1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi.
Chương 30
Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 30.Phòng ốc sau núi.Khưu Dạ trịnh trọng quỳ xuống đất hành lễ với Hổ Con: “Ta biết ý đồ Đế Quân đến đây, Khưu Dạ tất nhiên sẽ trả linh lực cho Đế Quân. Chỉ là mong rằng Đế Quân có thể cho Khưu Dạ một ngày, hôm sau nhất định tự mình tới cửa dâng trả, tùy ý Đế Quân xử trí.”Bạch Hổ cười lạnh: “Nói như hát hay, sao chúng ta biết ngươi có thành tâm hay không?”Khưu Dạ: “Mệnh cách của hắn quá mỏng, mà ta không có năng lực bảo hộ, khi ấy vừa lúc gặp linh lực Đế Quân tiêu tán, ta mới… Cũng biết như vậy là đê tiện vô sỉ, nhưng ta không hối hận.”Bạch Hổ: “……”Ánh mắt Khưu Dạ kiên định: “Ta chỉ muốn bảo hộ hắn, muốn cho hắn ở bên cạnh ta lâu một chút, lâu thêm một chút… Không vào luân hồi, sẽ vĩnh viễn không quên được ta.”Bạch Hổ: “Ngươi đây là nghịch thiên.”Khưu Dạ: “A… Hắn cũng nói như vậy, cho nên cũng không cảm kích, cho dù ta thay hắn tránh được vài thập niên, hắn cũng sống không vui, càng… không có cách nào tiếp nhận ta… Thật ra ta biết, hắn chỉ lo lắng cho ta, lo lắng ta nghịch thiên mà đi sẽ phải chịu phạt.”Bạch Hổ: “Vậy ngươi muốn làm thế nào?”Khưu Dạ: “… So với việc cứng rắn chộp vào tay nhìn hắn nhíu mày… Không bằng buông tay để hắn vào luân hồi…”.
Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 30.Phòng ốc sau núi.Khưu Dạ trịnh trọng quỳ xuống đất hành lễ với Hổ Con: “Ta biết ý đồ Đế Quân đến đây, Khưu Dạ tất nhiên sẽ trả linh lực cho Đế Quân. Chỉ là mong rằng Đế Quân có thể cho Khưu Dạ một ngày, hôm sau nhất định tự mình tới cửa dâng trả, tùy ý Đế Quân xử trí.”Bạch Hổ cười lạnh: “Nói như hát hay, sao chúng ta biết ngươi có thành tâm hay không?”Khưu Dạ: “Mệnh cách của hắn quá mỏng, mà ta không có năng lực bảo hộ, khi ấy vừa lúc gặp linh lực Đế Quân tiêu tán, ta mới… Cũng biết như vậy là đê tiện vô sỉ, nhưng ta không hối hận.”Bạch Hổ: “……”Ánh mắt Khưu Dạ kiên định: “Ta chỉ muốn bảo hộ hắn, muốn cho hắn ở bên cạnh ta lâu một chút, lâu thêm một chút… Không vào luân hồi, sẽ vĩnh viễn không quên được ta.”Bạch Hổ: “Ngươi đây là nghịch thiên.”Khưu Dạ: “A… Hắn cũng nói như vậy, cho nên cũng không cảm kích, cho dù ta thay hắn tránh được vài thập niên, hắn cũng sống không vui, càng… không có cách nào tiếp nhận ta… Thật ra ta biết, hắn chỉ lo lắng cho ta, lo lắng ta nghịch thiên mà đi sẽ phải chịu phạt.”Bạch Hổ: “Vậy ngươi muốn làm thế nào?”Khưu Dạ: “… So với việc cứng rắn chộp vào tay nhìn hắn nhíu mày… Không bằng buông tay để hắn vào luân hồi…”.
Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 30.Phòng ốc sau núi.Khưu Dạ trịnh trọng quỳ xuống đất hành lễ với Hổ Con: “Ta biết ý đồ Đế Quân đến đây, Khưu Dạ tất nhiên sẽ trả linh lực cho Đế Quân. Chỉ là mong rằng Đế Quân có thể cho Khưu Dạ một ngày, hôm sau nhất định tự mình tới cửa dâng trả, tùy ý Đế Quân xử trí.”Bạch Hổ cười lạnh: “Nói như hát hay, sao chúng ta biết ngươi có thành tâm hay không?”Khưu Dạ: “Mệnh cách của hắn quá mỏng, mà ta không có năng lực bảo hộ, khi ấy vừa lúc gặp linh lực Đế Quân tiêu tán, ta mới… Cũng biết như vậy là đê tiện vô sỉ, nhưng ta không hối hận.”Bạch Hổ: “……”Ánh mắt Khưu Dạ kiên định: “Ta chỉ muốn bảo hộ hắn, muốn cho hắn ở bên cạnh ta lâu một chút, lâu thêm một chút… Không vào luân hồi, sẽ vĩnh viễn không quên được ta.”Bạch Hổ: “Ngươi đây là nghịch thiên.”Khưu Dạ: “A… Hắn cũng nói như vậy, cho nên cũng không cảm kích, cho dù ta thay hắn tránh được vài thập niên, hắn cũng sống không vui, càng… không có cách nào tiếp nhận ta… Thật ra ta biết, hắn chỉ lo lắng cho ta, lo lắng ta nghịch thiên mà đi sẽ phải chịu phạt.”Bạch Hổ: “Vậy ngươi muốn làm thế nào?”Khưu Dạ: “… So với việc cứng rắn chộp vào tay nhìn hắn nhíu mày… Không bằng buông tay để hắn vào luân hồi…”.