Tác giả:

1 Trời vừa vào đông khiến lông trên người hồ ly rất dễ bị tĩnh điện, điều này làm Thư Sinh vô cùng ghét chạm vào người nó bởi vì chỉ cần không chú ý một cái là bị điện giật, cứ thế mãi liền có bóng ma tâm lý. Hôm nay thư sinh đang đọc sách chợt thấy một vật nhảy lên đầu gối mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là hồ ly. Nhíu mày: “Đi xuống!” Hồ ly ô ô kêu, cắn răng một cái biến thành mỹ nam trần trụi đè thư sinh dưới thân nói: “Như vậy là có thể sờ ta rồi phải hong?” Thư sinh cười sờ hắn: “Sớm nên như thế.”

Chương 31

Hồ Ly Và Thư SinhTác giả: Biên TưởngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn1 Trời vừa vào đông khiến lông trên người hồ ly rất dễ bị tĩnh điện, điều này làm Thư Sinh vô cùng ghét chạm vào người nó bởi vì chỉ cần không chú ý một cái là bị điện giật, cứ thế mãi liền có bóng ma tâm lý. Hôm nay thư sinh đang đọc sách chợt thấy một vật nhảy lên đầu gối mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là hồ ly. Nhíu mày: “Đi xuống!” Hồ ly ô ô kêu, cắn răng một cái biến thành mỹ nam trần trụi đè thư sinh dưới thân nói: “Như vậy là có thể sờ ta rồi phải hong?” Thư sinh cười sờ hắn: “Sớm nên như thế.” Hồ ly mất tích vài tháng, mùa đông lại lần nữa đến, thư sinh lại lên núi hái rau dại.Lần đầu tiên phát hiện Hồ ly ở ven đường, thư sinh dừng một chút, không phản ứng gì rồi cứ thế đi qua. Lần thứ hai nhìn thấy Hồ ly ghé vào mép đường, hắn mặt vô biểu cảm vòng qua. Lần thứ ba thư sinh đang hái rau dại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hồ ly dùng đuôi câu lấy nhánh cây lộn mèo xuống trước mặt mình, đầu lưỡi còn thè ra ngoài chưa kịp thu về.Thư sinh nhìn chằm chằm nó hồi lâu, cõng giỏ tre bước chân xuống núi.Hồ ly mất mát nhảy xuống mặt đất, rủ hai lỗ tai, miệng phát ra thanh âm nức nở.“Còn không đuổi kịp!”Phía trước truyền đến tiếng thư sinh rống giận, ánh mắt hồ ly sáng lên, lỗ tai run run, hưng phấn vươn móng vuốt đuổi theo.“A Sinh! Ngươi từ từ đợi ta!”

Hồ Ly Và Thư SinhTác giả: Biên TưởngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn1 Trời vừa vào đông khiến lông trên người hồ ly rất dễ bị tĩnh điện, điều này làm Thư Sinh vô cùng ghét chạm vào người nó bởi vì chỉ cần không chú ý một cái là bị điện giật, cứ thế mãi liền có bóng ma tâm lý. Hôm nay thư sinh đang đọc sách chợt thấy một vật nhảy lên đầu gối mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là hồ ly. Nhíu mày: “Đi xuống!” Hồ ly ô ô kêu, cắn răng một cái biến thành mỹ nam trần trụi đè thư sinh dưới thân nói: “Như vậy là có thể sờ ta rồi phải hong?” Thư sinh cười sờ hắn: “Sớm nên như thế.” Hồ ly mất tích vài tháng, mùa đông lại lần nữa đến, thư sinh lại lên núi hái rau dại.Lần đầu tiên phát hiện Hồ ly ở ven đường, thư sinh dừng một chút, không phản ứng gì rồi cứ thế đi qua. Lần thứ hai nhìn thấy Hồ ly ghé vào mép đường, hắn mặt vô biểu cảm vòng qua. Lần thứ ba thư sinh đang hái rau dại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hồ ly dùng đuôi câu lấy nhánh cây lộn mèo xuống trước mặt mình, đầu lưỡi còn thè ra ngoài chưa kịp thu về.Thư sinh nhìn chằm chằm nó hồi lâu, cõng giỏ tre bước chân xuống núi.Hồ ly mất mát nhảy xuống mặt đất, rủ hai lỗ tai, miệng phát ra thanh âm nức nở.“Còn không đuổi kịp!”Phía trước truyền đến tiếng thư sinh rống giận, ánh mắt hồ ly sáng lên, lỗ tai run run, hưng phấn vươn móng vuốt đuổi theo.“A Sinh! Ngươi từ từ đợi ta!”

Hồ Ly Và Thư SinhTác giả: Biên TưởngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn1 Trời vừa vào đông khiến lông trên người hồ ly rất dễ bị tĩnh điện, điều này làm Thư Sinh vô cùng ghét chạm vào người nó bởi vì chỉ cần không chú ý một cái là bị điện giật, cứ thế mãi liền có bóng ma tâm lý. Hôm nay thư sinh đang đọc sách chợt thấy một vật nhảy lên đầu gối mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là hồ ly. Nhíu mày: “Đi xuống!” Hồ ly ô ô kêu, cắn răng một cái biến thành mỹ nam trần trụi đè thư sinh dưới thân nói: “Như vậy là có thể sờ ta rồi phải hong?” Thư sinh cười sờ hắn: “Sớm nên như thế.” Hồ ly mất tích vài tháng, mùa đông lại lần nữa đến, thư sinh lại lên núi hái rau dại.Lần đầu tiên phát hiện Hồ ly ở ven đường, thư sinh dừng một chút, không phản ứng gì rồi cứ thế đi qua. Lần thứ hai nhìn thấy Hồ ly ghé vào mép đường, hắn mặt vô biểu cảm vòng qua. Lần thứ ba thư sinh đang hái rau dại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hồ ly dùng đuôi câu lấy nhánh cây lộn mèo xuống trước mặt mình, đầu lưỡi còn thè ra ngoài chưa kịp thu về.Thư sinh nhìn chằm chằm nó hồi lâu, cõng giỏ tre bước chân xuống núi.Hồ ly mất mát nhảy xuống mặt đất, rủ hai lỗ tai, miệng phát ra thanh âm nức nở.“Còn không đuổi kịp!”Phía trước truyền đến tiếng thư sinh rống giận, ánh mắt hồ ly sáng lên, lỗ tai run run, hưng phấn vươn móng vuốt đuổi theo.“A Sinh! Ngươi từ từ đợi ta!”

Chương 31