1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi.

Chương 8

Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 8.Ban đêm lúc ngủ, Bạch Hổ sợ con của hắn bị lạnh, cố ý hiện ra nguyên hình.Toàn thân trắng như tuyết, mắt màu ngọc bích rạng rỡ.Rống một tiếng, làm nửa núi rừng phải sợ tiếng hổ gầm.Sợ tới mức Hổ Con lại lộc cộc lăn khỏi giường đá.Lại bị Bạch Hổ dịu dàng ngậm sau gáy, đặt vào trong lòng mình.Đây là ý bảo ngủ đi.Hổ Con vặn vẹo thân thể, tỏ vẻ không muốn làm đưa cái mông đen tuyền về phía Bạch Hổ, cuối cùng mới khổ đại cừu thâm nhắm mắt lại.Nhưng mà lúc nửa đêm.Hổ Con lại hoảng sợ trợn mắt,Ngưng thần tĩnh khí nghẹn một lúc lâu, nghẹn đến mức đỉnh đầu bốc lên khói trắng.“Bụp —— Bụp ——“ Hai tiếng.Đầu hổ mới mọc ra hai cái sừng nhung nhung nho nhỏ.Hổ Con “Ư ư…” mấy tiếng, che lại sừng nhung, buồn bực..

Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 8.Ban đêm lúc ngủ, Bạch Hổ sợ con của hắn bị lạnh, cố ý hiện ra nguyên hình.Toàn thân trắng như tuyết, mắt màu ngọc bích rạng rỡ.Rống một tiếng, làm nửa núi rừng phải sợ tiếng hổ gầm.Sợ tới mức Hổ Con lại lộc cộc lăn khỏi giường đá.Lại bị Bạch Hổ dịu dàng ngậm sau gáy, đặt vào trong lòng mình.Đây là ý bảo ngủ đi.Hổ Con vặn vẹo thân thể, tỏ vẻ không muốn làm đưa cái mông đen tuyền về phía Bạch Hổ, cuối cùng mới khổ đại cừu thâm nhắm mắt lại.Nhưng mà lúc nửa đêm.Hổ Con lại hoảng sợ trợn mắt,Ngưng thần tĩnh khí nghẹn một lúc lâu, nghẹn đến mức đỉnh đầu bốc lên khói trắng.“Bụp —— Bụp ——“ Hai tiếng.Đầu hổ mới mọc ra hai cái sừng nhung nhung nho nhỏ.Hổ Con “Ư ư…” mấy tiếng, che lại sừng nhung, buồn bực..

Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 8.Ban đêm lúc ngủ, Bạch Hổ sợ con của hắn bị lạnh, cố ý hiện ra nguyên hình.Toàn thân trắng như tuyết, mắt màu ngọc bích rạng rỡ.Rống một tiếng, làm nửa núi rừng phải sợ tiếng hổ gầm.Sợ tới mức Hổ Con lại lộc cộc lăn khỏi giường đá.Lại bị Bạch Hổ dịu dàng ngậm sau gáy, đặt vào trong lòng mình.Đây là ý bảo ngủ đi.Hổ Con vặn vẹo thân thể, tỏ vẻ không muốn làm đưa cái mông đen tuyền về phía Bạch Hổ, cuối cùng mới khổ đại cừu thâm nhắm mắt lại.Nhưng mà lúc nửa đêm.Hổ Con lại hoảng sợ trợn mắt,Ngưng thần tĩnh khí nghẹn một lúc lâu, nghẹn đến mức đỉnh đầu bốc lên khói trắng.“Bụp —— Bụp ——“ Hai tiếng.Đầu hổ mới mọc ra hai cái sừng nhung nhung nho nhỏ.Hổ Con “Ư ư…” mấy tiếng, che lại sừng nhung, buồn bực..

Chương 8