1 Trời vừa vào đông khiến lông trên người hồ ly rất dễ bị tĩnh điện, điều này làm Thư Sinh vô cùng ghét chạm vào người nó bởi vì chỉ cần không chú ý một cái là bị điện giật, cứ thế mãi liền có bóng ma tâm lý. Hôm nay thư sinh đang đọc sách chợt thấy một vật nhảy lên đầu gối mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là hồ ly. Nhíu mày: “Đi xuống!” Hồ ly ô ô kêu, cắn răng một cái biến thành mỹ nam trần trụi đè thư sinh dưới thân nói: “Như vậy là có thể sờ ta rồi phải hong?” Thư sinh cười sờ hắn: “Sớm nên như thế.”
Chương 77
Hồ Ly Và Thư SinhTác giả: Biên TưởngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn1 Trời vừa vào đông khiến lông trên người hồ ly rất dễ bị tĩnh điện, điều này làm Thư Sinh vô cùng ghét chạm vào người nó bởi vì chỉ cần không chú ý một cái là bị điện giật, cứ thế mãi liền có bóng ma tâm lý. Hôm nay thư sinh đang đọc sách chợt thấy một vật nhảy lên đầu gối mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là hồ ly. Nhíu mày: “Đi xuống!” Hồ ly ô ô kêu, cắn răng một cái biến thành mỹ nam trần trụi đè thư sinh dưới thân nói: “Như vậy là có thể sờ ta rồi phải hong?” Thư sinh cười sờ hắn: “Sớm nên như thế.” Hoàng đế hẹn Vương gia cùng đi săn thú. Khu vực săn bắn cách xa hoàng cung, lúc săn thú hộ vệ bên người hoàng đế nhất định không nhiều lắm, đây đúng là cơ hội tốt!Vương gia đã sắp xếp nhân thủ ổn thoả, chỉ chờ ra lệnh một tiếng là động thủ.Nhưng tới ngày đó, khi Hoàng đế không hề phòng bị quay lưng về phía hắn, hắn lại chậm chạp không thể xuống tay.“Bệ hạ, đêm đó ta mạo phạm thiên uy làm việc không thể tha tội, vì sao người không ban tử tội cho ta?”Hoàng đế nghe vậy ghìm ngựa quay đầu, nhíu mày: “Trẫm là kẻ bội tình bạc nghĩa không chịu trách nhiệm như vậy sao? Nếu như ngươi đã là là người của trẫm, trẫm tất nhiên sẽ không phụ ngươi!”Cuối cùng nhâ mã của vương gia ngày đó không chờ được mệnh lệnh.
Hồ Ly Và Thư SinhTác giả: Biên TưởngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn1 Trời vừa vào đông khiến lông trên người hồ ly rất dễ bị tĩnh điện, điều này làm Thư Sinh vô cùng ghét chạm vào người nó bởi vì chỉ cần không chú ý một cái là bị điện giật, cứ thế mãi liền có bóng ma tâm lý. Hôm nay thư sinh đang đọc sách chợt thấy một vật nhảy lên đầu gối mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là hồ ly. Nhíu mày: “Đi xuống!” Hồ ly ô ô kêu, cắn răng một cái biến thành mỹ nam trần trụi đè thư sinh dưới thân nói: “Như vậy là có thể sờ ta rồi phải hong?” Thư sinh cười sờ hắn: “Sớm nên như thế.” Hoàng đế hẹn Vương gia cùng đi săn thú. Khu vực săn bắn cách xa hoàng cung, lúc săn thú hộ vệ bên người hoàng đế nhất định không nhiều lắm, đây đúng là cơ hội tốt!Vương gia đã sắp xếp nhân thủ ổn thoả, chỉ chờ ra lệnh một tiếng là động thủ.Nhưng tới ngày đó, khi Hoàng đế không hề phòng bị quay lưng về phía hắn, hắn lại chậm chạp không thể xuống tay.“Bệ hạ, đêm đó ta mạo phạm thiên uy làm việc không thể tha tội, vì sao người không ban tử tội cho ta?”Hoàng đế nghe vậy ghìm ngựa quay đầu, nhíu mày: “Trẫm là kẻ bội tình bạc nghĩa không chịu trách nhiệm như vậy sao? Nếu như ngươi đã là là người của trẫm, trẫm tất nhiên sẽ không phụ ngươi!”Cuối cùng nhâ mã của vương gia ngày đó không chờ được mệnh lệnh.
Hồ Ly Và Thư SinhTác giả: Biên TưởngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn1 Trời vừa vào đông khiến lông trên người hồ ly rất dễ bị tĩnh điện, điều này làm Thư Sinh vô cùng ghét chạm vào người nó bởi vì chỉ cần không chú ý một cái là bị điện giật, cứ thế mãi liền có bóng ma tâm lý. Hôm nay thư sinh đang đọc sách chợt thấy một vật nhảy lên đầu gối mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là hồ ly. Nhíu mày: “Đi xuống!” Hồ ly ô ô kêu, cắn răng một cái biến thành mỹ nam trần trụi đè thư sinh dưới thân nói: “Như vậy là có thể sờ ta rồi phải hong?” Thư sinh cười sờ hắn: “Sớm nên như thế.” Hoàng đế hẹn Vương gia cùng đi săn thú. Khu vực săn bắn cách xa hoàng cung, lúc săn thú hộ vệ bên người hoàng đế nhất định không nhiều lắm, đây đúng là cơ hội tốt!Vương gia đã sắp xếp nhân thủ ổn thoả, chỉ chờ ra lệnh một tiếng là động thủ.Nhưng tới ngày đó, khi Hoàng đế không hề phòng bị quay lưng về phía hắn, hắn lại chậm chạp không thể xuống tay.“Bệ hạ, đêm đó ta mạo phạm thiên uy làm việc không thể tha tội, vì sao người không ban tử tội cho ta?”Hoàng đế nghe vậy ghìm ngựa quay đầu, nhíu mày: “Trẫm là kẻ bội tình bạc nghĩa không chịu trách nhiệm như vậy sao? Nếu như ngươi đã là là người của trẫm, trẫm tất nhiên sẽ không phụ ngươi!”Cuối cùng nhâ mã của vương gia ngày đó không chờ được mệnh lệnh.