*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Kiều An Ninh đang dọn dẹp ở nhà thì phát hiện một bức ảnh cũ đã ngả màu vàng, có mùi ẩm mốc, các góc đã cong lại, dường như từng được chủ nhân vuốt ve hàng ngàn hàng vạn lần. Đằng sau có một hàng chữ nhỏ, nét chữ vẫn còn hơi non nớt: " Bức ảnh chụp chung duy nhất của mình và cậu. Là ngày kỉ niệm thành lập trường, mình nhờ bạn học chụp hộ, thuận tiện chụp cả bóng dáng của cậu vào đó. Lâm Sâm, mình thích cậu ." Nhìn thấy bức ảnh này, cô như xuất thần, suýt chút nữa quên mất tấm ảnh cũ từng được coi như báu vật này. Hai năm trước cô sinh Bồi Bồi, người ta nói "Một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch" thật sự không phải là lừa người. Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy trí nhớ cô đã kém hơn rất nhiều, cô vỗ vỗ đầu, bóng dáng của một cậu thiếu niên chậm rãi hiện lên. Tận sâu trong kí ức, người đó dịu dàng như cơn gió nhẹ, mặt mũi tuấn tú, giống như vầng trăng bị…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...