1 Trời vừa vào đông khiến lông trên người hồ ly rất dễ bị tĩnh điện, điều này làm Thư Sinh vô cùng ghét chạm vào người nó bởi vì chỉ cần không chú ý một cái là bị điện giật, cứ thế mãi liền có bóng ma tâm lý. Hôm nay thư sinh đang đọc sách chợt thấy một vật nhảy lên đầu gối mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là hồ ly. Nhíu mày: “Đi xuống!” Hồ ly ô ô kêu, cắn răng một cái biến thành mỹ nam trần trụi đè thư sinh dưới thân nói: “Như vậy là có thể sờ ta rồi phải hong?” Thư sinh cười sờ hắn: “Sớm nên như thế.”
Chương 16
Hồ Ly Và Thư SinhTác giả: Biên TưởngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn1 Trời vừa vào đông khiến lông trên người hồ ly rất dễ bị tĩnh điện, điều này làm Thư Sinh vô cùng ghét chạm vào người nó bởi vì chỉ cần không chú ý một cái là bị điện giật, cứ thế mãi liền có bóng ma tâm lý. Hôm nay thư sinh đang đọc sách chợt thấy một vật nhảy lên đầu gối mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là hồ ly. Nhíu mày: “Đi xuống!” Hồ ly ô ô kêu, cắn răng một cái biến thành mỹ nam trần trụi đè thư sinh dưới thân nói: “Như vậy là có thể sờ ta rồi phải hong?” Thư sinh cười sờ hắn: “Sớm nên như thế.” “Ngoại trừ biến thành người, ngươi còn có thể làm gì? Sao ta chưa thấy ngươi sử dụng tiên pháp bao giờ?”“Vì ta bị thương rất nặng, mấy năm tới cơ bản là không khỏi được cho nên trong lúc đó không thể làm việc nặng nhọc, không thể thi pháp, thời gian biến thành hình người cũng không thể quá dài.”” Vậy phải mất bao lâu mới có thể tốt lên?”“Ít nhất cũng phải khoảng bốn năm chục năm đi!” Hồ ly nói.Thư sinh nghe vậy yên lặng đi qua bế nó lên ném ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa.Một lát sau Hồ ly mới lấy lại tinh thần, liều mạng dùng móng vuốt cào cửa: “hu hu hu A Sinh, cho ta vào đi mà, ta sẽ không mãi vô dụng như vậy nữa a a a!”
Hồ Ly Và Thư SinhTác giả: Biên TưởngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn1 Trời vừa vào đông khiến lông trên người hồ ly rất dễ bị tĩnh điện, điều này làm Thư Sinh vô cùng ghét chạm vào người nó bởi vì chỉ cần không chú ý một cái là bị điện giật, cứ thế mãi liền có bóng ma tâm lý. Hôm nay thư sinh đang đọc sách chợt thấy một vật nhảy lên đầu gối mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là hồ ly. Nhíu mày: “Đi xuống!” Hồ ly ô ô kêu, cắn răng một cái biến thành mỹ nam trần trụi đè thư sinh dưới thân nói: “Như vậy là có thể sờ ta rồi phải hong?” Thư sinh cười sờ hắn: “Sớm nên như thế.” “Ngoại trừ biến thành người, ngươi còn có thể làm gì? Sao ta chưa thấy ngươi sử dụng tiên pháp bao giờ?”“Vì ta bị thương rất nặng, mấy năm tới cơ bản là không khỏi được cho nên trong lúc đó không thể làm việc nặng nhọc, không thể thi pháp, thời gian biến thành hình người cũng không thể quá dài.”” Vậy phải mất bao lâu mới có thể tốt lên?”“Ít nhất cũng phải khoảng bốn năm chục năm đi!” Hồ ly nói.Thư sinh nghe vậy yên lặng đi qua bế nó lên ném ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa.Một lát sau Hồ ly mới lấy lại tinh thần, liều mạng dùng móng vuốt cào cửa: “hu hu hu A Sinh, cho ta vào đi mà, ta sẽ không mãi vô dụng như vậy nữa a a a!”
Hồ Ly Và Thư SinhTác giả: Biên TưởngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn1 Trời vừa vào đông khiến lông trên người hồ ly rất dễ bị tĩnh điện, điều này làm Thư Sinh vô cùng ghét chạm vào người nó bởi vì chỉ cần không chú ý một cái là bị điện giật, cứ thế mãi liền có bóng ma tâm lý. Hôm nay thư sinh đang đọc sách chợt thấy một vật nhảy lên đầu gối mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là hồ ly. Nhíu mày: “Đi xuống!” Hồ ly ô ô kêu, cắn răng một cái biến thành mỹ nam trần trụi đè thư sinh dưới thân nói: “Như vậy là có thể sờ ta rồi phải hong?” Thư sinh cười sờ hắn: “Sớm nên như thế.” “Ngoại trừ biến thành người, ngươi còn có thể làm gì? Sao ta chưa thấy ngươi sử dụng tiên pháp bao giờ?”“Vì ta bị thương rất nặng, mấy năm tới cơ bản là không khỏi được cho nên trong lúc đó không thể làm việc nặng nhọc, không thể thi pháp, thời gian biến thành hình người cũng không thể quá dài.”” Vậy phải mất bao lâu mới có thể tốt lên?”“Ít nhất cũng phải khoảng bốn năm chục năm đi!” Hồ ly nói.Thư sinh nghe vậy yên lặng đi qua bế nó lên ném ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa.Một lát sau Hồ ly mới lấy lại tinh thần, liều mạng dùng móng vuốt cào cửa: “hu hu hu A Sinh, cho ta vào đi mà, ta sẽ không mãi vô dụng như vậy nữa a a a!”