Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…
Chương 123: Dọc theo đường đi
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Nghe vậy, Giang Siêu cười khẽ. Tạm thời đừng để tri châu biết chuyện này là tốt nhất, rốt cuộc nếu đối phương biết rồi thì sẽ ảnh hưởng đến quá trình điều tra của hắn.Hắn nói như vậy là vì muốn nhìn xem thằng nhãi này có sốt ruột mà đi tìm phụ thân hắn ta hay không.“À phải rồi, nhớ cẩn thận người xung quanh ngươi” Giang Siêu võ nhẹ vai Mộ Dung Minh Hiên, lạnh nhạt nói.Có một số lời không cần nói rõ ra, Mộ Dung Minh Hiên cũng là người thông minh, chỉ cần nhắc nhở một chút là hắn ta sẽ nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.Nghe vậy, Mộ Dung Minh Hiên ngơ ngẩn nhìn Giang Siêu, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp. Hắn ta gật đầu nói với Giang Siêu: “Vâng, sư phụ, cảm ơn ngươi!”Thấy vẻ mặt của hắn ta, Giang Siêu võ võ vai hắn ta tỏ vẻ an ủi.Chắc là thằng nhãi này đã đoán được có người thân thiết với hắn ta ngầm tính kế hắn ta. Bị người thân thiết tính kế, có lẽ trong lòng hắn ta cũng có chút khó chịu.Không ngờ hẳn ta lại rất trọng tình nghĩa.Dọc theo đường đi, Mộ Dung Minh Hiên có vẻ hơi yên lặng. Xem ra là hắn ta rất khó chịu khi đoán rằng huynh đệ mình có khả năng phản bội mình.Giang Siêu không hề lo lắng hắn ta mất kiên nhẫn đi hỏi rõ mọi chuyện. Từ biểu hiện lúc nãy của hắn ta, có thể thấy là hắn †a vẫn có chút lòng dạ.Mộ Dung Minh Hiên đưa Giang Siêu đến phòng khách, rồi dặn dò người hầu hầu hạ, sau đó quay người đi.Giang Siêu rửa mặt xong thì đi nằm nghỉ. Lên đường suốt cả đêm, lúc này hắn có hơi buồn ngủ.Chắc là Tống Ninh Tuyết cũng đã đi nghỉ rồi.Chờ khi Giang Siêu thức dậy đã là bốn năm giờ chiều.Hắn đứng dậy đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Mộ Dung Minh Hiên ngồi xổm góc tường ngoài cửa, ngây người nhìn hoa cỏ trong sân.Nghe tiếng mở cửa, hắn ta quay đầu lại, thấy Giang Siêu ra khỏi phòng, trên mặt lộ vẻ vui mừng, đứng dậy đi lên đón.Nhưng vì đứng dậy quá nhanh, cộng thêm chân đã tê rần, nên cả người lảo đảo sang một bên.Có vẻ là hắn ta tới lâu rồi, nhưng vì sợ làm ồn đến Giang Siêu nên cứ ngồi xổm đợi ở đây, ngồi xổm lâu đến mức hai chân tê rần.Giang Siêu đi lên đỡ hắn ta, ánh mắt hơi thay đổi.Lúc này, hắn ta có nhiều điểm khác so với dáng vẻ ăn chơi trác táng lần đầu nhìn thấy.“Sư phụ, ngươi dậy rồi hả, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ ngủ thêm một lúc lâu nữa. Ngươi mau đi rửa mặt đi, ta lập tức cho người dọn cơm chiều cho ngươi." Mộ Dung Minh Hiên cười nói với Giang Siêu.Dứt lời, hắn ta quay đầu hô lớn với ngoài cổng: “Người đâu, sư phụ ta đói bụng, mau dọn đồ ăn lên, chậm thì coi chừng bổn thiếu gia trừ tiền công!”Nghe vậy, Giang Siêu gõ nhẹ lên trán Mộ Dung Minh Hiên, bật cười.Mới vừa nói thằng nhãi này không phải kẻ ăn chơi trác táng, nào ngờ quay người lại biến thành dáng vẻ này. Có điều, thằng nhãi này có chút đáng yêu. Kẻ ăn chơi trác táng khác không phải đánh chính là mắng người hầu, hắn ta lại chỉ nói là trừ tiền lương.
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Nghe vậy, Giang Siêu cười khẽ. Tạm thời đừng để tri châu biết chuyện này là tốt nhất, rốt cuộc nếu đối phương biết rồi thì sẽ ảnh hưởng đến quá trình điều tra của hắn.Hắn nói như vậy là vì muốn nhìn xem thằng nhãi này có sốt ruột mà đi tìm phụ thân hắn ta hay không.“À phải rồi, nhớ cẩn thận người xung quanh ngươi” Giang Siêu võ nhẹ vai Mộ Dung Minh Hiên, lạnh nhạt nói.Có một số lời không cần nói rõ ra, Mộ Dung Minh Hiên cũng là người thông minh, chỉ cần nhắc nhở một chút là hắn ta sẽ nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.Nghe vậy, Mộ Dung Minh Hiên ngơ ngẩn nhìn Giang Siêu, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp. Hắn ta gật đầu nói với Giang Siêu: “Vâng, sư phụ, cảm ơn ngươi!”Thấy vẻ mặt của hắn ta, Giang Siêu võ võ vai hắn ta tỏ vẻ an ủi.Chắc là thằng nhãi này đã đoán được có người thân thiết với hắn ta ngầm tính kế hắn ta. Bị người thân thiết tính kế, có lẽ trong lòng hắn ta cũng có chút khó chịu.Không ngờ hẳn ta lại rất trọng tình nghĩa.Dọc theo đường đi, Mộ Dung Minh Hiên có vẻ hơi yên lặng. Xem ra là hắn ta rất khó chịu khi đoán rằng huynh đệ mình có khả năng phản bội mình.Giang Siêu không hề lo lắng hắn ta mất kiên nhẫn đi hỏi rõ mọi chuyện. Từ biểu hiện lúc nãy của hắn ta, có thể thấy là hắn †a vẫn có chút lòng dạ.Mộ Dung Minh Hiên đưa Giang Siêu đến phòng khách, rồi dặn dò người hầu hầu hạ, sau đó quay người đi.Giang Siêu rửa mặt xong thì đi nằm nghỉ. Lên đường suốt cả đêm, lúc này hắn có hơi buồn ngủ.Chắc là Tống Ninh Tuyết cũng đã đi nghỉ rồi.Chờ khi Giang Siêu thức dậy đã là bốn năm giờ chiều.Hắn đứng dậy đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Mộ Dung Minh Hiên ngồi xổm góc tường ngoài cửa, ngây người nhìn hoa cỏ trong sân.Nghe tiếng mở cửa, hắn ta quay đầu lại, thấy Giang Siêu ra khỏi phòng, trên mặt lộ vẻ vui mừng, đứng dậy đi lên đón.Nhưng vì đứng dậy quá nhanh, cộng thêm chân đã tê rần, nên cả người lảo đảo sang một bên.Có vẻ là hắn ta tới lâu rồi, nhưng vì sợ làm ồn đến Giang Siêu nên cứ ngồi xổm đợi ở đây, ngồi xổm lâu đến mức hai chân tê rần.Giang Siêu đi lên đỡ hắn ta, ánh mắt hơi thay đổi.Lúc này, hắn ta có nhiều điểm khác so với dáng vẻ ăn chơi trác táng lần đầu nhìn thấy.“Sư phụ, ngươi dậy rồi hả, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ ngủ thêm một lúc lâu nữa. Ngươi mau đi rửa mặt đi, ta lập tức cho người dọn cơm chiều cho ngươi." Mộ Dung Minh Hiên cười nói với Giang Siêu.Dứt lời, hắn ta quay đầu hô lớn với ngoài cổng: “Người đâu, sư phụ ta đói bụng, mau dọn đồ ăn lên, chậm thì coi chừng bổn thiếu gia trừ tiền công!”Nghe vậy, Giang Siêu gõ nhẹ lên trán Mộ Dung Minh Hiên, bật cười.Mới vừa nói thằng nhãi này không phải kẻ ăn chơi trác táng, nào ngờ quay người lại biến thành dáng vẻ này. Có điều, thằng nhãi này có chút đáng yêu. Kẻ ăn chơi trác táng khác không phải đánh chính là mắng người hầu, hắn ta lại chỉ nói là trừ tiền lương.
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Nghe vậy, Giang Siêu cười khẽ. Tạm thời đừng để tri châu biết chuyện này là tốt nhất, rốt cuộc nếu đối phương biết rồi thì sẽ ảnh hưởng đến quá trình điều tra của hắn.Hắn nói như vậy là vì muốn nhìn xem thằng nhãi này có sốt ruột mà đi tìm phụ thân hắn ta hay không.“À phải rồi, nhớ cẩn thận người xung quanh ngươi” Giang Siêu võ nhẹ vai Mộ Dung Minh Hiên, lạnh nhạt nói.Có một số lời không cần nói rõ ra, Mộ Dung Minh Hiên cũng là người thông minh, chỉ cần nhắc nhở một chút là hắn ta sẽ nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.Nghe vậy, Mộ Dung Minh Hiên ngơ ngẩn nhìn Giang Siêu, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp. Hắn ta gật đầu nói với Giang Siêu: “Vâng, sư phụ, cảm ơn ngươi!”Thấy vẻ mặt của hắn ta, Giang Siêu võ võ vai hắn ta tỏ vẻ an ủi.Chắc là thằng nhãi này đã đoán được có người thân thiết với hắn ta ngầm tính kế hắn ta. Bị người thân thiết tính kế, có lẽ trong lòng hắn ta cũng có chút khó chịu.Không ngờ hẳn ta lại rất trọng tình nghĩa.Dọc theo đường đi, Mộ Dung Minh Hiên có vẻ hơi yên lặng. Xem ra là hắn ta rất khó chịu khi đoán rằng huynh đệ mình có khả năng phản bội mình.Giang Siêu không hề lo lắng hắn ta mất kiên nhẫn đi hỏi rõ mọi chuyện. Từ biểu hiện lúc nãy của hắn ta, có thể thấy là hắn †a vẫn có chút lòng dạ.Mộ Dung Minh Hiên đưa Giang Siêu đến phòng khách, rồi dặn dò người hầu hầu hạ, sau đó quay người đi.Giang Siêu rửa mặt xong thì đi nằm nghỉ. Lên đường suốt cả đêm, lúc này hắn có hơi buồn ngủ.Chắc là Tống Ninh Tuyết cũng đã đi nghỉ rồi.Chờ khi Giang Siêu thức dậy đã là bốn năm giờ chiều.Hắn đứng dậy đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Mộ Dung Minh Hiên ngồi xổm góc tường ngoài cửa, ngây người nhìn hoa cỏ trong sân.Nghe tiếng mở cửa, hắn ta quay đầu lại, thấy Giang Siêu ra khỏi phòng, trên mặt lộ vẻ vui mừng, đứng dậy đi lên đón.Nhưng vì đứng dậy quá nhanh, cộng thêm chân đã tê rần, nên cả người lảo đảo sang một bên.Có vẻ là hắn ta tới lâu rồi, nhưng vì sợ làm ồn đến Giang Siêu nên cứ ngồi xổm đợi ở đây, ngồi xổm lâu đến mức hai chân tê rần.Giang Siêu đi lên đỡ hắn ta, ánh mắt hơi thay đổi.Lúc này, hắn ta có nhiều điểm khác so với dáng vẻ ăn chơi trác táng lần đầu nhìn thấy.“Sư phụ, ngươi dậy rồi hả, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ ngủ thêm một lúc lâu nữa. Ngươi mau đi rửa mặt đi, ta lập tức cho người dọn cơm chiều cho ngươi." Mộ Dung Minh Hiên cười nói với Giang Siêu.Dứt lời, hắn ta quay đầu hô lớn với ngoài cổng: “Người đâu, sư phụ ta đói bụng, mau dọn đồ ăn lên, chậm thì coi chừng bổn thiếu gia trừ tiền công!”Nghe vậy, Giang Siêu gõ nhẹ lên trán Mộ Dung Minh Hiên, bật cười.Mới vừa nói thằng nhãi này không phải kẻ ăn chơi trác táng, nào ngờ quay người lại biến thành dáng vẻ này. Có điều, thằng nhãi này có chút đáng yêu. Kẻ ăn chơi trác táng khác không phải đánh chính là mắng người hầu, hắn ta lại chỉ nói là trừ tiền lương.