Tác giả:

1 Trời vừa vào đông khiến lông trên người hồ ly rất dễ bị tĩnh điện, điều này làm Thư Sinh vô cùng ghét chạm vào người nó bởi vì chỉ cần không chú ý một cái là bị điện giật, cứ thế mãi liền có bóng ma tâm lý. Hôm nay thư sinh đang đọc sách chợt thấy một vật nhảy lên đầu gối mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là hồ ly. Nhíu mày: “Đi xuống!” Hồ ly ô ô kêu, cắn răng một cái biến thành mỹ nam trần trụi đè thư sinh dưới thân nói: “Như vậy là có thể sờ ta rồi phải hong?” Thư sinh cười sờ hắn: “Sớm nên như thế.”

Chương 48

Hồ Ly Và Thư SinhTác giả: Biên TưởngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn1 Trời vừa vào đông khiến lông trên người hồ ly rất dễ bị tĩnh điện, điều này làm Thư Sinh vô cùng ghét chạm vào người nó bởi vì chỉ cần không chú ý một cái là bị điện giật, cứ thế mãi liền có bóng ma tâm lý. Hôm nay thư sinh đang đọc sách chợt thấy một vật nhảy lên đầu gối mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là hồ ly. Nhíu mày: “Đi xuống!” Hồ ly ô ô kêu, cắn răng một cái biến thành mỹ nam trần trụi đè thư sinh dưới thân nói: “Như vậy là có thể sờ ta rồi phải hong?” Thư sinh cười sờ hắn: “Sớm nên như thế.” Ngày đó hoàng đế mời Hồ ly, Thư sinh, Vương gia ăn một bữa cơm chiều ở tửu lầu có vị trí đẹp nhất kinh thành, giá cũng rất đắt.Chỉ là có chút xấu hổ.Sau khi ăn xong Hồ ly liền cùng Thư sinh về khách điếm, còn lại hoàng đế và Vương gia mắt to trừng mắt nhỏ.Hoàng đế: “Khụ, trẫm phải về cung, ngự đệ ngươi thì sao?”Vương gia mặc bạch y dáng vẻ thanh thuần nhớ lại nội dung chép trong cuốn sổ nhỏ, mặt liệt nói: “Ngươi về việc của ngươi, chuyện của ta không cần ngươi quản, ngươi lại không phải thân ca ca của ta! ngươi đi đi, đi đi.”“……ò.” Vì thế hoàng đế đi rồi.Hắn đi rồi, Vương gia đỡ trán nói với thân tín bên người: “Ta cảm thấy hình như mình cũng thành kẻ thiểu năng trí tuệ.”

Hồ Ly Và Thư SinhTác giả: Biên TưởngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn1 Trời vừa vào đông khiến lông trên người hồ ly rất dễ bị tĩnh điện, điều này làm Thư Sinh vô cùng ghét chạm vào người nó bởi vì chỉ cần không chú ý một cái là bị điện giật, cứ thế mãi liền có bóng ma tâm lý. Hôm nay thư sinh đang đọc sách chợt thấy một vật nhảy lên đầu gối mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là hồ ly. Nhíu mày: “Đi xuống!” Hồ ly ô ô kêu, cắn răng một cái biến thành mỹ nam trần trụi đè thư sinh dưới thân nói: “Như vậy là có thể sờ ta rồi phải hong?” Thư sinh cười sờ hắn: “Sớm nên như thế.” Ngày đó hoàng đế mời Hồ ly, Thư sinh, Vương gia ăn một bữa cơm chiều ở tửu lầu có vị trí đẹp nhất kinh thành, giá cũng rất đắt.Chỉ là có chút xấu hổ.Sau khi ăn xong Hồ ly liền cùng Thư sinh về khách điếm, còn lại hoàng đế và Vương gia mắt to trừng mắt nhỏ.Hoàng đế: “Khụ, trẫm phải về cung, ngự đệ ngươi thì sao?”Vương gia mặc bạch y dáng vẻ thanh thuần nhớ lại nội dung chép trong cuốn sổ nhỏ, mặt liệt nói: “Ngươi về việc của ngươi, chuyện của ta không cần ngươi quản, ngươi lại không phải thân ca ca của ta! ngươi đi đi, đi đi.”“……ò.” Vì thế hoàng đế đi rồi.Hắn đi rồi, Vương gia đỡ trán nói với thân tín bên người: “Ta cảm thấy hình như mình cũng thành kẻ thiểu năng trí tuệ.”

Hồ Ly Và Thư SinhTác giả: Biên TưởngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn1 Trời vừa vào đông khiến lông trên người hồ ly rất dễ bị tĩnh điện, điều này làm Thư Sinh vô cùng ghét chạm vào người nó bởi vì chỉ cần không chú ý một cái là bị điện giật, cứ thế mãi liền có bóng ma tâm lý. Hôm nay thư sinh đang đọc sách chợt thấy một vật nhảy lên đầu gối mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là hồ ly. Nhíu mày: “Đi xuống!” Hồ ly ô ô kêu, cắn răng một cái biến thành mỹ nam trần trụi đè thư sinh dưới thân nói: “Như vậy là có thể sờ ta rồi phải hong?” Thư sinh cười sờ hắn: “Sớm nên như thế.” Ngày đó hoàng đế mời Hồ ly, Thư sinh, Vương gia ăn một bữa cơm chiều ở tửu lầu có vị trí đẹp nhất kinh thành, giá cũng rất đắt.Chỉ là có chút xấu hổ.Sau khi ăn xong Hồ ly liền cùng Thư sinh về khách điếm, còn lại hoàng đế và Vương gia mắt to trừng mắt nhỏ.Hoàng đế: “Khụ, trẫm phải về cung, ngự đệ ngươi thì sao?”Vương gia mặc bạch y dáng vẻ thanh thuần nhớ lại nội dung chép trong cuốn sổ nhỏ, mặt liệt nói: “Ngươi về việc của ngươi, chuyện của ta không cần ngươi quản, ngươi lại không phải thân ca ca của ta! ngươi đi đi, đi đi.”“……ò.” Vì thế hoàng đế đi rồi.Hắn đi rồi, Vương gia đỡ trán nói với thân tín bên người: “Ta cảm thấy hình như mình cũng thành kẻ thiểu năng trí tuệ.”

Chương 48