Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…
Chương 124: Chắc là suốt cả ngày hắn ta chưa ăn gì rồi.
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Giang Siêu bật cười lắc lắc đầu, quay người đi vào phòng. Rất nhanh sau đó, Mộ Dung Minh Hiên cầm chậu nước do nha hoàn bưng lại đi vào.Lúc này, lần lượt có nha hoàn bưng đồ ăn đi vào, có vẻ là bọn họ đã chuẩn bị sẵn hết rồi.Bên phải sân có một phòng bếp riêng. Một khi có người vào sân ở thì phòng bếp sẽ nấu ăn.Giang Siêu rửa mặt xong rồi ngồi xuống bàn. Mộ Dung Minh Hiên đứng cạnh bàn, mặt mày đầy ý cười nhìn Giang Siêu. Thằng nhãi này cũng biết tôn sư trọng đạo đấy chứ.“Cùng ăn đi, ăn xong chúng ta liền ra ngoài.” Giang Siêu vẫy tay với hắn ta.Mộ Dung Minh Hiên vội vàng đáp rồi ngồi xuống. Có vẻ là hắn ta thật sự đói bụng, ăn ngấu nghiến, không hề khách sáo.Chắc là suốt cả ngày hắn ta chưa ăn gì rồi.“Sư phụ, ngươi biết không, suốt ngày hôm nay ta không ngủ được, nếu không giải quyết xong chuyện kia thì ta cứ ăn không ngon ngủ không yên mãi thôi. Tối nay sư phụ nhất định phải giải quyết giúp ta, nếu không thì ngươi sẽ mất đi đệ tử mà khó lắm mới nhận được.”Hắn ta vừa ăn vừa nói với Giang Siêu, không có một chút lễ nghi bàn ăn, ngẫu nhiên còn ra vẻ đáng thương trước mặt Giang Siêu.Hắn ta của lúc này, trông có vài phần trẻ con. Có điều, nói đi nói lại thì hắn ta cũng chỉ mới mười lầm mười sáu tuổi, vốn là một đứa trẻ, còn là một đứa trẻ có chút nghịch ngợm.“Được rồi, ăn cơm cũng chặn không được miệng của ngươi.” Giang Siêu bật cười nhìn Mộ Dung Minh Hiên, gắp một miếng thịt vào trong chén của Mộ Dung Minh Hiên.“Ăn nhiều một chút, chờ khi giải quyết xong rồi là ngươi có thể ăn ngon ngủ ngon được rồi.”Thấy Giang Siêu gắp thịt cho mình, Mộ Dung Minh Hiên vừa mới ăn ngấu nghiến đột nhiên ngừng lại, ngơ ngẩn nhìn thịt trong chén, đôi mắt dần đỏ lên, nước mắt bất giác chảy xuống.Giang Siêu có chút ngạc nhiên. Hắn chỉ gặp bừa một miếng thịt thôi mà. Sao thăng nhãi này lại cảm động thế kia.“Dạo này phụ thân ta đã không dành nhiều thời gian cho †a, số lần ăn cơm cùng nhau ít đến mức đáng thương. Khi còn nhỏ, ông ấy thường xuyên ăn cơm cùng ta, gắp thịt cho ta. Nhưng khi ông ấy nhậm chức tri châu...Mộ Dung Minh Hiên nhìn chằm chằm miếng thịt kia mà lải nhải. Nói đến đây, hắn ta ngẩng đầu nhìn Giang Siêu, trên mặt lộ ra ý cười.“Sư phụ, cảm ơn ngươi gắp thịt cho ta... ăn ngon lắm..."Hắn ta vừa cười nói vừa ăn miếng thịt, nước mắt lại chảy nhiều hơn nữa.Nghe vậy, Giang Siêu võ võ vai hắn ta. Chắc là thằng nhãi này quá thiếu tình thương của phụ thân, nên mới có vẻ ăn chơi trác táng như thế, chứ bản tính của hắn ta không hề xấu.Có lẽ miếng thịt do Giang Siêu gắp khiến hắn ta nhớ tới phụ thân mình. Lại thêm Giang Siêu nói chuyện với giọng điệu tràn đầy quan tâm làm hắn ta cảm thấy ấm áp.
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Giang Siêu bật cười lắc lắc đầu, quay người đi vào phòng. Rất nhanh sau đó, Mộ Dung Minh Hiên cầm chậu nước do nha hoàn bưng lại đi vào.Lúc này, lần lượt có nha hoàn bưng đồ ăn đi vào, có vẻ là bọn họ đã chuẩn bị sẵn hết rồi.Bên phải sân có một phòng bếp riêng. Một khi có người vào sân ở thì phòng bếp sẽ nấu ăn.Giang Siêu rửa mặt xong rồi ngồi xuống bàn. Mộ Dung Minh Hiên đứng cạnh bàn, mặt mày đầy ý cười nhìn Giang Siêu. Thằng nhãi này cũng biết tôn sư trọng đạo đấy chứ.“Cùng ăn đi, ăn xong chúng ta liền ra ngoài.” Giang Siêu vẫy tay với hắn ta.Mộ Dung Minh Hiên vội vàng đáp rồi ngồi xuống. Có vẻ là hắn ta thật sự đói bụng, ăn ngấu nghiến, không hề khách sáo.Chắc là suốt cả ngày hắn ta chưa ăn gì rồi.“Sư phụ, ngươi biết không, suốt ngày hôm nay ta không ngủ được, nếu không giải quyết xong chuyện kia thì ta cứ ăn không ngon ngủ không yên mãi thôi. Tối nay sư phụ nhất định phải giải quyết giúp ta, nếu không thì ngươi sẽ mất đi đệ tử mà khó lắm mới nhận được.”Hắn ta vừa ăn vừa nói với Giang Siêu, không có một chút lễ nghi bàn ăn, ngẫu nhiên còn ra vẻ đáng thương trước mặt Giang Siêu.Hắn ta của lúc này, trông có vài phần trẻ con. Có điều, nói đi nói lại thì hắn ta cũng chỉ mới mười lầm mười sáu tuổi, vốn là một đứa trẻ, còn là một đứa trẻ có chút nghịch ngợm.“Được rồi, ăn cơm cũng chặn không được miệng của ngươi.” Giang Siêu bật cười nhìn Mộ Dung Minh Hiên, gắp một miếng thịt vào trong chén của Mộ Dung Minh Hiên.“Ăn nhiều một chút, chờ khi giải quyết xong rồi là ngươi có thể ăn ngon ngủ ngon được rồi.”Thấy Giang Siêu gắp thịt cho mình, Mộ Dung Minh Hiên vừa mới ăn ngấu nghiến đột nhiên ngừng lại, ngơ ngẩn nhìn thịt trong chén, đôi mắt dần đỏ lên, nước mắt bất giác chảy xuống.Giang Siêu có chút ngạc nhiên. Hắn chỉ gặp bừa một miếng thịt thôi mà. Sao thăng nhãi này lại cảm động thế kia.“Dạo này phụ thân ta đã không dành nhiều thời gian cho †a, số lần ăn cơm cùng nhau ít đến mức đáng thương. Khi còn nhỏ, ông ấy thường xuyên ăn cơm cùng ta, gắp thịt cho ta. Nhưng khi ông ấy nhậm chức tri châu...Mộ Dung Minh Hiên nhìn chằm chằm miếng thịt kia mà lải nhải. Nói đến đây, hắn ta ngẩng đầu nhìn Giang Siêu, trên mặt lộ ra ý cười.“Sư phụ, cảm ơn ngươi gắp thịt cho ta... ăn ngon lắm..."Hắn ta vừa cười nói vừa ăn miếng thịt, nước mắt lại chảy nhiều hơn nữa.Nghe vậy, Giang Siêu võ võ vai hắn ta. Chắc là thằng nhãi này quá thiếu tình thương của phụ thân, nên mới có vẻ ăn chơi trác táng như thế, chứ bản tính của hắn ta không hề xấu.Có lẽ miếng thịt do Giang Siêu gắp khiến hắn ta nhớ tới phụ thân mình. Lại thêm Giang Siêu nói chuyện với giọng điệu tràn đầy quan tâm làm hắn ta cảm thấy ấm áp.
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Giang Siêu bật cười lắc lắc đầu, quay người đi vào phòng. Rất nhanh sau đó, Mộ Dung Minh Hiên cầm chậu nước do nha hoàn bưng lại đi vào.Lúc này, lần lượt có nha hoàn bưng đồ ăn đi vào, có vẻ là bọn họ đã chuẩn bị sẵn hết rồi.Bên phải sân có một phòng bếp riêng. Một khi có người vào sân ở thì phòng bếp sẽ nấu ăn.Giang Siêu rửa mặt xong rồi ngồi xuống bàn. Mộ Dung Minh Hiên đứng cạnh bàn, mặt mày đầy ý cười nhìn Giang Siêu. Thằng nhãi này cũng biết tôn sư trọng đạo đấy chứ.“Cùng ăn đi, ăn xong chúng ta liền ra ngoài.” Giang Siêu vẫy tay với hắn ta.Mộ Dung Minh Hiên vội vàng đáp rồi ngồi xuống. Có vẻ là hắn ta thật sự đói bụng, ăn ngấu nghiến, không hề khách sáo.Chắc là suốt cả ngày hắn ta chưa ăn gì rồi.“Sư phụ, ngươi biết không, suốt ngày hôm nay ta không ngủ được, nếu không giải quyết xong chuyện kia thì ta cứ ăn không ngon ngủ không yên mãi thôi. Tối nay sư phụ nhất định phải giải quyết giúp ta, nếu không thì ngươi sẽ mất đi đệ tử mà khó lắm mới nhận được.”Hắn ta vừa ăn vừa nói với Giang Siêu, không có một chút lễ nghi bàn ăn, ngẫu nhiên còn ra vẻ đáng thương trước mặt Giang Siêu.Hắn ta của lúc này, trông có vài phần trẻ con. Có điều, nói đi nói lại thì hắn ta cũng chỉ mới mười lầm mười sáu tuổi, vốn là một đứa trẻ, còn là một đứa trẻ có chút nghịch ngợm.“Được rồi, ăn cơm cũng chặn không được miệng của ngươi.” Giang Siêu bật cười nhìn Mộ Dung Minh Hiên, gắp một miếng thịt vào trong chén của Mộ Dung Minh Hiên.“Ăn nhiều một chút, chờ khi giải quyết xong rồi là ngươi có thể ăn ngon ngủ ngon được rồi.”Thấy Giang Siêu gắp thịt cho mình, Mộ Dung Minh Hiên vừa mới ăn ngấu nghiến đột nhiên ngừng lại, ngơ ngẩn nhìn thịt trong chén, đôi mắt dần đỏ lên, nước mắt bất giác chảy xuống.Giang Siêu có chút ngạc nhiên. Hắn chỉ gặp bừa một miếng thịt thôi mà. Sao thăng nhãi này lại cảm động thế kia.“Dạo này phụ thân ta đã không dành nhiều thời gian cho †a, số lần ăn cơm cùng nhau ít đến mức đáng thương. Khi còn nhỏ, ông ấy thường xuyên ăn cơm cùng ta, gắp thịt cho ta. Nhưng khi ông ấy nhậm chức tri châu...Mộ Dung Minh Hiên nhìn chằm chằm miếng thịt kia mà lải nhải. Nói đến đây, hắn ta ngẩng đầu nhìn Giang Siêu, trên mặt lộ ra ý cười.“Sư phụ, cảm ơn ngươi gắp thịt cho ta... ăn ngon lắm..."Hắn ta vừa cười nói vừa ăn miếng thịt, nước mắt lại chảy nhiều hơn nữa.Nghe vậy, Giang Siêu võ võ vai hắn ta. Chắc là thằng nhãi này quá thiếu tình thương của phụ thân, nên mới có vẻ ăn chơi trác táng như thế, chứ bản tính của hắn ta không hề xấu.Có lẽ miếng thịt do Giang Siêu gắp khiến hắn ta nhớ tới phụ thân mình. Lại thêm Giang Siêu nói chuyện với giọng điệu tràn đầy quan tâm làm hắn ta cảm thấy ấm áp.