1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi.

Chương 9

Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 9.Hổ Con lấy hết sức bình sinh mới có thể rút lại hai cái sừng nhung.Trải qua chuyện đó, Hổ Con cả ngày buồn bực không vui.Dáng vẻ bệnh tật héo rũ làm Bạch Hổ có hơi lo lắng.Sờ sờ con trai hổ xa cách chính mình, cảm thán đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.Đứng dậy hóa thành một luồng bóng trắng biến mất khỏi sơn động.Núi rừng.Bạch Hổ lén quan sát.Ừm, làm sao mà hổ con nhà khác sẽ làm nũng ngao ngao với hổ mẹ?Ừm, làm sao mà hổ con nhà khác lại chạy nhảy tung tăng?Ừm, làm sao mà hổ con nhà khác vô cùng ngoan ngoãn uống sữa… Hửm? Uống sữa?Lúc này Bạch Hổ mới nhớ tới Hổ Con nhà mình hình như chưa từng uống sữa bao giờ..

Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 9.Hổ Con lấy hết sức bình sinh mới có thể rút lại hai cái sừng nhung.Trải qua chuyện đó, Hổ Con cả ngày buồn bực không vui.Dáng vẻ bệnh tật héo rũ làm Bạch Hổ có hơi lo lắng.Sờ sờ con trai hổ xa cách chính mình, cảm thán đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.Đứng dậy hóa thành một luồng bóng trắng biến mất khỏi sơn động.Núi rừng.Bạch Hổ lén quan sát.Ừm, làm sao mà hổ con nhà khác sẽ làm nũng ngao ngao với hổ mẹ?Ừm, làm sao mà hổ con nhà khác lại chạy nhảy tung tăng?Ừm, làm sao mà hổ con nhà khác vô cùng ngoan ngoãn uống sữa… Hửm? Uống sữa?Lúc này Bạch Hổ mới nhớ tới Hổ Con nhà mình hình như chưa từng uống sữa bao giờ..

Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 9.Hổ Con lấy hết sức bình sinh mới có thể rút lại hai cái sừng nhung.Trải qua chuyện đó, Hổ Con cả ngày buồn bực không vui.Dáng vẻ bệnh tật héo rũ làm Bạch Hổ có hơi lo lắng.Sờ sờ con trai hổ xa cách chính mình, cảm thán đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.Đứng dậy hóa thành một luồng bóng trắng biến mất khỏi sơn động.Núi rừng.Bạch Hổ lén quan sát.Ừm, làm sao mà hổ con nhà khác sẽ làm nũng ngao ngao với hổ mẹ?Ừm, làm sao mà hổ con nhà khác lại chạy nhảy tung tăng?Ừm, làm sao mà hổ con nhà khác vô cùng ngoan ngoãn uống sữa… Hửm? Uống sữa?Lúc này Bạch Hổ mới nhớ tới Hổ Con nhà mình hình như chưa từng uống sữa bao giờ..

Chương 9