuổi đi, Đại Vương đã trở về từ hồ Vân Đỉnh thế nào vậy?”Bạch Hổ: “Làm sao bổn vương biết được, tên thần tiên ngu ngốc chết tiệt kia sau khi bị đánh đã không thấy tăm hơi… ưm ọe…”
Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 2.Động phủ trong núi sâu.Bạch Hổ ghé bên mép giường: “Ọe… Ọe ọe…”Tiểu yêu Giáp lo lắng không thôi: “Đại Vương, Đại Vương ngài cố chịu đựng.”Bạch Hổ run rẩy: “… Ọe… Lạnh…”Tiểu yêu Ất luống cuống tay chân: “Mau, mau lấy lông cáo tới đây!”Bạch Hổ yếu ớt: “Thứ ngu ngốc, lông cáo có ích lợi gì cho ta… ọe…”Lão yêu Bính: “Đại Vương, bộ dạng này của ngài nhìn có vẻ thật sự không ổn.”Bạch Hổ: “Vô nghĩa, sao bổn vương lại không biết… Ọe… Thiên kiếp lần này không bị sét đánh chết, là do tên thần tiên ngu ngốc kia thay ta chắn một chút… vẫn hại bổn vương tốn rất nhiều pháp lực…”Lão yêu Đinh nhíu mày: “Viêm Tiêu Đế Quân kia không dễ dàng đuổi đi, Đại Vương đã trở về từ hồ Vân Đỉnh thế nào vậy?”Bạch Hổ: “Làm sao bổn vương biết được, tên thần tiên ngu ngốc chết tiệt kia sau khi bị đánh đã không thấy tăm hơi… ưm ọe…”
Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 2.Động phủ trong núi sâu.Bạch Hổ ghé bên mép giường: “Ọe… Ọe ọe…”Tiểu yêu Giáp lo lắng không thôi: “Đại Vương, Đại Vương ngài cố chịu đựng.”Bạch Hổ run rẩy: “… Ọe… Lạnh…”Tiểu yêu Ất luống cuống tay chân: “Mau, mau lấy lông cáo tới đây!”Bạch Hổ yếu ớt: “Thứ ngu ngốc, lông cáo có ích lợi gì cho ta… ọe…”Lão yêu Bính: “Đại Vương, bộ dạng này của ngài nhìn có vẻ thật sự không ổn.”Bạch Hổ: “Vô nghĩa, sao bổn vương lại không biết… Ọe… Thiên kiếp lần này không bị sét đánh chết, là do tên thần tiên ngu ngốc kia thay ta chắn một chút… vẫn hại bổn vương tốn rất nhiều pháp lực…”Lão yêu Đinh nhíu mày: “Viêm Tiêu Đế Quân kia không dễ dàng đuổi đi, Đại Vương đã trở về từ hồ Vân Đỉnh thế nào vậy?”Bạch Hổ: “Làm sao bổn vương biết được, tên thần tiên ngu ngốc chết tiệt kia sau khi bị đánh đã không thấy tăm hơi… ưm ọe…”